Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 268
Editor: Cẩm Băng Đơn.
Beta: Gynnykawai.
"Phu nhân, bọn họ đã đi rồi." Giảo Lệ cung kính nhìn phu nhân Nạp Sắt Lợi ở phía trên. Cho đến tận bây giờ bà ấy vẫn luôn là một điều bí ẩn ở Chợ Đen, không ai hay biết thân phận chân thật của bà ta, nhưng bà ta lại được hưởng quyền lực tuyệt đối của Chợ Đen, bởi vì bà ta có thể trực tiếp liên lạc với Hắc Thần đại nhân mà không cần thông tri cho kẻ khác, chỉ với điểm này đã đủ chứng minh bà ta rất đặc biệt. Tiêu Hồn Động yên tĩnh hơn trăm năm, bây giờ lại bị một thiếu nữ phá vỡ, tất cả mọi người cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng nó thật sự đã xảy ra.
"Ừhm, các ngươi thấy thế nào?" Phu nhân Nạp Sắt Lợi tinh tế thưởng thức ly trà thơm trong tay, nàng biết chuyện lần này chưa kết thúc, mặc dù không rõ giá trị của ma thú kia, nhưng nhìn gia tộc Bố Lại Sâm liều mạng như vậy, liền biết con ma thú này tuyệt đối không đơn giản. Tuy nhiên chuyện khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, đó chính là Phỉ Lệ, thiếu nữ tóc màu hồng quả quýt, người bình thường tuyệt đối không thể có được phong cách duyên dáng sang trọng đó. Nàng ta rốt cuộc là ai? Những lời nàng ta nói lúc đó rốt cuộc có ý tứ gì?
"Nguy hiểm, thiếu nữ có tóc màu hồng quả quýt kia cực kỳ nguy hiểm." Ti Mị nói nhẹ nhàng. Mặc dù không biết tại sao lại có cảm giác này, nhưng là trực giác nói cho nàng biết vậy, Phỉ Lệ thật sự rất nguy hiểm. Nhất là những lời cuối cùng mà Phỉ Lệ nói, tuyệt đối không phải là đang nói đùa, mà giống như đang cảnh cáo cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì nàng lại không nói ra được. Hi vọng thật chỉ là giác quan thứ sáu của nàng bị sai.
"Ta cũng nghĩ giống tiểu thư Ti Mị, thiếu nữ kia rất nguy hiểm. Mặc dù không biết tại sao, nhưng trực giác lại nói cho ta biết nàng ta rất nguy hiểm, thật là không thể nào hiểu nổi. Làm sao bọn họ có thể bắt được con ma thú kia vậy?" Giảo Lệ lo lắng hỏi, Phỉ Lệ cho nàng cảm giác giống như là hắc ám thuần túy, hoàn toàn không tỳ vết. Cảm giác như thế vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Giảo Lệ, phải biết nàng chính là Ma Pháp Sư chuyên tu luyện Tinh Thần Lực, nên mẫn cản với Tinh Thần lực hơn người bình thường rất nhiều.
"Trong khu rừng Đa Bỉ Đức Lý. Bá Ni Tư bắt được một thiếu nữ Nhân tộc, mà ma thú này ở phía Bắc nơi tìm được thiếu nữ đó, nó cách chỗ thiên tài của gia tộc Áo Bố Lai Sâm - Khải Nhĩ Văn không xa mấy. Bởi vì ma thú này ở bên ngòai, cho nên mới tạm thời quyết định, quyền bán đấu giá sẽ thuộc về Tiêu Hồn Động, chỉ là không ngờ thật sự lại xảy ra chuyện." Phu nhân Nạp Sắt Lợi bình tĩnh nói, chỉ là trong lời nói lộ ra chút lo lắng. Thật ra thì lần đầu tiên nhìn thấy Phỉ Lệ, nàng đã cảm thấy rất lạ, bởi vì hơi thở trên người Phỉ Lệ, rất đặc biệt, không giống như hơi thở của người ở Thủ Vọng Giác. Mặc dù trên người Phỉ Lệ tản ra hơi thở của Thú Nhân trong Hồ Tộc, nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
"Địa điểm bắt được lần này là rừng Đa Bỉ Đức Lý? Nơi đó không phải địa bàn của Lục Tinh Linh sao? Lần này đại nhân Bá Ni Tư hành động có chút quá phận rồi." Ti Mị hơi nhíu đầu lông mày, phải biết Lục Tinh Linh cũng được coi là họ hàng với Tinh Linh, vậy mà Bá Ni Tư lại công khai xuất hiện trong rừng Đa Bỉ Đức Lý, chẳng lẽ ông ta thật sự nghĩ là mình có chỗ dựa vững chắc ư?
