Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 277
Editor: Cẩm Băng Đơn.
Beta: Gynnykawai.
Ngày thứ hai, Phỉ Lệ và Lợi Nhã rời khỏi gia tộc Bố Lôi Tiếu, bởi vì sắp đến buổi đấu giá của Chợ Đen, lập tức có thể trình diễn một màn kịch hay rồi, Phỉ Lệ làm sao có thể bỏ qua vở kịch này cơ chứ, mặc dù tạm thời chưa tìm được vị trí của Khải Nhĩ Văn, nhưng theo Đinh Địch kể, Khải Nhĩ Văn chỉ bị thương, vẫn chưa chết. Cho nên Phỉ Lệ không vội, sau khi chuyện của Chợ Đen chấm dứt, nàng có thể đi tìm hắn chơi đùa một chút, Phỉ Lệ rất không thích bị kẻ khác uy hiếp, có thù mà không báo không phải là tính cách của Phỉ Lệ!
Hai người Phỉ Lệ và Lợi Nhã thông thạo đi vào trong Chợ Đen, nhưng không hề gây sự chú ý của thị vệ, trên đường đi hết sức thuận lợi, chỉ là khi tiến vào viện của Phỉ Lệ đang ở, bên cạnh viện truyền đến một cuộc nói chuyện, nội dung của cuộc nói chuyện khiến Phỉ Lệ rất tò mò.
"Lợi Nhã ngươi rời đi trước, đợi đến tối buổi đấu giá, ngươi cùng đi với Ai Phu Lâm." Phỉ Lệ nhẹ giọng nói với Lợi Nhã, mặc dù Lợi Nhã ẩn nấp quả thật không tệ, nhưng nó chỉ có tác dụng với người bình thường, nếu là cường giả vượt cấp, thí dụ như Hắc Thần, sẽ rất nguy hiểm, dù sao thực lực của Hắc Thần cũng mạnh hơn Lợi Nhã, một nam nhân có thân phận và thực lực như vậy có thể đứng vững trong Thủ Vọng Giác, không thể nào chỉ là cấp bậc cường giả Ngụy Thần được, hơn nữa Ai Phu Lâm cũng đã nói, dù là Trưởng lão của gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng không chắc là đối thủ của Hắc Thần.
Cho nên nàng không thể để Lợi Nhã mạo hiểm, nàng đã tiếp nhận truyền thừa của Liêu tộc, vì thế kỹ năng ẩn thân cao hơn Lợi Nhã một chút, sẽ không sợ bị phát hiện.
"Nhưng…" Vẻ mặt Lợi Nhã không tình nguyện, muốn nói điều gì đó, bởi vì nàng không thể yên tâm để Phỉ Lệ một mình ở đây, nếu lại xảy ra chuyện gì, đừng nói là đại nhân Lạp Mạc Nhĩ có tha thứ nàng cho nàng hay không? Mà ngay cả nàng cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
"Không nhưng nhị gì hết, ta ẩn thân tốt hơn ngươi, cho nên bây giờ ngươi rời đi trước, nếu ngươi ở lại chỗ này, ngược lại sẽ là chuyện xấu." Phỉ Lệ cắt ngang lới của Lợi Nhã, trong nháy mắt thân thể biến mất ngay trước mắt Lợi Nhã, dĩ nhiên Phỉ Lệ không bỏ qua sự khiếp sợ của Lợi Nhã khi thấy nàng đột nhiên biến mất. Phải biết Lợi Nhã là người của gia tộc Bố La Đặc, kỹ năng thiên phú của bọn họ chính là ẩn nấp, nhưng Phỉ Lệ lại ẩn thân tốt hơn kỹ năng của gia tộc bọn họ, làm sao có thể không khiến Lợi Nhã khiếp sợ được cơ chứ.
