Con Đường Bá Chủ
Chương 792 : Gia Tốc Đảo Bồng Lai
“Mô phỏng thành Gia Tốc Trận đi!”
Trong sự quan sát của Lạc Nam, chỉ thấy Phỏng Thiên Kính bay lên thiên không, mặt kính chiếu rọi bao trùm lấy toàn bộ Gia Tốc Trận đang bao phủ Cung Đình Thụ.
Sau đó, nó nhanh chóng thay hình đổi dạng, từ một chiếc Kính hoán đổi thành một cái trận bàn huyền ảo bên trong là thời gian liên tục vặn vẹo, xoay tròn trước mặt Lạc Nam.
Lúc này, Phỏng Thiên Kính đã hóa thành Gia Tốc Trận.
“Thì ra mỗi lần chỉ có thể mô phỏng thành một thứ?” Lạc Nam tay cầm Gia Tốc Trận, có chút hứng thú nói.
“Đương nhiên rồi! khi nào công tử không cần dùng Gia Tốc Trận nữa có thể ra lệnh cho Phỏng Thiên Kính mô phỏng thành vật phẩm khác!” Kim Nhi lúng liếng đôi mắt đẹp, môi nhỏ chúm chím nói.
“Không cần! tạm thời đang cần Gia Tốc Trận!”
Lạc Nam cười một tiếng, khôi phục diện mạo của Lạc Yên, ý niệm vừa động...đã rời khỏi Linh Giới Châu.
Hắn chạy sang phòng của Vô Ảnh đẩy cửa tiến vào...!
Chỉ thấy mỹ nhân thanh thuần ngây thơ đang khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt nhắm tịt, môi đỏ có chút chu ra hết sức mê người.
“Chụt!”
Lạc Nam cười tà, cúi đầu mổ một ngụm lên môi nàng, ngọt ngào như kẹo.
“A!” Vô Ảnh giật mình, mở mắt ra phát hiện là Lạc Nam, nhất thời hai tay như mèo con vồ lấy cổ hắn, áp môi nam nhân vào sát mặt mình, đầu lưỡi hồng hào nhanh chóng duỗi ra.
“Ưm...”
Lạc Nam không khách khí hôn lấy môi nàng, chiếm lấy chất mật của mỹ nhân.
Vì Lạc Nam đang trong diện mạo của Yên Nhược Tuyết, lúc này hắn và Vô Ảnh như hai mỹ nữ hôn nhau, hình ảnh mỹ lệ pha lẫn dâm mị đến cực hạn.
Nếu có mặt ở đây, không biết Yên Nhược Tuyết sau khi nhìn thấy nam nhân của nàng dùng dung mạo của nàng để ân ái cùng nữ nhân khác sẽ có biểu tình gì.
Hồi lâu sau, đến khi Thiên Vô Ảnh thở hổn hển ngồi trong lòng hắn, sắc mặt ửng hồng như đánh phấn, Lạc Nam mới tách khỏi môi giai nhân.
“Chàng đó, cùng Ỷ Vân muội muội làm chuyện tốt rồi hả?” Thiên Vô Ảnh tìm một tư thế thoải mái tựa vào lòng Lạc Nam, tò mò chớp chớp mắt.
“Hừ!” Lạc Nam giả vờ tức giận hừ một tiếng nói: “Mấy người các nàng dám thông đồng để Ỷ Vân ăn sạch ta, đáng ăn đòn!”
“Phốc!”
Thiên Vô Ảnh bị bộ dáng của hắn làm cho bật cười, hung hăng véo hông Lạc Nam hừ nói:
“Được tiện nghi còn khoe mỏe? Ỷ Vân muội muội xinh đẹp như vậy thiếp là nữ nhân nhìn còn thèm đấy!”
“Nhưng Vô Ảnh của ta cũng đẹp không kém a...” Lạc Nam trêu chọc véo véo chiếc mũi cao thẳng của nàng.