"Đúng vậy. Khiến ta không an tâm đó chính là khu rừng Đa Bỉ Đức Lý nằm dưới ngọn núi Thác Tháp, sự xuất hiện của thiếu nữ Nhân tộc kia thật sự là quá kỳ lạ, cho nên lần này Hắc Thần đại nhân đã quyết định tự mình ra tay, bởi vì lo lắng chuyện lần này có liên quan đến ngọn núi Thác Tháp. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện hình như không đơn giản như vậy!" Phu nhân Nạp Sắt Lợi khẽ thở dài một hơi, nếu quả thật dính dáng tới ngọn núi Thác Tháp, như vậy chuyện liền rắc rối rồi. Mặc dù không ai biết chủ nhân của ngọn núi Thác Tháp là ai, nhưng mọi người ở Thủ Vọng Giác đều biết ngọn núi Thác Tháp tuyệt đối không cho phép kẻ khác mang đi đồ vật của bọn họ, mà hành động lần này của Bá Ni Tư rất có thể sẽ phá hủy cả Chợ Đen.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Chuyện của Ai Phu Lâm chúng ta mặc kệ sao?" Giảo Lệ bất an hỏi phu nhân Nạp Sắt Lợi. Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy ngọn núi Thác Tháp đáng sợ, tuyệt đối không chỉ đơn giản như người đời vẫn nói. Đến cả Hắc Thần đại nhân cũng không dám tùy tiện hành động, bọn họ lại càng không thể nào.
"Không thể để như vậy! Nếu ma thú kia thật sự có liên quan tới thiếu nữ Nhân tộc kia, bây giờ nó lại bị gia tộc Bố Lôi Tiếu mang đi, ngược lại cực kỳ không tốt. Khải Nhĩ Văn như thế nào rồi?" Phu nhân Nạp Sắt Lợi quả quyết nói. Nếu thiếu nữ Nhân tộc kia có liên quan tới ngọn núi Thác Tháp, như vậy buổi đấu giá ba ngày sau nhất định người của ngọn núi Thác Tháp sẽ xuất hiện. Hắc Thần đại nhân đã căn dặn, ba ngày sau toàn lực ứng phó, nói cách khác, người của ngọn núi khác Thác Tháp đã thông báo với Hắc Thần đại nhân chuẩn bị sẵn sàng, việc cần làm bây giờ chính là xác định xem rốt cuộc thiếu nữ kia có liên quan với ngọn núi Thác Tháp hay không.
Mà chuyện này chỉ có Khải Nhĩ Văn đang lâm vào mê man mới biết. Bây giờ các nàng vừa phải cố hết sức ngăn cản gia tộc Bố Lôi Tiếu và gia tộc Bố Lại Sâm, còn phải canh chừng thời gian Khải Nhĩ Văn tỉnh lại, chỉ khi Khải Nhĩ Văn tỉnh lại, tất cả mọi chuyện mới rõ ràng được.
"Ta đã sớm nhìn qua, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì." Giảo Lệ lo lắng nói. Hi vọng chỉ là do bọn họ lo lắng vớ vấn, nếu như là thế lực khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không quan tâm, dù sao thế lực của Chợ Đen cũng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng nếu thiếu nữ kia là người của ngọn núi Thác Tháp, như vậy cho dù bọn họ có bao nhiêu thế lực, cũng chỉ là tép riu, bởi vì trước mặt thế lực tuyệt đối, tất cả động tác chỉ là dư thừa.
