Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 369
"Toàn bộ thế lực khắp nơi đều tề tựu đông đủ hết rồi, có điều là hầu hết bọn họ đã vội vàng chạy tới bên ngoài Long Vực, hiện tại chỉ thiếu bên Đức Cổ Lạp nhà nàng mà thôi, còn có thế lực bên đế quốc Phong Hành, hình như thái độ của bọn họ đang trông chờ." Lạp Mạc Nhĩ vuốt vuốt ngón tay mềm mại của Phỉ Lệ, tỉ mỉ nói, thời gian chưa tới, vậy mà đã nồng nặc khí tức tử vong, có lẽ chuyến đi Long Vực lần này, mang đến cho mọi người không phải là rèn luyện thực lực, mà là rèn luyện cuộc sống.
"Hửm! Đế quốc Phong Hành vẫn chưa bắt đầu hành động, xem ra, nếu không sai thì không chỉ có một mình Mai Áo đã đánh thức được huyết mạch Cự Mông. Đại lục cùng với tam giới xảy ra mấy chuyện này, tất cả cũng chỉ hướng về Hoàng thất đế quốc Phong Hành, ta không rằng một Hoàng thất đế quốc Phong Hành lại có thực lực khổng lồ như vậy, cách giải thích duy nhất đó chính là sau lưng bọn họ có người của Thiên giới làm chỗ dựa." Hai mắt Phỉ Lệ lóe sáng. Mắt tím híp lại làm cho người ta cảm thấy mị hoặc cực hạn, dù là đám người Lạp Mạc Nhĩ có định lực cực mạnh cũng không thể chịu nổi mà trầm mê trong mị hoặc đó.
"Khụ khụ! Ý của Phỉ Lệ là vụ án huyết tẩy ở sơn thôn Đốn Tư lần trước, cùng với mấy tế tự mà chúng ta phát hiện ra, đều là do đế quốc Phong Hành đứng sau lưng chủ trì." Kỳ Dương nhíu chặt đầu lông mày, nếu quả thật là như vậy, nói cách khác, sau lưng đế quốc Phong Hành không chỉ có Thiên giới ủng hộ, mà rất có thể còn có các tộc nhân huyết mạch Viễn Cổ khác ủng hộ, trước mắt chúng ta vẫn chưa biết đến tột cùng Thượng Cổ Di tộc có bao nhiêu huyết mạch đã thức tỉnh, phải biết một khi đánh thức huyết mạch, thì thực lực cũng không phải chỉ được đề cao một chút xíu.
Dù sao vạn năm về trước, mới thật sự là thời đại ma pháp, khi đó cường giả xuất hiện liên tục, hoàn toàn khác với thời đại suy tàn bây giờ.
"Rất có thể, hơn nữa ta còn hoài nghi một chuyện, Hoàng đế tộc Thi Cốt là một thành viên trong Hoàng thất đế quốc Phong Hành, nếu quả thật là như thế, vậy thì rất nguy hiểm, tộc Thi Cốt được gọi là con gián đánh mãi không chết, một khi tiến hóa thành Hoàng đế, sẽ ngang hàng với Chủ Thần, dù ta ra tay cũng rất phiền phức, ít nhất cũng phải hai người các huynh hợp lực mới có thể mới chế trụ được hắn." Nếu là những Thượng Cổ Di tộc khác, Phỉ Lệ sẽ không cố kỵ, nhưng đây lại là người của tộc Thi Cốt, dù là nàng cũng không thể không cẩn thận ứng phó.
Sự thật đã chứng tỏ, rất có thể tộc Thi Cốt đã có Hoàng đế, cho nên những thành viên khác của tộc Thi Cốt mới có thể yên lặng như vậy, bởi vì không có Hoàng đế ra lệnh, tất cả bọn họ đều không dám tùy ý đi lại, yên lặng co đầu rút cổ ở dưới, dưới tình tình huống ngươi không hay biết gì mà loại bỏ ngươi.
