Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 273
Editor: Cẩm Băng Đơn.
Beta: Gynnykawai.
"Bây giờ Phỉ Lệ như thế nào rồi?" Ai Phu Lâm không ngừng nhìn quanh, nhưng vẫn không dám đi qua Lợi Nhã vào trong phòng của Phỉ Lệ, ngày đó sau khi cứu viện của gia tộc Bố Lôi Tiếu đến, diệt hết tàn binh của gia tộc Bố Lại Sâm, nhưng sau đó Phỉ Lệ bởi vì đối chiến với Cấm Ma Ba La Khắc Lợi Phu, Ma Lực bị hao tổn rồi lâm vào hôn mê, mà Lợi Nhã một bước cũng không rời canh giữ bên ngươi Phỉ Lệ, sau khi gia tộc Bố Lôi Tiếu biết thân phận của Phỉ Lệ, liền yên lặng.
"Hôn mê." Lợi Nhã nói ngắn ngủn hai từ, sau đó lặng lẽ điều chỉnh Ma Lực của mình, tại sao nàng vẫn không thể bảo vệ được Phỉ Lệ thật tốt, rõ ràng bây giờ nàng đã trở nên rất lợi hại rồi cơ mà? Nhưng tại sao đến cuối cùng vẫn là Phỉ Lệ bảo vệ nàng, nàng không cam lòng, cũng không tình nguyện.
"Đã hôn mê một ngày, vẫn không có phản ứng gì à?" Ai Phu Lâm lo lắng nhìn Phỉ Lệ vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích như cũ, cái bộ dáng này của Phỉ Lệ khiến người ta có cảm giác nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào. Có lẽ chính là bởi vì loại ảo giác này, nên Lợi Nhã lại càng không dám rời khỏi Phỉ Lệ đi! Phỉ Lệ thuần khiết tản ra ánh sáng thánh khiết, xinh đẹp không giống người phàm, không biết từ lúc nào Ai Phu Lâm đã bắt đầu thích lẳng lặng ngắm Phỉ Lệ nằm ở trên giường như vậy, không phải chỉ là một thiếu nữ mới mười mấy tuổi sao? Vì sao luôn cho hắn một cảm giác vừa hờ hững xa lạ lại vừa thành thục vậy? Giống như tùy thời sẽ biến mất, hắn biết nàng vĩnh viễn sẽ không thể nào thuộc về hắn, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà ngắm nhìn nàng, cho dù chỉ là đứng từ phía xa trông coi nàng cũng tốt rồi.
Trong lúc nhất thời cả hai người cứ lẳng lặng như vậy, không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn Phỉ Lệ đang nằm trên giường.
"Ách! Đây là địa phương nào?" Phỉ Lệ tò mò quan sát không gian xa lạ trước mắt, bầu trời màu tím sậm, ngay cả chung quanh cũng đều là màu tím đậm, tạo ra một bầu không khí khiến Phỉ Lệ hết sức thoải mái, mặc dù nói không biết đây là địa phương nào, nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới sự yêu thích đối với cái không gian này của Phỉ Lệ.
"Hừ! Nhanh như vậy liền quên mất ta, hại ta còn lo lắng cho ngươi như vậy." Một bóng dáng ưu nhã từ xa chậm rãi đi lại gần, trường sam thanh lịch khiến người ta cảm thấy đoan trang thanh lịch mà quý khí.
"Tạp Môn, thật sự là ngươi, ô ô. . . . . . Ta rất nhớ ngươi đấy!" Phỉ Lệ vừa thấy người tới là Tạp Môn, nhất thời liền tiến lên, dính cả người vào trong ngực Tạp Môn, tham lam ngửi mùi trên người Tạp Môn, mùi thanh nhã thơm mát này, đối với Phỉ Lệ mà nói, chính là hoa anh túc, đã ngửi một lần thì không bao giờ có thể quên.