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể hy vọng Khải Nhĩ Văn sẽ cho chúng ta một tin tốt, nếu không lần này Chợ Đen thật sự khó mà có thể vượt qua. Cho dù là vị đại nhân kia cũng không nhất định có thể ngăn trở được người kia của ngọn núi Thác Tháp." Bởi vì ở Thủ Vọng Giác chỉ có nàng biết Kỳ Dương chính là chủ nhân của ngọn núi Thác Tháp, nhưng nàng bắt buộc phải thề, nàng không được phép tiết lộ bất kỳ tin tức gì về ngọn núi Thác Tháp, nếu không cũng sẽ bị luật lệ chế ước. Hơn nữa bản thân nàng cũng không muốn tiết lộ thân phận của người kia, nàng rất tò mò không biết nữ tử như thế nào mới có thể đứng ở bên cạnh vị kia, cũng rất tò mò “nàng” trong miệng hắn rốt cuộc là ai.
"Phu nhân, Lợi Nhĩ bên kia truyền tin đến, nói là Khải Nhỉ Văn đã tỉnh lại rồi, hỏi xem mọi người có muốn qua bây giờ hay không." Đột nhiên một thị nữ phá vỡ yên tĩnh của căn phòng, mặc dù không biết tại sao phu nhân lại căn dặn nếu nam nhân kia tỉnh lại, nhất định phải sớm thông báo, nhưng với bổn phận là thị nữ các nàng đều biết, phục tùng là phương pháp tốt nhất để bảo vệ tánh mạng.
"Cái gì? Khải Nhĩ Văn đã tỉnh lại? Thật sự là quá tốt rồi, chúng ta lập tức qua đó ngay." Khi phu nhân Nạp Sắt Lợi nghe được tin này, hai mắt nhanh chóng thoáng qua một tia sáng, trong nháy mắt bùng nổ thực lực làm cho mọi người trong phòng bị dọa đến nỗi giật mình.
Ti Mị và Gỉao Lệ nhìn nhau, thấy được khiếp sợ từ trong mắt của đối phương. Bởi vì chưa từng có người nào biết thực lực của phu nhân Nạp Sắt Lợi, mọi người vẫn luôn cho rằng bà ta là một phụ nữ nhu nhược, nhưng từ thực lực mới vừa bộc phát ra, tuyệt đối là cường giả cấp bậc Ngụy Thần trở lên. Trong chớp nhoáng này Ti Mị và Giảo Lệ đã hiểu ra, phu nhân Nạp Sắt Lợi vẫn luôn ẩn giấu, khó trách không người nào dám đánh chủ ý lên bà ấy, chỉ với thực lực này đã được coi là cường giả ở Thủ Vọng Giác rồi.
"Có một số việc chỉ cần biết là được rồi, đừng hỏi tại sao." Khi phu nhân Nạp Sắt Lợi bước ra khỏi phòng, nhẹ giọng nói với Ti Mị và Giảo Lệ, sau khi nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi, để lại hai người đang trầm tư suy nghĩ. Thân phận của hai người bọn họ cũng không tính là cao ở Chợ Đen, cho nên rất nhanh liền hồi phục bình tĩnh, không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn bóng lưng xa dần của phu nhân Nạp Sắt Lợi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đây là nơi nào?" Sau khi Khải Nhĩ Văn tỉnh lại, buồn bực nhìn nơi xa lạ này, hình như là khuê phòng của nữ tử, bởi vì khắp phòng đều thoang thoảng mùi hương đặc biệt của nữ nhân. Khải Nhĩ Văn nhìn chăm chú một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Phỉ Lệ, hắn lập tức liền bắt đầu lo lắng, chưa nói đến tình huống trên đỉnh Thác Tháp, chỉ với thân phận đại tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp, cũng đủ để gây lên một trận phong ba trong tam giới. Mặc gia tộc Áo Bố Lai Ân cũng không tính là một Đại Gia Tộc ở Thủ Vọng Giác, nhưng dù sao cũng là Quý tộc, cho nên cũng hiểu biết một chút về chuyện trong tam giới. Vì thế kẻ ngu cũng biết mấy chữ gia tộc Đức Cổ Lạp có ý nghĩa gì.
