Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 366
"Không ngờ gia tộc Lâm Phong lại để cho một người kiêu ngạo như tiểu thư Tử La phải đến mức như thế này, thật đúng là buồn cười chết mất!" Đột nhiên một giọng nói kiều mỵ mang theo sự châm chọc truyền ra từ trong phòng. Sau đó một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đi ra từ phía sau, mắt trắng lộ ra sự cẩn thận, là dấu hiệu đặc biệt chỉ thuộc về gia tộc Lâm Phong, thanh u không có một chút tạp chất nào, sạch sẽ khiến người ta không đành lòng phá hủy nó, nhưng đôi mắt đẹp như vậy, lúc này lại chứa đựng sự tức giận, nhìn Tử La đang quỳ dưới đất.
(*Thanh u: Đẹp và tĩnh mịch)
Hai tay thiếu nữ kia siết thật, giống như sợ sẽ không nhịn được mà tiến lên đánh Tử La đang quỳ, Y Vi Đặc. Lâm Phong, là nhị tiểu thư gia tộc Lâm Phong, từ nhỏ đã có thiên phú không thua kém gì Tử La, nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ, cho nên vẫn luôn bị Lâm Phong che giấu, chưa từng có ai biết từ nhỏ người Y Vi Đặc sùng bái nhất chính là vị tỷ tỷ Tử La cùng chung một bầu sữa này, gia tộc Lâm Phong có thể đứng vững trong bảy đại gia tộc, cũng là do Tử La có công lao rất lớn, nhưng kể từ khi Tử La lựa chọn đi theo Y Lạp Hạ Nhĩ, thiên tài của gia tộc Đằng Lãng, thì kể từ lúc đó, Tử La đã làm trái với tổ huấn của gia tộc Lâm Phong rồi.
Ngoại trừ tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, thì gia tộc Lâm Phong tuyệt đối không thể phục vụ bất luận kẻ nào, nếu không điều đó đồng nghĩa với việc tiết lộ thiên cơ, sẽ bị trời phạt.
Đây cũng chính là lý do tại sao Tử La chậm chạp không muốn nói tất cả mọi chuyện cho Y Lạp Hạ Nhĩ, bởi vì một khi tiết lộ sẽ bị trời phạt, không phải ai cũng có thể chịu được điều đó, Tử La không hy vọng Y Lạp Hạ Nhĩ vì vậy mà gánh tội, cho nên nàng tự mình gánh vác tất cả.
"Y Vi Đặc, sao muội lại ở chỗ đây? Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, đây là thành Ai Nhĩ, muội muốn chết sao? Làm sao trưởng lão lại cho phép muội rời khỏi gia tộc?" Tử La nghiêm nghị nhìn thiếu nữ đối diện, Y Vi Đặc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không gia tộc Lâm Phong sẽ sụp đổ.
Cho nên nàng tuyệt đối không cho phép Y Vi Đặc xảy ra chuyện, Tử La vội vàng bò dậy, trong lời nói sắc bén có sự lo lắng rõ ràng.
Bây giờ Tử La chỉ có một suy nghĩ, đó chính là không tiếc bất cứ giá nào giấu Y Vi Đặc đi, nếu Y Lạp Hạ Nhĩ biết sự tồn tại của Y Vi Đặc, nàng thật sự không muốn tưởng tượng tới kết quả đó, Y Lạp Hạ Nhĩ lãnh khốc vô tình như thế, nàng rất hiểu rõ, cũng chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới nóng nảy như vậy.
"Tử La, bây giờ ngươi đã không còn là người thừa kế của gia tộc nữa, cho nên ngươi không còn tư cách nói chuyện với ta như vậy nữa, nếu ngươi có thể xuất hiện ở thành Ai Nhĩ, như vậy tại sao ta lại không được." Y Vi Đặc khinh thường nói, trong giọng điệu không thiếu sự rẻ rúng với Tử La, đến tận bây giờ Y Vi Đặc vẫn không thể nào tin được, một đại tỷ khí thế như trước kia, lại chỉ vì một nam nhân mà biến thành bộ dạng sa sút như thế này, có lẽ người khác không biết, nhưng Y Vi Đặc là người của gia tộc Lâm Phong, làm sao có thể không hiểu lúc này Tử La đã hao phí quá nhiều tinh lực, hấu hết nguyên khí cũng đã tiêu hao hết, chỉ cần tiết lộ thêm một chút thiên cơ nữa, thì có thể trong nháy mắt già đi nhưng sinh khí vẫn còn.