“Hừ, ta mới không thèm chàng!” Thiên Vô Ảnh lè lưỡi ra vẻ không cần, thực chất gò má ngày càng đỏ, trong mắt ý mừng không sao che giấu được.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, ở Bồng Lai Tiên Đảo này chắc tính cách của Thiên Vô Ảnh là trưởng thành hơn Đình Manh Manh một chút, nhưng tuổi tác của nàng lớn hơn nên Ỷ Vân hay Ngọc Huyền đều phải gọi một tiếng tỷ tỷ.
“Được rồi, không nói đùa nữa, đây là Tiến Vương Đan...nàng phục dụng vào nhanh chóng đột phá Ma Vương, gia tăng chiến lực trong thời gian tới!” Lạc Nam lấy ra Tiến Vương Đan giao cho Thiên Vô Ảnh, nghiêm túc nói ra.
Tiến Vương Đan ngoại trừ thúc đẩy chuyển hóa Tiên Lực thành Vương Lực, thì Ma Lực cũng được nó hỗ trợ chuyển đổi thành Ma Vương Lực, công dụng không hề khác biệt.
Đây cũng có thể được xem là một minh chứng cho thấy, về bản chất...Tiên Lực và Ma Lực về bản chất không khác biệt nhau quá lớn, có chăng chỉ là phương thức tu luyện khác biệt nên sinh ra lực lượng khác nhau mà thôi.
Thiên Vô Ảnh ngoan ngoãn nhận lấy Tiến Vương đan, lại hiểu chuyện nói ra:
“Thiếp đột phá Ma Vương sẽ khó thể khống chế Ma Vương Lực bạo phát, chỉ sợ bị các tỷ muội trên đảo phát hiện!”
Lúc bình thường nàng đều thi triển bí thuật Tiên Ma Cửu Chuyển để che giấu Ma Lực, nhưng trong lúc đột phá đâu thể vừa thăng cấp vừa sử dụng Bí thuật, bí mật Ma Lực sẽ bại lộ.
Đến khi đó chưa nói phản ứng của Bồng Lai Tiên Đảo ra sao, chỉ riêng việc Săn Ma Điện lại tìm đến cửa cũng đủ phiền toái.
“Nàng vào Linh Giới Châu tu luyện đi!” Lạc Nam gật đầu nói.
Có Linh Giới Châu che đậy, Ma Lực không lo bị phát hiện, đợi Thiên Vô Ảnh đột phá Ma Vương, sau đó tiếp tục dùng Tiên Ma Cửu Chuyển chiến đấu như một Tiên Vương bình thường là được.
“Ừm, Bồng Lai Tiên Đảo là nhà của chúng ta, thiếp sẽ chiến đấu để bảo vệ nó!” Thiên Vô Ảnh hết sức chăm chú nói.
Lạc Nam nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng không nhịn được lại hôn một chút, lúc này mới thu mỹ nhân nhi vào Linh Giới Châu.
“Vẫn còn một viên Tiến Vương Đan...”
...!
Địa Ngọc Huyền vẫn còn là Ngọc Tiên Hậu Kỳ, sử dụng Tiến Vương Đan không có hiệu quả...!
Hơn nữa nàng ấy đã có truyền thừa của Tiên Vương bên trong Bí Cảnh, dù không có đan dược trợ giúp vẫn có thể đột phá Tiên Vương nhanh chóng, đây là điều mà mấy nữ nhân khác không có.
Cân nhắc một phen, Lạc Nam thả người bay lên Tiên Đảo...!
Bồng Lai Tiên Đảo chia thành Chủ Đảo, Tiên Đảo và Tử Đảo, trong đó Tiên Đảo chính là nơi ở của Bồng Lai Ngũ Tiên.
Đặt chân đến một tòa đài các trang nhã có màu u tối, Lạc Nam đứng bên ngoài truyền âm hô lên:
“Đạm Đài sư tỷ, ngươi có thể ra ngoài một chút hay không?”