Hắn không thể nào tưởng tượng được nếu gia tộc Đức Cổ Lạp mà biết Phỉ Lệ gặp chuyện không may, sẽ làm ra hành động điên cuồng như thế nào. Khải Nhĩ Văn chưa bao giờ biết sợ là gì, lần này không thể tự chủ được mà bắt đầu khiếp đảm. Dù sao đó là gia tộc Đức Cổ Lạp, một Đại gia tộc cực kỳ nổi danh ở tam giới.
Bọn họ không những đại biểu cho máu tanh, tàn bạo, mà còn đại biểu cho thực lực cường hãn. Khải Nhĩ Văn không thể nào xác định đã bao lâu kể từ khi hắn rớt xuống từ trên vách núi đen, càng không thể nào biết được tin tức của Phỉ Lệ, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu, thân thể lại không thể nào động đậy lạ càng làm cho hắn muốn phát điên.
"Tiêu Hồn Động. Ngươi đã tỉnh rồi." Phu nhân Nạp Sắt Lợi lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn Khải Nhĩ Văn từ trấn định đến kinh hoảng, cuối cùng thành sợ hãi, nàng thật tò mò chuyện gì có thể khiến thiên tài của Học viện Ba Lạp Tư Đặc lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy.
"Là bà đã cứu ta? Vậy các ngươi có thấy một thiếu nữ khác bên cạnh ta hay không?" Khải Nhĩ Văn lo lắng dò hỏi. Giờ phút này hắn không thể hỏi thêm những chuyện khác, dù sao nếu Phỉ Lệ thật sự gặp chuyện không may, cả đời hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình, bởi vì chính hắn đã mang Phỉ Lệ ra khỏi ngọn núi Thác Tháp.
"Thiếu nữ nào?" Trong mắt phu nhân Nạp Sắt Lợi lóe lên tia sáng rồi biến mất, nhưng mà Khải Nhĩ Văn đang lo lắng cho Phỉ Lệ nên không để ý tới.
"Thiếu nữ có màu tóc và mắt màu hồng quả quýt, bên cạnh còn có một con ma thú kỳ quái, nàng đang ở đâu? Bà nhanh nói cho ta biết!" Khải Nhĩ Văn giùng giằng muốn bò dậy khỏi giường, nhưng lực bất tòng tâm, cuối cùng toàn bộ vết thương trên người đã được băng bó đều bị rách ra, nhưng vẫn không thể nào bò dậy.
"Không có, bọn ta chỉ thấy ngươi." Phu nhân Nạp Sắt Lợi đè nội tâm sợ hãi xuống, quả nhiên là thiếu nữ kia. Bởi vì từ tất cả tài liệu cũng nói rằng Khải Nhĩ Văn từ trên đỉnh núi Thác Tháp rơi xuống, hơn nữa còn lo lắng cho thiếu nữ kia như vậy, xem ra nàng ta chắc chắc là người của ngọn núi Thác Tháp, như vậy cũng có thể hiểu được tại sao Khải Nhĩ Văn lại có vẻ mặt lo sợ như thế.
Khi Khải Nhĩ Văn nghe thấy phu nhân Nạp Sắt Lợi nói câu này, không thể nói thêm một lời nào nữa, hơn nữa vết thương trên người rách ra khiến hắn đâu đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Mà phu nhân Nạp Sắt Lợi định hỏi hắn thêm vài chuyện, bây giờ lại không thể làm gì khác hơn là chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
53 chương
71 chương
160 chương
62 chương
122 chương
11 chương