"Người của tộc Thi Cốt thật sự đáng sợ như vậy sao?" Cửu Ngân bất mãn nói, vậy mà phải đến hai người bọn họ mới có thể chế trụ nổi, phải biết bọn họ đều có thể sánh với Chủ Thần, Hoàng đế của tộc Thi Cốt không phải chỉ là tương đương với Chủ Thần thôi sao? Có phải nàng nói hơi khoa trương một chút hay không?
"Chỉ có hơn chứ không kém, đến lúc đó huynh gặp rồi sẽ biết, hắn đáng sợ không chỉ vì thực lực của hắn, mà là kỹ xảo bản mạng của bọn hắn, các huynh chưa từng trải qua sự diệt vong của tộc Thi Cốt, mà chỉ mới xem qua sử ký một chút, mà ta đã thực sự trải qua trận chiến kia, nên tuyệt đối sẽ không cho rằng bọn họ nhân từ, vốn cho rằng chỉ cần phong ấn bọn họ, thì tộc Thi Cốt sẽ không xuất hiện ở nhân gian một lần nữa, nhưng không thể ngờ rằng lại có một kẻ đã chết trong trận diệt thế của mấy vạn năm trước , lại một lần nữa đánh thức người của tộc Thi Cốt." Phỉ Lệ lộ ra hoài niệm, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, sạch sẽ không có một chút tạp chất nào, khiến người ta cảm thấy an bình.
"Vậy sao. Đến lúc đó chúng ta sẽ chú ý, đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, chúng ta có thể lên đường, có lẽ những người đó đã đợi không kịp rồi." Lạp Mạc Nhĩ liếc mắt nhìn La Tư đang đi tới, biết La Tư đã chuẩn bị tất cả mọi chuyện xong xuôi rồi, mục đích lần này cũng không chỉ đơn giản là đi rèn luyện, mà là trận thi đấu chết chóc.
"Bảo bối Phỉ Lệ, chuẩn bị xong mọi chuyện rồi!" La Tư vừa đi vào, liền kéo Phỉ Lệ từ trong ngực Lạp Mạc Nhĩ về phía mình, lúc trước nho nhỏ mềm mại như thế, bây giờ đã lớn như vậy, thật đúng là luyến tiếc mà! Bảo bối Phỉ Lệ sẽ không bao giờ mềm mại gọi hắn là cha La Tư nữa, còn có nhiều người giành với hắn như thế, quyền lợi làm ba của hắn không thể làm được nữa rồi.
"Cha, biểu ca Á Sắt đã không sao rồi!" Phỉ Lệ buồn cười nhìn phụ thân đang nổi máu ghen, dán sát mặt ở lồng ngực La Tư, tiếng tim đập mạnh mẽ mà có tiết tấu, truyền đến từng làn hơi thở ấm áp, đây chính là mùi của cha, thật tốt.
Lúc trước giao chuyện này cho Lạp Mạc Nhĩ đi xử lý, sau đó, bọn họ tới thần điện Quang Minh thì gặp Á Sắt, khi đó Á Sắt chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nếu như không phải là bọn họ kịp thời chạy tới, nói không chừng Á Sắt sẽ bị Lộ Ti Đinh hành hạ cho đến chết, cho đến bây giờ Phỉ Lệ không cách nào quên được hận ý phát ra lúc đó của nàng ta, tình yêu biến thái như vậy, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, nàng không cách nào tưởng tượng biểu ca Á Sắt đã trải qua ba tháng kia như thế nào.
Một thiếu niên ôn tồn nho nhã như thế, lại bị hành hạ đến mức hoàn toàn không thể nhìn ra hình dạng, bị thứ tình yêu trên danh nghĩa hành hạ. Hi vọng sẽ không để lại ám ảnh ở trong lòng huynh ấy, dù sao những năm tháng đen tối kia cũng không phải dễ dàng có thể rửa sạch được như vậy.