Rất nhanh, bên trong đã truyền ra âm thanh diệu êm nhu hòa của Đạm Đài Uyển:
“Là Tiểu Yên sư muội sao? tiến vào trong này đi!”
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy hai cánh cửa đài các mở ra, mùi hương thoang thoảng dễ chịu thấm đẫm ruột gan đã nhàn nhạt lan tỏa ra ngoài...!
Lạc Nam cũng không chút do dự, rảo bước tiến vào.
“Phốc!”
Máu mũi xém chút cuồng phún, Lạc Nam tròn xoe mắt nhìn lấy cảnh tượng mình nhìn thấy.
Bên trên chiếc giường bằng chất liệu kỳ lạ màu đen kịch, Đạm Đài Uyển khoanh chân ngồi xếp bằng, ánh mắt hơi hé mở, hiển nhiên là vừa rời khỏi trạng thái tu luyện.
Nhưng điều đáng nói chính là, bên trên thân thể yểu điệu ngọc ngà của nàng lại chỉ mặc lấy áo yếm màu tím đen đơn giản, hạ thân che phủ bởi cái quần chíp nhỏ xíu, làn da lấm tấm mồ hôi.
Tóc dài búi cao, thân thể chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lỏm thì lỏm, lại như ấn như hiện với hai mảnh vải nhỏ xíu, làn da trắng như tuyết bạch đối lập với chiếc giường đen, càng tạo nên một khung cảnh kích thích thị giác đến cực hạn.
“Khụ khụ...Sư tỷ, ngươi ăn mặc...”
Lạc Nam ho khan một tiếng, có chút lúng túng nói.
“Làm sao?” Đạm Đài Uyển chớp chớp mắt: “Lần trước không phải tắm chung rồi mà?”
“Phốc!” Lạc Nam chuyển sang ho sặc sụa: “Là tắm suối, tắm tập thể...không phải tắm chung!”
“Có gì khác nhau? Đều là nữ nhân muội làm gì thẹn thùng như vậy?” Đạm Đài Uyển liếc xéo mắt, phong tình vạn chủng.
Lạc Nam giật mình, lúc này hắn mới nhớ đến mình đang là Lạc Yên, nữ nhân khỏa thân trước mặt nữ nhân vốn là bình thường mà?
Giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, Lạc Nam đánh trống lãng nói:
“Chiếc giường này ẩn chứa Hắc Ám thuộc tính nồng đậm thật đấy!”
“Đúng rồi! nó được đúc từ Hắc Ám Thạch, trợ giúp rất lớn cho người tu luyện Hắc Ám thuộc tính như ta!” Đạm Đài Uyển có chút tự hào, môi đỏ vểnh lên nói:
“Ta phải làm nhiệm vụ vất vả mấy tháng trời mới từ trong mớ tài sản của Đảo chúng ta nhận được!”
ONG ONG...!
Ở gần Đạm Đài Uyển, các tôn đại đỉnh trong đan điền Lạc Nam lại rung lên, bởi vì chúng nó cảm giác được dị thuộc tính Ám Minh Thâu Hồn trong cơ thể nàng.
“Được rồi, tìm sư tỷ có gì cần hỗ trợ không?” Đạm Đài Uyển chớp chớp đôi mắt lúng liếng cười nói:
“Hay là muốn tỷ xin Đại Đảo Chủ tha cho ngươi giảm kỳ hạn 1 năm bị nhốt trên Đảo xuống?”
Lạc Nam sững sờ, lắc đầu cười khổ, một năm trên đảo đối với hắn chẳng phải là hình phạt gì đáng kể...!
Nhẹ nhàng hít một hơi, Lạc Nam nhìn vào mắt Đạm Đài Uyển nghiêm túc nói:
“Từ lúc quen biết đến hiện tại, Đạm Đài sư tỷ trợ giúp ta và Ỷ Vân các nàng ấy rất nhiều, lần này đến đây là để cảm tạ ngươi!”