"Nếu ngươi thật sự nghĩ tới ta, cũng sẽ không lâu như vậy mà không tới nhìn ta rồi." Lúc này bóng dáng của Tạp Môn đã không còn giống như lần đầu tiên Phỉ Lệ nhìn thấy nữa, mơ hồ, mơ hồ không chịu nổi. Tạp Môn bây giờ giống như một người bình thường, mặc dù không có nhiệt độ như con người, nhưng thực thể của nàng đã hoàn toàn ngưng tụ lại được rồi.
"Rõ ràng là do ngươi đá ta ra ngoài, còn không biết xấu hổ nói ta không đến tìm ngươi, là do ngươi tự mình giấu đi không để cho ta tìm được." Tuy nói Linh Giới là của Phỉ Lệ, nhưng cũng không có nghĩa là Linh Giới sẽ hoàn toàn nghe lời Phỉ Lệ, thực tế mà nói thì Tạp Môn biết rõ về Linh Giới còn nhiều hơn Phỉ Lệ, bởi vì dù thế nào thì Tạp Môn cũng là linh hồn của Linh Giới.
"Đó không phải là vì muốn rèn luyện ngươi thật tốt sao? Phải biết thực lực bây giờ của ngươi thật sự là quá yếu, mặc dù Ma Pháp Phục Hợp cũng không tệ lắm, nhưng thực lực của ngươi vẫn còn quá thấp. Như vậy làm sao ta có thể yên tâm được!" Bây giờ nàng đã không còn thân thể nữa, mặc dù đã ngưng tụ được thực thể, nhưng thực lực vẫn không đủ, vẫn không nhiều lắm.
"Làm sao vậy, Tạp Môn, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn Tạp Môn u buồn, tựa hồ từ lần trước Tạp Môn liền trở nên không thích hợp, giống như sắp có chuyện gì sắp xảy ra, Tạp Môn vẫn là Tạp Môn trước đây, nhưng cũng chẳng phải là Tạp Môn.
"Không có gì? Ngươi bây giờ vẫn phải nỗ lực tăng cường thực lực của mình, những thứ khác không có quan hệ gì với ngươi." Ít nhất khi nàng ta phát hiện Phỉ Lệ là chuyển thế của “nàng”, bởi vì muốn bảo vệ bản thân, nàng ta đã điên rồi, ngay cả Phỉ Lệ cũng dám thương tổn, vì người nam nhân kia nàng ta đã phát điên mất rồi, nhưng tại sao lại liên lụy đến người vô tội, rõ ràng là ngươi sáng lập ra chúng ta, không phải sao? Nàng ta hoàn toàn điên rồi, thế nhưng vọng tưởng dùng máu của ngươi để cứu hắn, ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
(Giải thích một chút, nàng ta chính là Thủy Yêu, ý của Tạp Môn là Thủy Yêu muốn lấy máu của Phỉ Lệ để cứu nam nhân mà bà ta yêu, mà nam nhân này là ai thì xin mời mấy cô đón đọc tiếp, thực ra thì tôi cũng có nhắc đến trong phần giải đáp lúc trước rồi, cô nào không nhớ thì xin mời truy cập vào link sau để biết rõ thêm viewtopic.php?f=142&t=320893&start=455)
"Tạp Môn, có phải ngươi nhớ tới chuyện lúc trước hay không, có thể nói cho ta biết không?" Phỉ Lệ cảm giác bây giờ Tạp Môn trở nên rất kỳ quái, ánh mắt nhìn mình cũng rất kỳ quái, giống như đang qua mình mà nhìn một người khác, nhưng giọng nói thân thiết vẫn giống như ban đầu, sẽ không bao giờ thương tổn mình.
"Không có gì, ngươi chỉ cần cố gắng tăng thực lực lên là tốt rồi, những chuyện khác ta sẽ xử lý tốt, ta muốn rời đi một khoảng thời gian, ngươi phải chăm sóc mình thật tốt, ta đã mở ra huyết mạch truyền thừa của Đinh Địch, về sau ngươi phải chăm sóc nó thật tốt, thực lực của nó không tệ, sau này sẽ giúp được ngươi." Tạp Môn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Phỉ Lệ, đã đến lúc nàng phải báo thù rồi, Đức Lợi Á, ta quyết không cho phép ngươi lại một lần nữa thương tổn tới chủ nhân, tuyệt đối không được.