Biết rõ nam nhân kia đang lợi dụng mình, nhưng vẫn lựa chọn làm việc nghĩa không chùn bước, loại lựa chọn tự sát này, khiến Y Vi Đặc không thể hiểu nổi, một thiên chi kiêu nữ như thế, lại chỉ vì một nam nhân mà biến thành như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nam nhân kia, mặc kệ hắn là người thừa kế của gia tộc Đằng Lãng, hay là kẻ có tiếng tăm trên Đại lục, nàng đều sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Y Vi Đặc, muội có biết nơi này rất nguy hiểm hay không, nhanh rời khỏi đây mau, nhân lúc Y Lạp Hạ Nhĩ còn chưa phát hiện ra, muội hãy rời đi, gia tộc Lâm Phong đã mất đi tỷ, cho nên tỷ không thể để muội xảy ra bất kỳ sơ sót nào, Y Vi Đặc, muội đừng tùy hứng." Tử La làm sao có thể không hiểu sát khí lóe lên trong chớp mắt kia của Y Vi Đặc cơ chứ, bởi vì gia tộc Lâm Phong có năng lực biết trước, cho nên bị tước đoạt quyền lợi chém giết, một khi người của gia tộc Lâm Phong rơi vào trong chém giết, thì có khả năng bị quấn trong ma kiếp.
Lúc này đôi mắt trắng của Y Vi Đặc đã hơi phiếm đỏ, hiển nhiên đó là dấu hiệu sắp rơi vào ma kiếp, sự phát hiện này khiến Tử La không ứng phó kịp, ngoài nàng ra, thì Y Vi Đặc là người có thiên phú mạnh nhất trong gia tộc Lâm Phong, thậm chí có thể tu tập những quẻ bói mạnh nhất của gia tộc, nhưng nếu Y Vi Đặc thật sự rơi vào trong ma kiếp, như vậy tất cả đều trở thành bọt biển. Tử La tuyệt đối không thể tiếp nhận được chuyện này.
"Trưởng lão đã cho phép ta tới đây, ta không phải tên phản đồ giống như ngươi. Chuyện của ta, không cho phép ngươi quan tâm, ngươi tự quản mình cho tốt đi! Nữ nhân mà Y Lạp Hạ Nhĩ thích cũng chẳng phải là ngươi, không nghĩ tới ngươi lại cứ dây dưa không ngớt van xin một nam nhân như hắn, thật đúng là hiếm thấy mà!" Y Vi Đặc kiêu ngạo nói, nhưng nội tâm lại bị thù hận chiếm lĩnh đến mức Y Vi Đặc đã không còn là thiếu nữ thiện lương trước kia nữa, lúc này nàng cần nhất chính là phát tiết.
"Cái gì? Điều này sao có thể." Tử La kinh ngạc nhìn Y Vi Đặc, hiện tại đế quốc Phong Hành cùng đế quốc Khải Kỳ đã như thể nước với lửa, Y Vi Đặc là người thừa kế của gia tộc Lâm Phong, lúc này lại xuất hiện ở Khải Kỳ, nếu hành tung bị lộ ra ngoài, sẽ có kết cục như thế nào? Không cần nghĩ nhiều cũng biết được, Tử La không dám tưởng tượng đang lúc đế quốc Phong Hành ký kết hiệp ước, gia tộc Lâm Phong lại xuất hiện ở đây là có ý gì? Nhưng cho dù là kết quả nào, một khi hành tung của Y Vi Đặc bị bại lộ, sẽ gây cho gia tộc Lâm Phong một sự đả kích có tính chất hủy diệt đáng sợ.
