Thấy thế, Phỉ Lệ khinh thường nhìn bầy lang đang thất kinh, giờ chạy thì muộn rồi. Hắc ám thôn phệ khổng lồ nháy mắt bao phủ cả bầy lang, súng lục bên tay phải cũng không ngừng lại. Cô biết hắc ám thôn phệ đối với ma thú cao cấp như Lang vương không có bao nhiêu tác dụng. Vì phòng ngừa lưu lại tai họa ngầm, nên Phỉ Lệ tuyệt đối phải diệt trừ tất cả. Mùi máu tươi nồng nặc nói cho Phỉ Lệ, nơi này hẳn không đơn giản như vậy. Cho dù là nơi tốt nhất thì mùi máu có thể làm ra những gì cũng có thể tưởng tượng được. Nói như vậy thì thật sự có khả năng đó. Nên nếu như bản thân lơ là một chút thì rất có khả năng chịu thiệt. Do đó Phỉ Lệ quyết định đuổi tận giết tuyệt. Lang vương thấy thế nhất thời nóng nảy, bởi vì Phong Lang xung quanh nó ngày càng ít, láng máng chỉ còn hơn mười đầu đang giãy giụa. Nó đã hiểu mình dây vào cường giả không nên chọc rồi. Lập tức kinh hoảng rống to, thần tốc chỉ huy bầy lang còn lại chạy trốn. Phỉ Lệ lạnh lùng nhìn Lang vương hoảng hốt đào tẩu. Chạy được thật sao? Tôn nghiêm của bản thân sao có thể để sinh vật nhỏ yếu như vậy khiêu khích, hơn nữa còn là Phong Lang cấp thấp? Cho dù chúng là bá chủ thảo nguyên thì thế nào? Lập tức một cỗ khí thế hào hùng từ trên người Phỉ Lệ trào ra. Thiểm quang đạn dày đặc thần tốc đánh về phía Phong Lang chạy trốn, loáng cái liền giết sạch tất cả Phong Lang còn lại. Giết xong toàn bộ Phong Lang, Phỉ Lệ lẳng lặng đứng im ở đó. Tâm tình vừa xuất hiện trong nháy mắt đó là gì? Bản thân vì sao lại cho rằng sự xuất hiện của Phong Lang là khiêu khích tôn nghiêm? Từ khi nào cô trở nên hiếu sát như vậy, tàn nhẫn như vậy? Luyện dục. Luyện dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng con người phải không? Để cho bản thân có dục vọng của một nữ nhân, một người với quyền dục, chất dục, thậm chí cả tham dục đều muốn có. Triệt để cám dỗ bản chất nguyên thủy nhất, tham lam nhất trong nội tâm con người. Chỉ có phóng thích hoàn toàn khát vọng sâu nhất trong lòng mới có thể phá vỡ tâm ma của bản thân? Trước đó, vì cho rằng Phong Lang vọng tưởng nắm giữ sinh mạng của mình nên mới xuất thủ không chút lưu tình đánh chết Phong Lang. Như vậy không phải là bản thân cũng có tham dục tham luyến sinh mạng? (nói dễ hiểu hơn là tham sống sợ chết á)Bởi vì tôn nghiêm của bản thân, nên mới dùng hắc ám thôn phệ, không chút lưu tình vây khốn bầy lang còn lại, bởi vì cho đây là quyền dục của bản thân. Quyền dục muốn nắm giữ sinh mạng của chúng. Cuối cùng dẫn ra chất dục sâu nhất trong thân tâm cô. Cửa ải này tháp linh thật sự hao phí không ít tâm tư à nha! Sao không để cô trực tiếp thể nghiệm một chút, làm nữ vương cao cao tại thượng, như vậy không phải càng gần sát với bản chất của cửa ải này hơn sao? Đại quyền trong tay, biên cương ngàn dặm. Như vậy không phải càng tốt hơn à? Sao lại là giết chết Phong Lang, trong này vẫn còn ẩn giấu ý gì khác? Khi Phỉ Lệ lại lâm vào trầm tư thì cảnh tượng lại lần nữa thay đổi."Ta không ngờ ngươi lại lĩnh ngộ được nhanh như vậy, ta còn nghĩ ngươi ít ra còn phải tốn thêm một chút thời gian nữa. Trong lần lịch lãm này, không ngờ ngươi lại cho ta kinh hỉ lần nữa." Tháp linh nhàn nhã lắc lư đôi chân thon dài, một cái bàn đu dây lăng không liền hiện ra nơi đó. Đó là một vườn hoa tràn ngập mùi hoa mê người. Phỉ Lệ biết là do tháp linh huyễn hóa ra, không phải đồ thật. Với lại ai biết đây có phải một lần thí luyện nữa không, nên Phỉ Lệ cũng không có lơ là cảm xúc, ngược lại càng căng thẳng hơn. Lúc trước tháp linh cho Phỉ Lệ cảm giác khá mơ hồ nhưng lúc này cô đã hoàn toàn xác định được, tộc nhân Đức Cổ Lạp mỗi lần tới đây thí luyện thì hạng mục đều khác nhau, hơn nữa là do tháp linh căn cứ theo thiên phú của mỗi người mà đặt ra. Trước kia ở Địa cầu, Phỉ Lệ từng trải qua một màn kia, nên có thể nhìn ra được cảnh tượng xung quanh mà tháp linh hóa ra. Nếu như cô không nói thì căn bản là không ai có thể phát hiện, cho dù là đại trưởng lão thần điện Khách Tư Đặc."Ta có thể xem nhưng lời này của ngươi là khen ngợi." Phỉ Lệ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, nhưng ma lực trong tay vẫn không hề buông ra."Chúng mừng ngươi thành công vượt qua tất cả các cửa của Cửu khúc Linh lung tháp. Ngươi rất lợi hại. Cho dù là chính ta cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy xông qua tất cả, bởi vì Cửu khúc linh lung tháp sẽ căn cứ trên đặc tính của mỗi người mà tự động chọn ra thí luyện ngươi cần. Bây giờ ngươi đã thông qua rồi, cho nên không cần đề phòng ta. Ta sẽ không làm gì ngươi nữa mà? Ít nhất là bây giờ." Tháp linh chậm rãi giải thích, vừa thú vị chỉ vào ma lực ngưng tụ trong tay trái Phỉ Lệ."À, thì ra là như vậy." Phỉ Lệ không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ là hơi lúng túng thu hồi ma lực ngưng tụ trong tay lại. Do tháp linh cho cô cảm giác quá mơ hồ, cái loại cảm giác muốn cắn nuốt cô nên làm cho Phỉ Lệ cảm thấy rất không thoải mái. Bất cứ ai bị kẻ khác nhìn thấu hoặc lấy ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm đều sinh ra phòng bị nguyên thủy nhất, bản năng nhất. Điều này cũng không chỉ mình Phỉ Lệ mới có. Huống hồ Phỉ Lệ còn đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì sao bản thân lại xuất hiện ở đây. Linh giới kì quặc trên tay trái, đến giờ Phỉ Lệ còn chưa rõ nó là cái gì? Chi nên Phỉ Lệ nghi ngờ sau lưng có một đôi bàn tay thao túng tất cả. Chẳng qua trước mắt Phỉ Lệ còn chưa phát hiện ra manh mối nào, nhưng sự xuất hiện của tháp linh làm cho Phỉ Lệ cảnh giác. Tháp linh hẳn là biết một chút, nhưng sẽ không nói cho cô, đó là khi lần đầu tiên gặp tháp linh thì nó liền nói cho Phỉ Lệ. Hơn nữa nhìn bộ dạng này của tháp linh, nàng hẳn là cũng không biết đến sự tồn tại của linh giới trong tay cô, vậy thì vì sao tháp linh lại nói đã chờ cô thật lâu rồi? Chẳng lẽ là vì Linh giới hay là vì truyền thừa của Tử thần? Tựa hồ bây giờ thí luyện lại dẫn Phỉ Lệ vào một cái mê cung lớn hơn.