"Nếu Phỉ Lệ muốn biết, sao không trực tiếp hỏi huynh. Giọng nói ôn hòa trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào, theo đó là một bóng dáng cao to đi tới, tóc dài màu vàng kim đẹp mắt, tùy ý xõa trên vai, đôi mắt màu xanh dương thật giống như một hồ nước, trong suốt và trong suốt, giống như cẩm thạch màu xanh đẹp nhất.
"Biểu ca Á Sắt!" Phỉ Lệ kinh ngạc ló ra khỏi lồng ngực La Tư, quan sát nam tử ưu nhã trước mắt, hoàn toàn khác với biểu hiện mất mát lúc trước, càng thêm hấp dẫn người, càng thêm ưu tú, mỗi cái giơ tay lên nhấc chân đều khiến người ta không thể nào bỏ qua, rõ ràng là ôn hòa như vậy, nhưng lại khiến không ai có thể coi thường.
"Thế nào! Rất giật mình, hôm nay tới tìm muội là muốn nói chuyện với muội về chuyến đi Long Vực một chút, ta muốn đi cùng muội." Á Sắt đi thẳng vào vấn đề, dưới mặt nạ ôn hòa kia, chỉ có chính hắn mới biết đang dâng lên bao nhiêu gợn sóng. Những năm này, đủ để khiến một thiếu nữ non nớt trưởng thành một nữ nhân thành thục, nếu nói trước kia Phỉ Lệ là một viên đá chưa được mài dũa, như vậy hiện tại Phỉ Lệ chính là bảo thạch phát ra tia sáng nóng rực, dù là tuyệt đại phong hoa cũng không đủ để hình dung, Á Sắt nhớ tới trước khi đi, Cát Nhĩ đã từng nói: Nàng là mặt trời trên cao, cao đến nỗi không thể chạm tới, cho dù chỉ chăm chú nhìn từ xa xa, cũng có thể bị thương. Bởi vì chúng ta vĩnh viễn không cách nào tiến vào và chiếm giữ vị trí bên cạnh mặt trời cả, cho nên nhất định chỉ có thể làm quần tinh thủ hộ.
Chỉ mấy câu chữ bình thản, nhưng Á Sắt lại nghe được đau thương vô tận từ trong đó, thì ra dù là người kiêu ngạo như Cát Nhĩ kia, cũng sẽ không thể chịu đựng được mà nói như vậy, có lẽ trước kia hắn thật sự không hiểu “hắn”!
Vẫn cho rằng nam tử cường thế, nho nhã, bá đạo đó sẽ không thể nào chỉ vì một nữ nhân mà sa sụt tinh thần, nhưng sự thực thì hắn đã sai lầm rồi, hơn nữa còn là sai lầm nghiêm trọng, chẳng qua nếu như người kia là Phỉ Lệ, vậy thì nhất định có thể xảy ra.
"Tại sao?" Nếu như là người khác nói với Phỉ Lệ như vậy, Phỉ Lệ tuyệt đối sẽ không nói hai lời trực tiếp cự tuyệt, nhưng người này lại là Á Sắt, nàng không thể kiên quyết như vậy được, bởi vì ở trong mắt của nàng, Á Sắt vẫn luôn bình tĩnh thong dong, chưa bao giờ sẽ vì ngoại giới mà thay đổi, vốn Phỉ Lệ còn lo lắng nam tử như ngọc này sẽ có thể vì chuyện của Lộ Ti Đinh mà biến mất hay không, nhưng sự thật đã chứng minh, hắn không thèm quan tâm đến việc người khác áp đặt lên trên người hắn.
"Huynh biết Lộ Ti Đinh nhất định sẽ đi, huynh muốn biết tung tích của giáo hoàng Bỉ Đắc, đây là chuyện huynh nợ bọn họ." Á Sắt lạnh nhạt nói, nhẹ nhàng cầm trà xanh lên, khóe mắt khẽ nâng, lộ ra mỉm cười mê người. Lúc nói đến tên của Lộ Ti Đinh, không có một chút khác thường nào, giống như chưa từng bị tổn thương.
