’Sắp tỉnh lại rồi phải không?" Ngồi tĩnh tọa trong thần điện, đại trưởng lão thần bí nhất gia tộc Đức Cổ Lạp_ Khách Tư Đặc Pháp Đức Cổ Lạp, đôi mắt hỗn độn chợt lóe lên. Kì thật từ phút Phỉ Lệ bước vào Phan Đa Lạp lão đã cảm ứng được rồi, nhưng lão không ngờ Phan Đa Lạp Phong bạo lại bởi vì cô đi vào mà xảy ra sớm. Theo tất cả những chuyện phát sinh về sau, lão đã mơ hồ nhận ra một chút. Nhưng sau khi Phỉ Lệ bước vào cấm địa thần bí nhất Phan Đa Lạp, nơi đó cho dù là lão cũng không thể tùy ý làm liều, lão lại được Tử thần_ chủ thần Đức Cổ Lạp nhất tộc thờ phụng báo cho, nên dĩ nhiên là toàn lực giúp đỡ nàng. Lúc này trái tim bình thản gần ngàn năm nay của Khách Tư Đặc bắt đầu loạn lên. Từ sau khi chủ thần Đức Cổ Lạp nhất tộc cung phụng gần năm ngàn năm trước đây qua một hồi thần ma đại chiến liền thần bí biến mất, Đức Cổ Lạp nhất tộc cũng ẩn mình theo. Bởi vì bản thân Đức Cổ Lạp nhất tộc vì thờ phụng Tử thần mà tồn tại, nên bí văn Ma giới chỉ có Đức Cổ Lạp nhất tộc mới hiểu, vì sao được xưng là phụ tá đắc lực của Tử thần, Đức Cổ Lạp nhất tộc lại từ Ma giới mà thần bí mất tích? Đương nhiên những bí văn đó cho dù là Khách Tư Đặc cũng chỉ mơ hồ hiểu một chút, y như Khải Kỳ nhất tộc, Khải Kỳ nhất tộc cũng vì thờ phụng Quang Minh chủ thần mà tồn tại. Nhưng vì sao hai chủng tộc đặc biệt này lại thần bí mất tích ở vị diện của họ mà đến Phi Long đại lục? Kì thật là vì một cái thần dụ, một cái thần dụ chỉ có trưởng lão cao nhất của hai tộc mới biết. Nên một khắc vừa biết đến thân phận của Phỉ Lệ kia, thân phận của Phỉ Lệ sẽ không đơn giản chỉ là tiểu công chúa gia tộc Đức Cổ Lạp như vậy."Đại trưởng lão, Phỉ Lệ sắp tỉnh lại phải không?" Ma lực dao động mãnh liệt trong thần điện rõ ràng đã kinh động đến toàn bộ bí cảnh. Nhưng có thể đi vào thần điện chỉ có năm người mà thôi, những người khác không có sự cho phép của đại trưởng lão thì tuyệt đối không được phép xuất hiện trong thần điện."Ừ." Gương mặt đầy nếp nhăn của Khách Tư Đặc rõ ràng đã mỉm cười, đây là hi vọng để toàn bộ Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ nhất tộc quay về vị diện của mình, lão làm sao có thể không kích động."Quá đẹp, Khách Tư Đặc ngươi không cảm thấy Phỉ Lệ quá đẹp sao?" Nữ nhân duy nhất trong năm người, hai mắt Na Đạt tỏa sáng nhìn chăm chú Phỉ Lệ trên tế đàn. Nếu không phải vì xung quanh Phỉ Lệ có lực lượng thần bí ngăn trở ngoại giới tiếp xúc thì tin rằng bây giờ Na Đạt đã xuất hiện ở trên tế đàn rồi. Lời Na Đạt nói, rõ ràng được mọi người tán thành. Mặc dù bốn người kia không có nói gì nhưng tia sáng trong mắt đã làm người khác nhận ra."Mã Tư Long, ngươi không đồng ý lời ta nói sao?" Mã Tư Long chính là người cứng nhắc nhất trong năm người, là người được xưng là có thiên phú cao nhất Khải Kỳ nhất tộc. Nếu không thế thì với tuổi tác của hắn làm sao có thể làm được cái vị trí trưởng lão thần điện này. Khi nghe câu hỏi thế, mấy người khác đều làm như không nghe thấy. Ai cũng biết Na Đạt thích chọc Mã Tư Long, nhưng ai cũng tò mò vì sao Na Đạt lại động một tí là tìm Mã Tư Long gây phiền toái như vậy. Mà với tư cách là đương sự, Mã Tư Long thường là chỉ im lặng trầm mặc, cũng không phản kháng."Không." Gương mặt tuấn mỹ cứng ngắc của Mã Tư Long khó hiện một tia đỏ ửng rồi nhanh chóng biến mất, nhưng người trong đây ai không phải là hồ ly sống mấy trăm năm, đương nhiên tất cả đều không bỏ lỡ."Ngươi có ý gì? Ngươi..." Hai mắt Na Đạt đỏ bừng trừng gương mặt tuấn tú kia của Mã Tư Long. Chết tiệt, tức chết nàng rồi. Bởi vì thân là trưởng lão thần điện nên tuyệt đối không thể tùy hứng làm bậy, nên Na Đạt tức giận trừng Mã Tư Long không thôi, chẳng qua Na Đạt càng như vậy, mấy người khác lại càng thấy khó hiểu."Na Đạt đừng ầm ĩ nữa." Khách Tư Đặc đã nhận ra dao động trên tế đàn càng lúc càng thường xuyên, tựa hồ đã đến cực hạn rồi, xem ra là muốn tỉnh lại. Ngay tại lúc mọi người cho là Phỉ Lệ tỉnh lại. Thân thể của Phỉ Lệ ở trên tế đàn đột nhiên từ trên tế đàn đi xuống, đứng giữa không trung, dung nhan xinh đẹp không ngừng tản ra khí tức mị hoặc, đôi môi vốn khép lại chậm rãi mở ra kèm theo chú ngữ cổ xưa cũng theo đó mà ra. Năm người phía dưới đều căng thẳng nhìn Phỉ Lệ ở trên, không biết có chuyện gì xảy ra. Cho dù là Khách Tư Đặc cũng không hiểu được chú ngữ trong miệng Phỉ Lệ là cái gì? Sau khi chú ngữ của Phỉ Lệ kết thúc, một trận bạch quang chói mắt thần tốc chiếu sáng những chỗ xung quanh tế đàn, làm cho tế đàn vốn thần bí và phức tạp trở nên quỷ dị vô cùng. Bạch quang chói mắt qua đi, một cái mặt nạ ngân bạch sắc xuất hiện trên mặt Phỉ Lệ, che đi hai phần ba dung nhan tuyệt mỹ, chỉ còn lại cái mũi và một số vị trí lộ ra bên ngoài mặt nạ. Chỉ thấy cái mặt nạ ngân bạch sắc kia không ngừng nổi lên những gợn sóng kì lạ, hoa văn hoàng kim sắc Mạn Đà La trải rộng khắp nơi. Theo chú ngữ của Phỉ Lệ lên xuống thì mặt nạ vốn là ngân bạch sắc yêu dị nhanh chóng huyễn hóa thành ngân bạch sắc đơn giản nhất, ẩn đi hoa văn hoàng kim sắc Mạn Đà La lay động lòng người, đồng thời cũng che giấu xong dung mạo xuất sắc của Phỉ Lệ. Chờ tất cả mọi thứ chấm dứt, bóng hình mảnh khảnh của Phỉ Lệ từ trên không rơi xuống, đôi mắt đã khép chặt năm năm cũng từ từ mở ra. Con ngươi tử sắc vừa huyền bí vừa tĩnh mịch có vẻ đánh giá, nhìn chăm chú năm người trước mặt, bọn họ hẳn là năm thủ hộ giả ở đây! Đương nhiên những thứ này đều là Ái Lệ Ti nói cho cô. Đợi đến khi đôi mí mắt giống như phiếm sương sớm khẽ lay động thì bọn họ biết Phỉ Lệ đã tỉnh lại, nhưng theo đó, bọn họ đều trầm mặc trong đôi mắt tử sắc đầy huyền bí kia. Mị hoặc trời sinh? Đây không phải khả năng đặc biệt chỉ có hồ tộc thuộc thú tộc mới có sao? Sao lại xuất hiện trên người Phỉ Lệ? Bọn họ làm sao biết trên người Phỉ Lệ căn bản không có cái gọi là mị hoặc trời sinh, mà là bởi vì bản thể Mạn Đà La của Tử thần vốn có sẵn mị hoặc, so với mị hoặc của Hồ tộc còn cao hơn không biết bao nhiêu lần."Ta đã tỉnh." Thanh âm thanh lệ lại trang nhã giống như trân châu rơi xuống đất làm mấy người ngây ngẩn. Phỉ Lệ buồn cười nhìn chăm chú bộ dạng không được tự nhiên của bọn họ, rốt cuộc đã biết vì sao Ái Lệ Ti nói cô là yêu tinh rồi, nhưng đây không phải là điều Phỉ Lệ muốn sao? Cô đã sớm nói bây giờ cô muốn mị hoặc thế nhân, yêu hành hậu thế.