"Ta hiểu rồi, tối đến ta sẽ đi cùng đám người Ai Phu Lâm, khi nào đại nhân Lạp Mạc Nhĩ sẽ tới?" Lợi Nhã kinh hãi, sau đó đồng ý thỏa hiệp, nàng biết chỉ cần là chuyện Phỉ Lệ quyết định cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, hơn nữa đối với kỹ năng ẩn thân của Phỉ Lệ, quả thật nàng không tìm được sơ hở nào, mặc dù kỹ năng ẩn thân đều dùng quy luật nhất định, nhưng mà đối với Phỉ Lệ mới vừa rồi thi triển kỹ năng ẩn thân, Lợi Nhã lại không thể tìm được sơ hở nào, điều này khiến Lợi Nhã cực kỳ uể oải.
"Vào thời điểm mấu chốt hắn tự nhiên sẽ xuất hiện, không cần lo rằng hắn sẽ không tìm được chúng ta, đến nay ta còn không nhìn thấu hắn, cho nên chuyện này ngươi không cần lo lắng." Phỉ Lệ buồn bực nói, tựa hồ nàng vẫn luôn không nhìn thấu Lạp Mạc Nhĩ, từ lần gặp mặt đầu tiên cũng không hiểu rõ, dù thời gian trôi qua bao lâu, nàng vẫn không thể hiểu Lạp Mạc Nhĩ, điều duy nhất nàng có thể khẳng định chính là Lạp Mạc Nhĩ sẽ không thương tổn mình, cái này là đủ rồi.
Nàng có kiên nhẫn, Lạp Mạc Nhĩ sẽ nói cho nàng biết tất cả, cho nên hiện tại nàng không vội. Đối với nam nhân kiêu ngạo như Lạp Mạc Nhĩ thì tất cả vật chất bên ngoài đều không cần thiết, nàng cần chính là chinh phục được tim của hắn, khiến hắn hoàn toàn thần phục nàng, Phỉ Lệ hết sức tự tin nàng có bản lãnh này.
"Dạ, ta biết rồi." Lợi Nhã nhanh chóng biến mất bóng dáng của mình, rời khỏi Chợ Đen, khi thấy Phỉ Lệ tự tin như lúc còn nhỏ, Lợi Nhã liền hiểu. Vì vậy nàng yên lặng cầu nguyện cho đại nhân Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ không đời nào chịu an phận, đường tình của đại nhân Lạp Mạc Nhĩ vẫn còn rất xa đấy!
Sau khi Lợi Nhã biến mất, Phỉ Lệ cũng nhanh chóng biến mất, con rối ở bên trong Xuyên Vân Thoa còn mấy giờ nữa mới mất tác dụng, như vậy nàng sẽ có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này mà đi dạo trong Chợ Đen một chút, còn có cuộc hội thoại kia, nếu nàng không nghe lầm, hẳn người kia gọi là Hắc Thần đại nhân đi!
"Bá Ni Tư, chuyện lần này ngươi phải cẩn thận, không được phép để lộ bất cứ tin tức gì." Lợi Ách nghiêm túc dặn dò Bá Ni Tư, chuyện lần này rất nghiêm trọng, nếu có bất cứ sai lầm nào, rất có thể sẽ làm bắt đầu cuộc chiến tam giới một lần nữa, cho nên món đồ này tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài, mặc kệ là ai biết đều phải diệt khẩu, dù sao vật này quá quan trọng, quan hệ đến bí mật của tam giới!
"Hắc Thần đại nhân, thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ là chỉ là một lệnh bài nho nhỏ mà thôi, tại sao Hắc Thần đại nhân lại lo lắng như vậy." Bá Ni Tư mù mờ nhìn Lợi Ách, hắn không hiểu tại sao khi Hắc Thần đại nhân thấy tấm lệnh bài này, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc như vậy, ngay cả không khí cơ hồ cũng ngưng đọng rồi.