"Rời đi, tại sao? Tạp Môn, không phải thực thể của ngươi vừa mới thành hình sao? Tại sao mới đó đã muốn rời đi, có chuyện gì gấp sao?" Phỉ Lệ mơ hồ nhìn Tạp Môn, tại sao đột nhiên lại nói muốn rời đi, không phải Tạp Môn ở trong Linh Giới ư? Tại sao lại muốn rời đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
"Có một vài việc cần phải xử lý, nhất định phải tự ta ra tay mới được, ta chỉ rời đi một khoảng thời gian mà thôi, bây giờ ta cũng có thể coi là người, Linh Giới đã không còn tác dụng gì rồi. Mấy thứ ở phía Đông kia đều là do ngươi phong ấn, cho nên ta cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đến khi thực lực của ngươi đạt đến, thì phong ấn tự nhiên sẽ được mở ra." Tạp Môn thú vị nhìn bộ dáng lo lắng của Phỉ Lệ, thật là quá khác biệt với “nàng” trước kia! Trước kia “nàng” không bao giờ để lộ nhiều cảm xúc như thế, đối với nàng mà nói lại càng không có chuyện để ý tới, có lẽ quan trọng nhất đối với “nàng” chỉ là rời đi cái không gian này, về nhà chẳng hạn!
"Tạp Môn, ngươi nói những chuyện này rốt cuộc là có ý gì vậy? Ta bị ngươi làm cho hồ đồ rồi." Sao phía Đông của Linh Giới có thể là do nàng phong ấn được chứ? Nàng căn bản không hề biết có chuyện như vậy, tại sao hôm nay Tạp Môn lại kỳ quái như thế, giống như đang giao phó hậu sự vậy, loại cảm giác này làm cho Phỉ Lệ cảm thấy rất không thoải mái.
"Phỉ Lệ, bây giờ vẫn chưa phải lúc biết, đến lúc cần ngươi tự nhiên sẽ biết." Tạp Môn không nói gì nhét Đinh Địch vào trong tay Phỉ Lệ, sau đó đưa Phỉ Lệ ra khỏi không gian, một câu nói nhàn nhạt chỉ có hai chữ “bảo trọng” từ xa xa truyền vào tai Phỉ Lệ, sau đó bóng dáng Tạp Môn chầm chậm biến mất trong Linh giới, cuối cùng tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh.
"Không, không cần, Tạp Môn." Phỉ Lệ giãy giụa vươn tay như muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể bắt được, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt Phỉ Lệ chậm rãi chảy xuống, thật giống như đang nhớ lại cái gì, cuối cùng biến mất trong trong không khí, không còn lưu lại một chút gì.
"Phỉ Lệ, đã xảy ra chuyện gì? Người làm sao vậy, không sao chứ? !" Lợi Nhã lo lắng hỏi Phỉ Lệ, bởi vì nàng chưa bao giờ thấy Phỉ Lệ có vẻ mặt bi thương như thế này, hốc mắt ngập hơi nước khiến người ta cảm thấy đau thương vô tận, giống như chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ biến mất.
"Lợi Nhã, có phải ta rất thất bại, rất kém cỏi hay không?" Phỉ Lệ vùi đầu vào trong ngực Lợi Nhã, giọng buồn buồn truyền ra, mặc dù không biết tại sao Tạp Môn lại nói những lời đó, nhưng Phỉ Lệ biết Tạp Môn đang sợ, dù không biết tại sao Tạp Môn lại sợ, nhưng trực giác nói cho nàng biết Tạp Môn đang sợ, nỗi sợ hãi đến từ sâu thẳm trong linh hồn, còn có sát khí mà Tạp Môn phóng ra trong giây phút đó, cùng với lời dặn cố gắng tăng thực lực, là bởi vì Tạp Môn đang lo lắng cho mình.