Nói xong, hắn đang định lấy Tiến Vương Đan ra.
Đã thấy Đạm Đài Uyển bất chợt nổi giận vồ đến, thân thể mê người ép Lạc Nam xuống giường, sau đó thả người nhảy lên bụng hắn gầm rừ nói:
“Muội nói ngu ngốc cái gì? tại sao phải cảm tạ? người một nhà nên giúp đỡ nhau không phải sao?”
“Được rồi sư tỷ, là ta sai! Ngươi mau leo xuống!” Lạc Nam nâng tay đầu hàng, bờ mông tròn lẳn của nàng lúc này ma sát với bụng hắn, nếu tiếp tục sẽ sinh chuyện.
Nhất là khi bên dưới nàng chỉ mặc chiếc quần chíp nhỏ xíu, vài sợi lông mao đen tuyền thoáng ẩn thoáng hiện, hai cái bắp đùi đẹp cùng một phần của nơi tư mật đập thẳng vào mặt Lạc Nam.
Hắn thậm chí còn ngửi thấy hương thơm nữ tính phát ra từ nơi đó...!
Cũng may thấy Lạc Nam thành khẩn, Đạm Đài Uyển hừ một tiếng nhảy xuống, nghiêm túc nói:
“Sau này còn nói lời khách khí ta sẽ không tha cho muội!”
Lạc Nam nghiêm túc gật gật đầu, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này hắn mới lấy lại bình tĩnh, lấy ra viên Tiến Vương Đan cuối cùng, nhìn Đạm Đài Uyển nói:
“Đây là Tiến Vương Đan, sau khi phục dụng sư tỷ có thể lập tức đột phá Tiên Vương, nếu xem ta là người nhà thì đừng khách khí nhận lấy!”
Đạm Đài Uyển đôi mắt đẹp lóe sáng nhìn hắn hỏi: “Hảo tiên đan a, còn nhiều không?”
Lạc Nam khóe miệng co giật, thầm nghĩ nàng thật đúng là không khách khí...!
Bất quá hắn vẫn giải thích nói: “Viên cuối cùng, chỉ có ba viên...Ỷ Vân một viên, Vô Ảnh một viên, còn một viên cho tỷ!”
“Cái gì? Nói vậy Ỷ Vân và Vô Ảnh sắp thành Tiên Vương rồi?” Ánh mắt Đạm Đài Uyển lóe sáng.
Lạc Nam gật đầu.
“Tiên Đan này tỷ nhận, nhưng tỷ nói trước...tỷ sẽ không sử dụng!” Đạm Đài Uyển thu lấy Tiến Vương Đan, thành thật nói.
Lạc Nam tròn xoe mắt: “Tại sao?”
Đạm Đài Uyển nhếch khóe môi anh đào tự tin cười: “Tỷ sắp đột phá Tiên Vương rồi, sử dụng Tiến Vương Đan làm gì cho lãng phí? Bồng Lai Tiên Đảo vẫn còn một ít tỷ muội cần sử dụng đấy!”
Lạc Nam nghe xong trong lòng cảm động, ánh mắt ấm áp ngắm nhìn dung nhan cao quý tự tin pha lẫn kiêu ngạo của Đạm Đài Uyển.
Mặc dù Đạm Đài Uyển nói thì đơn giản, nhưng Tiên Vương đâu phải dễ như vậy? nàng cũng cần tốn công sức rất nhiều mới có thể chuyển hóa toàn bộ Tiên Lực thành Vương Lực.
Nhìn toàn thân trắng nõn của nàng lúc này lấm tấm từng giọt mồ hôi trong suốt là hiểu.
Vậy mà vì lợi ích chung, Đạm Đài Uyển sẳn sàng nhường Tiến Vương Đan lại cho tỷ muội khác, đủ thấy tình cảm mà mọi người Bồng Lai Tiên Đảo giành cho nhau đáng trân quý cỡ nào.