"Bá Ni Tư, ngươi có biết gì về tam giới hay không?" Lợi Ách nhẹ giọng dò hỏi, nếu không phải là biết Bá Ni Tư tuyệt đối trung thành với mình, hắn thậm chí sẽ hoài nghi liệu Bá Ni Tư có muốn tánh mạng của hắn hay không nữa, cho nên mới dám lấy vật này ra, phải biết khi có được vật này, ai chẳng khi lấy được mà không nhanh chóng thay đổi tin tức, hoặc là che giấu, hoặc là giấu làm của riêng, ai cũng sẽ không hào phóng như vậy giơ ra trước mặt người khác, mặc dù vật này quả thật rất trân quý, nhưng cũng phải có mạng mà hưởng thụ mới được.
"Tam giới bao gồm Thần giới, Minh giới còn có Ma giới. Trong đó Đại lục Phi Long không thuộc về bất kỳ thế giới nào mà độc lập với tam giới, tin đồn Đại lục Phi Long thậm chí còn tồn tại lâu hơn cả ba giới kia, nhưng thời gian cụ thể lại không ai biết, mà tam giới cũng là sau này mới phát triển mà thành." Mặc dù Bá Ni Tư không hiểu rõ ý tứ của Hắc Thần, nhưng vẫn theo lời của Lợi Ách mà kể ra những gì mình biết. Hắn biết Hắc Thần không thể nào tùy tiện hỏi hắn, nhưng chẳng lẽ vật kia có quan hệ gì với tam giới hay sao? Bá Ni Tư vẫn như cũ mơ hồ nhìn Hắc Thần.
"Ngươi nói không sai, nhưng ngươi lại không biết tam giới còn có một cái tên gọi khác, gọi là Hạ giới, Đại lục Phi Long là một trạm trung gian của Hạ giới, tam giới cũng là vì Đại lục Phi Long mà có biến hóa, cho nên đây cũng chính là lý do tại sao Đại lục Phi Long có pháp tắc mạnh hơn bất cứ cái gì trong tam giới. Các ngươi chỉ biết có ba giới, nhưng không ai biết đến sự tồn tại của Thiên giới, có lẽ một vài Đại gia tộc trong tam giới sẽ biết một chút." Lợi Ách nhẹ giọng giải thích.
Người biến đến sự tồn tại của Thiên giới cực kỳ ít, dù sao đó cũng không phải là cái gì cũng có thể được biết, hắn vốn không định nói cho Bá Ni Tư, dù sao thực lực của Bá Ni Tư vẫn chưa đủ chạm tới tầng cao kia, nhưng hắn lại không ngờ Bá Ni Tư lại nhặt được một tấm lệnh bài Chiêu Mộ Binh, quả thật hắn không ngờ tới, cho nên hắn đành nói ra chuyện Thiên giới tồn tại.
"Cái gì? Thiên giới." Bá Ni Tư khiếp sợ nhìn Lợi Ách, từ thái độ cẩn trọng trong lời nói của Lợi Ách, hắn nhận ra Thiên giới là chỗ nào, ngay cả người trong tam giới cũng rất ít biết đến sự tồn tại của nó, tuyệt đối là địa phương không phải người nào cũng có thể thăm dò ! Hắn không ngờ một khối nho nhỏ lệnh bài thế nhưng lại dính dấp đến một bí mật động trời như vậy.
"Đúng vậy, Thiên giới, tồn tại cao hơn Hạ giới. Lệnh Chiêu Mộ Binh trong tay ngươi chỉ tồn tại ở Thiên giới, dùng để triệu tập những cường giả có thực lực đã đạt tới Chân Thần sắp tiến vào cấp bậc Chủ thần. Nếu muốn tiến vào Thiên giới, phải có một tấm bài chiêu mộ này, nếu không cho dù thực lực đạt tới Chân Thần cũng không thể tiến vào Thiên giới, thật ra lệnh Chiêu Mộ Binh chính là một tấm thẻ phân biệt thân phận, nó có thể tự động dẫn những cường giả đạt tới thực lực kia vào Thiên giới." Lợi Ách khẽ cau mày nhìn chăm chú vào tấm lệnh bài nho nhỏ cỡ chừng lòng bàn tay ở trên bàn đang tản ra ánh sáng màu trắng bạc, đồ vật này quả thật là một kíp nổ.