Nàng không hiểu mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì? Mặc dù thực lực trước mắt của nàng không phải là rất mạnh, nhưng một cường giả căn bản cũng không phải là đối thủ của nàng, hơn nữa nàng còn có thân phận người của gia tộc Đức Cổ Lạp, còn có ai dám thương tổn nàng đây, tại sao Tạp Môn lại sợ?
"Không đâu, trong lòng Lợi Nhã, Phỉ Lệ luôn luôn là tốt nhất, mạnh nhất." Lợi Nhã không biết vì sao Phỉ Lệ lại hỏi như vậy, nhưng hai tay không tự chủ được mà vỗ về lưng của Phỉ Lệ, bởi vì Phỉ Lệ lúc này giống như là một búp bê bằng sứ dễ vỡ, khiến nàng rất lo lắng. Nàng thích Phỉ Lệ hoạt bát, thích Phỉ Lệ dù có gặp phải cái gì cũng sẽ kiêu ngạo, Phỉ Lệ đau thương như vậy khiến nàng có cảm giác hít thở không thông, nàng không thích, rất không thích
"Vậy sao? Nhưng ta vẫn rất yếu, cái gì cũng không bảo vệ được, Đinh Địch bị thương cũng là bởi vì ta, nàng ấy rời đi cũng là bởi vì thực lực của ta quá yếu." Phỉ Lệ nhẹ giọng lẩm bẩm, Tạp Môn, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện, nếu không không biết ta sẽ làm ra chuyện gì điên cuồng đâu? Đối với ta ngươi là người thân rất quan trọng, cho nên mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, ta cũng không cho phép ngươi gặp chuyện không may, đây là cực hạn chịu đựng của ta.
Trong nháy mắt một cỗ sức mạnh cường đại phát từ trên người của Phỉ Lệ, tất cả cường giả trong Thủ Vọng Giác không hẹn mà cùng nhìn về phía gia tộc Bố Lôi Tiếu, lại một cường giả nữa được ra đời.
"Phỉ Lệ đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lợi Nhã cũng bị sức mạnh bộc phát trong nháy mắt kia hù sợ, khí thế như vậy ngay cả nàng cùng không theo kịp, từ khi nào mà Phỉ Lệ trở nên lợi hại như vậy rồi, nhưng mà cũng đúng, bởi vì cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ nhìn thấu người chủ nhân này, rõ ràng thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, nhưng thật ra thì nàng là người phúc hắc nhất, rõ ràng nói mình phải đợi nàng, nhưng rốt cuộc nàng lại luôn là người chờ đợi mình.
"Không có việc gì, hình như là thức tỉnh căn nguyên lực lượng. Ta cần nghỉ ngơi thật tốt, những việc khác nhờ ngươi xử lý dùm ta." Phỉ Lệ lười biếng xoay xoay vòng eo, thân thể đã bắt đầu trổ mã lộ ra hấp dẫn trí mạng, hấp dẫn người khác phạm tội, mới vừa trong nháy mắt đó đột nhiên trong đầu Phỉ Lệ hiện lên rất nhiều thứ, khi Phỉ Lệ nhìn rõ những thứ đó, khóe miệng khẽ cong lên mấy phần, tựa hồ có một vài chuyện đã bắt đầu trở nên thú vị rồi.
Tại một không gian khác, ở Đại lục Phi Long.
Trong bí cảnh Phan Đa Lạp, đột nhiên Đại Trưởng Lão Khách Tư Đặc thanh tỉnh lại, yên lặng, khi cảm nhận được cỗ lực lượng kia, trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó một cỗ hơi thở cường hãn trong nháy mắt ngăn cách tất cả các Tinh Thần lực có ý đồ dò la, chỉ chốc lát sau, Khách Tư Đặc gõ một hồi chuông thần thánh nhất của Thần điện, tiếng chuông này có ý nghĩa rất sâu xa với gia tộc Đức Cổ Lạp, trong nháy mắt truyền đi khắp tam giới, sau đó vô số người trong tam giới bắt đầu kích động.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
53 chương
71 chương
160 chương
62 chương
122 chương
11 chương