"Không có gì là không thể cả, đừng quên ngươi cũng đã cùng Y Lạp Hạ Nhĩ xuất hiện tại thành Ai Nhĩ, như vậy ta xuất hiện tại ở đây cũng không có gì kỳ quái cả. Chắc hẳn bây giờ ngươi đang tò mò tại sao thái tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân lại thay đổi lớn như thế đúng không? Nam nhân nguy hiểm mà cường đại kia, không thích người khác làm trái với ý hắn đâu, cho nên nếu ngươi còn muốn giữ cái mạng nhỏ của Y Lạp Hạ Nhĩ, thì tốt nhất khuyên hắn ngoan ngoãn thu cái đuôi của mình lại mà làm người, nếu không đến lúc đó chết thế nào cũng không biết." Y Vi Đặc nhẫn tâm để lại một câu, rồi rời đi.
Vốn nàng không định nói ra, nhưng nàng biết, nếu nàng không nói, tỷ tỷ nhất định sẽ tự tiện bói quẻ, lấy khả năng chịu đựng cơ thể bây giờ của tỷ tỷ, bất kỳ quẻ bói nào cũng không thể làm được, nếu không kết quả cuối cùng chính là bị hủy diệt, đây chính là sự trừng phạt đối với những kẻ làm trái với vận mạng của gia tộc Lâm Phong. Trừ phi có đủ người gánh chịu tất cả những sự trừng phạt đó, nếu không sẽ khó thoát.
"Y Vi Đặc, muội có ý gì?" Tử La kinh ngạc nhìn bóng lưng đi xa của Y Vi Đặc, tựa hồ vẫn chưa tin nổi lời của Y Vi Đặc để lại trước khi đi. Chẳng qua khiến nàng cao hứng đó là, Y Vi Đặc vẫn quan tâm tới nàng, có lẽ ở trong mắt người khác, Tử La. Lâm Phong nàng là một thiên tài xuất sắc nhất trong gia tộc Lâm, nhưng tất cả mọi người của gia tộc đều hiểu, Tử La. Lâm Phong đã vứt bỏ gia tộc Lâm Phong, làm trái với số kiếp mà mọi người không thể chạy thoát khỏi trừng phạt của ông trời.
"Chẳng lẽ thật sự ta đã làm sai rồi ư?" Cả người Tử La vô lực té xuống đất, Hạ Nhĩ xa cách, ánh mắt phẫn hận của muội muội thương yêu từ lúc còn nhỏ, còn có những người đã từng là bằng hữu cũng rời bỏ nàng mà đi, bây giờ rốt cuộc nàng còn cái gì nữa đây? Tựa hồ cũng chỉ còn một thân thể sắp mục nát.
Chim nhỏ bên cạnh không chút kiêng kỵ bay lượn, chậm chạp khẽ hót, làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy lòng chua xót cùng cô đơn.
"Ngươi nói ai tới tìm ta?" Phỉ Lệ giật mình nhìn thị vệ, vì chuẩn bị chuyến đi Long Vực sắp tới, đám người Lạp Mạc Nhĩ đã chuẩn bị toàn diện, tam giới cũng nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn, duy nhất biến đổi chính là Long Vực, cho nên bọn họ không thể xảy ra bất cứ sơ sót nào, mà Phỉ Lệ cũng vì thế mà sứt đầu mẻ trán, còn Đại Lục Phi Long thoạt nhìn lại yên ả hơn so với vẻ ngoài của nó.
"Vị tiểu thư kia tự xưng là cố nhân của tiểu thư, không chịu tiết lộ tên họ của mình." Thị vệ lúng túng nói, sau khi nghe xong Phỉ Lệ chất vấn, thì mắc cỡ đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, đến cả cổ cũng đỏ. Nhưng hắn vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Phỉ Lệ, hiện tại tất cả thị vệ cùng thị nữ của gia tộc Đức Cổ Lạp, đều học được cách khi nói chuyện phải cúi đầu, cúi đầu làm việc, vì để cố gắng tránh khỏi lúc ngẩng đầu nhìn thấy tiểu thư Phỉ Lệ, vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của bọn hắn, cho nên bọn họ nhất trí quyết định, đừng nhìn tiểu thư Phỉ Lệ thì tốt hơn, bởi vì hành động điên cuồng như phun máy mũi ào ào kia, không đáng nói là mất thể diện, nhưng nếu máu mũi vẫn cứ chảy, thật sự rất không tốt với thân thể, đồng thời cũng có tổn hại đến tổ huấn của Đức Cổ Lạp.