Trong tam giới, thực lực mạnh nhất chính là Chân Thần, nhưng khi có tấm lệnh bài Chiêu Mộ Binh rồi tiến vào Thiên giới, tùy thời có thể đột phá Chân Thần tiến vào Chủ Thần, cho nên vô luận là người nào có lệnh Chiêu Mộ Binh đều là ngọn nguồn của mọi tai họa, vì thế lúc này Lợi Ách mới khó xử như thế, thực lực của hắn mới đến cấp bậc Linh Thần, cự ly tới Chân Thần vẫn còn một khoảng cách rất dài, thế nên tấm Chiêu Mộ Binh này đối với hắn mà nói chẳng khác gì củ khoai lang phỏng tay.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Khi Bá Ni Tư nghe Lợi Ách nói xong, nhất thời cả người như rơi vào hàn băng vạn năm, hắn còn tưởng rằng là cái gì? Hóa ra lại là bùa đòi mạng, với cấp bậc Ngụy Thần bây giờ của hắn, đừng nói là cường giả cấp bậc Chân Thần, dù là cường giả cấp bậc Linh Thần cũng chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết hắn, bởi vì cho dù là cường giả cấp bậc Ngụy Thần cũng có phân chia mạnh yếu. Cho nên khi nghe Lợi Ách giải thích xong, cả người hắn đều rét run.
"Còn có ai biết ngươi có tấm lệnh bài này không? Nếu có diệt khẩu toàn bộ. Chuyện cùa Lệnh Chiêu Mộ tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu không dù là ta cũng không thể đảm bảo tánh mạng, dù sao chuyện của tấm thẻ bài này quá mức kinh người.” Lợi Ách lãnh khốc nói, hắn không phải người tốt, hắn biết một khi chuyện về tấm lệnh bài này bị tiết lộ trong Thủ Vọng Giác, không cần thời gian đến một ngày, Thủ Vọng Giác sẽ biến thành con mồi săn bắn của tam giới, đến lúc đó sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, hắn tuyệt đối thể chi phối được nữa rồi.
"Hí…!" Phỉ Lệ khiếp sợ nghe Lợi Ách nói xong, trong lòng giống như nổi lên cơn sóng lớn, không thể ngờ còn có Thiên giới tồn tại, hơn nữa miếng lệnh bài này cũng quá là cường hãn! Nàng từ trong miệng Lợi Nhã mới biết Thần cấp về sau còn có phân chia, có Ngụy Thần, Linh thần, Chân Thần, tuy chỉ có ba cấp bậc, nhưng là mỗi cấp bậc lại phân thành sơ cấp, trung cấp và tam cấp. Mỗi một cấp đều có chênh lệch rất lớn, hôm nay thế nhưng nghe được vẫn còn có cấp bậc lợi hại hơn Chủ Thần, xem ra nàng cần phải điều chỉnh ký ức truyền thừa của Liêu tộc một chút, dù sao biết nhiều hơn một chút cũng là tuyệt chiêu bảo vệ tánh mạng! Bí mật của tam giới quả thật rất là nhiều! Ít nhất khi nàng ở Đức Cổ Lạp, không ai nói cho nàng biết Thiên giới tồn tại, có thể là do thực lực của nàng còn quá yếu.
Khó trách Phan Đa Lạp lại tồn tại kỳ lạ như vậy, cho nên sự tồn tại của Thiên giới cũng không kỳ quái gì.
"Ai?" Trong nháy mắt thanh âm lãnh khốc của Lợi Ách xuất hiện tại địa phương mà Phỉ Lệ mới đứng, một đạo ánh sáng kinh người truyền tới, một cỗ lực lượng khổng lồ trong tích tắc bao phủ bầu trời của Chợ Đen.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
53 chương
71 chương
160 chương
62 chương
122 chương
11 chương