"Không oán sao? Nàng ta đối với huynh như thế, dù là lấy danh nghĩa tình yêu, cũng không để ý sao? Á Sắt, thật sự một chút huynh cũng không thèm để ý sao? Hai mắt Phỉ Lệ sắc bén nhìn vào đôi mắt màu xanh dương của Á Sắt, gọi thẳng tên của Á Sắt, ánh mắt lạnh nhạt, cử chỉ nho nhã, tất cả đều hoàn mỹ như vậy. Nhưng có ai lại ngờ một nam tử như ngọc đó, mấy ngày trước còn bị người ta nhốt ở mật thất, bị hành hạ cực kỳ tàn ác. Toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào toàn vẹn, bị dây tỳ bà xuyên qua, cắt đứt gân tay gân chân, dung nhan như họa kia, có lẽ còn bị hành hạ thê thảm hơn.
Cho dù là lấy thực lực của Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, cũng phải mất sức của chín trâu hai hổ, mới kéo được hắn trở lại từ bến vực tử thần, nhưng cũng chỉ bảo vệ được tính mạng, cuối cùng vẫn là phải nhờ đến Phỉ Lệ trực tiếp ra tay, nặn lai gân và xương cho hắn, mới có thể làm cho thân thể của hắn không bị hủy hoại.
"Không oán." Vẻ mặt Á Sắt vẫn ôn hòa lạnh nhạt như cũ, mặc dù lúc một kia, trên mặt có chút run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình phục lại, hắn vẫn như cũ là được Đại lục xưng là hoàng tử Á Sắt như ngọc.
"Muội dẫn huynh đi, lập tức lên đường, huynh đi chuẩn bị một chút, lát nữa chờ bọn muội ở đại sảnh." Phỉ Lệ cuối cùng đành phải khuất phục, đối mặt với Á Sắt như vậy, nàng thật sự không còn cách nào, khác với Kỳ Dương ôn hòa, Á Sắt là ôn hòa thật sự, đó là sự ôn hòa từ sâu trong linh hồn, mà Kỳ Dương chỉ là theo thói quen nên có gương mặt ôn hòa mà thôi.
"Được!" Nụ cười trong trẻo lạnh lùng nở rộ trong nháy mắt, khiến người ta cảm thấy sự phiêu dật không thuộc về thế giới này, Phỉ Lệ hoảng hốt, không hổ là người nàng coi trọng, đây chính là điểm bất đồng của Á Sắt, là người mà ngay cả cô cô An Na cũng sẽ không tự chủ được muốn chăm sóc.
"Tại sao phải đồng ý với hắn?" Cửu Ngân tò mò hỏi, không chỉ Cửu Ngân tò mò, mà mấy người khác trong phòng cũng giống nhau nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên cũng hi vọng Phỉ Lệ có thể giải thích một chút, phải biết lúc trước Phỉ Lệ đã cường ngạnh nói, lần này mặc kệ là ai cũng không thể tự tiện tham gia rèn luyện ở Long Vực, nếu không thì trục xuất khỏi gia tộc, nhưng Phỉ Lệ lại vi phạm vì một Á Sắt.
"Bởi vì là Á Sắt, cho nên sẽ đồng ý." Phỉ Lệ thoải mái đáp lời, sau đó hài lòng thấy sự ghen tức trong mắt đám người kia. Chẳng qua Phỉ Lệ không nói rõ ràng ra, bởi vì cho dù nàng không đồng ý, Á Sắt cũng sẽ bất chấp tất cả để đi tới đó, nếu đã như vậy thì không bằng để cho hắn theo bên cạnh, dù sao với thực lực hiện tại của Á Sắt, ở Đại lục cũng không có mấy người có thể gây thương tổn cho hắn, mà nàng lại rất thích trêu mấy người Lạp Mạc Nhĩ, cho nên cứ giải thích lấp lửng như vậy. Đây cũng có thể coi như là một hứng thú tệ hại của nàng!
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
53 chương
71 chương
160 chương
62 chương
122 chương
11 chương