"A! Vậy à? Nàng ta có đặc điểm gì đặc biệt không?" Phỉ Lệ yên lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng dò hỏi, lúc này đến tìm nàng, rất kỳ lạ, nàng không thể không đề phòng.
"Thuộc hạ thấy một đôi mắt trong trẻo, con ngươi màu trắng, thuộc hạ chưa từng gặp qua." Thị vệ tỉ mỉ nhớ lại.
"Mắt trắng à? Ta biết rồi, ngươi gọi nàng đi vào, ta ở hậu đường xem nàng." Chẳng lẽ là Tử La, chỉ là lúc này Tử La tìm đến mình, không khỏi quá kỳ lạ? Bữa tiệc ngày đó nàng đã phát hiện Tử La có một sự thù địch không thể hiểu nổi với mình, mặc dù nàng rất tò mò, nhưng cũng không phải để ý lắm, lúc còn ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, Tử La đã từng nói sẽ trung thành với nàng, nhưng mấy năm này, hành động của Tử La lại hoàn toàn ngược lại với lúc trước, rất giống với trực giác khi đó của nàng, Tử La sẽ không đi theo nàng, bởi vì khi đó ánh mắt Tử La nhìn nàng, mơ hồ có chút tò mò cùng khinh thường, Tử La bướng bỉnh lỳ lợm, làm sao có thể sẽ dễ dàng thần phục người khác? Mặc dù năng lực biết trước của gia tộc Lâm Phong rất thuyết phục người, nhưng mà đối với Phỉ Lệ mà nói thì vẫn có chút gò ép, bởi vì nàng đã sống ở trên địa cầu hai mươi năm.
Tâm tư của Tử La như thế nào làm sao có thể lừa gạt được nàng, chỉ là việc không liên quan đến mình, nên nàng cảm thấy chỉ cần Tử La không thực sự uy hiếp tới mình, cho nên nàng cũng chẳng muốn đi tính toán gì. Dù sao Tử La cũng không phải rất quan trọng với nàng, năng lực biết trước quả thật không tệ, nhưng đây chẳng qua chỉ nhằm vào người khác mà thôi, đối với nàng, chẳng có ích lợi gì cả.
"Vâng, tiểu thư." Thị vệ cung kính cáo lui, vệt hồng trên mặt vẫn lan tràn đến cổ, hai tay cũng nắm thật chặt, giống như đang cố gắng che giấu cái gì vậy. Một tên thị vệ bên cạnh khẽ bật cười. Ai chẳng biết lúc Phỉ Lệ trở lại Đức Cổ Lạp một lần nữa, dung mạo càng xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, đến ngay cả giọng nói cũng mang theo lực hấp dẫn. Cho nên tất cả mọi người trong gia tộc đều cẩn thận giấu diếm tâm tư của mình, bởi vì Phỉ Lệ luôn thích trêu cợt bọn họ, lại còn lấy đó làm niềm vui.
"Lệ Á, ta nghe gia gia nói hình như Thang Mẫu đã trở về phủ, ngươi nói ta có nên gặp hắn một chút hay không?" Phỉ Lệ hồn nhiên ngẩng gương mặt tinh xảo lên, làm nũng nhìn Lệ Á, đáy mắt đều là trêu tức, ai ở Đức Cổ Lạp cũng biết hôn sự của Thang Mẫu và Lệ Á, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của Thang Mẫu, nên không thể ở lại phủ Công tước, vì chuyện đó mà Lệ Á hay lớn tiếng oán trách, và lần nào cũng bị Phỉ Lệ trêu cợt.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
53 chương
71 chương
160 chương
62 chương
122 chương
11 chương