“Được rồi! Tiến Vương Đan ta đã tặng cho tỷ, để ai phục dụng do tỷ quyết định!” Lạc Nam tôn trọng ý muốn của Đạm Đài Uyển, mỉm cười nói ra.
Không tiếp tục làm phiền nàng bế quan, hắn quay người muốn ra khỏi cửa.
“Tiểu Yên...” Đúng lúc này, Đạm Đài Uyển bất chợt ở phía sau hô lên một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Lạc Nam nghi hoặc nhìn lại nàng.
Đạm Đài Uyển mím môi, ánh mắt nhu hòa nhìn lấy hắn, âm thanh như suối nguồn chảy róc rách:
“Chúng ta biết muội mang nhiều bí mật, nhưng bất kể như thế nào...nơi này vẫn là nhà muội!”
Lạc Nam toàn thân run lên, bờ môi có chút mấp máy, cuối cùng không nói nên lời.
Hắn hướng Đạm Đài Uyển gật mạnh đầu, rốt cuộc quay người rời đi...!
...!
“Tu Hoa sư tỷ bận bế quan rồi, có nói khi nào Lạc Yên muội muội đến tìm nàng thì chịu khó đợi nàng xuất quan sẽ tìm muội!”
Trước cửa đình viện của Vân Tu Hoa, một vị nữ đệ tử diện mạo thanh thuần lanh lợi nhìn Lạc Nam cười nói.
“Tu Hoa sư tỷ dặn dò như thế sao?” Lạc Nam nhìn thiếu nữ hỏi, hắn biết đây là thị nữ của Vân Tu Hoa, cũng là nữ đệ tử trên Bồng Lai Tiên Đảo.
“Không sai, Tu Hoa sư tỷ lần này quyết tâm luyện hóa toàn bộ Linh Căn Đan, khi nào sở hữu bốn loại Linh Căn mới xuất quan!” Thiếu nữ gật đầu đáp.
“Đa tạ sư tỷ!” Lạc Nam miễn cưỡng cười nói một tiếng, lại quay người rời đi.
...!
“Nữ nhân ngốc nghếch này, làm gì vội vàng như vậy a...”
Lạc Nam ngoài miệng trách cứ, trong lòng lại là bị cảm động bao phủ.
Hắn biết Vân Tu Hoa là đang muốn giúp mình chuyển hóa các loại Vương Lực càng nhanh càng tốt, vì thế nàng mới bất chấp bế quan, chờ ngày xuất quan gặp nhau sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ.
Bởi vì một khi Vân Tu Hoa sở hữu Hỏa linh căn, Thủy Linh Căn và Hắc Ám Linh Căn...đồng nghĩa với Diễm Tâm Đỉnh cùng Huyền Thủy Đỉnh của Lạc Nam cũng sẽ tăng vọt thành Vương Lực khi song tu với nàng, về phần Hắc Ám tạm thời chưa biết.
Đối với tình cảm của Vân Tu Hoa, Lạc Nam vừa yêu vừa tiếc.
Nữ nhân sở hữu Âm Dương Thánh Thể, một khi đã trao thân cho ai, sẽ toàn tâm toàn ý lo nghĩ vì người đó a...!
Nhìn toàn cảnh Bồng Lai Tiên Đảo một vòng, trong tay Lạc Nam xuất hiện Gia Tốc Trận do Phỏng Thiên Kính biến hóa.
“Bao trùm Tử Đảo và Tiên Đảo!”
Lạc Nam nói một tiếng, Gia Tốc Trận phi tốc mà lên...!
Nhanh chóng, nó ầm ầm mở rộng, chỉ thoáng chốc phạm vi đã bao trùm toàn bộ Tử Đảo và Tiên Đảo, nơi đa số các đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo vẫn đang bế quan.
Chưa dừng lại ở đó, hắn phất tay một cái...!
Một cái núi Tiên Thạch lớn nhanh chóng từ Nhẫn Trữ Vật bay ra, như nước chảy cuồn cuộn đổ vào Gia Tốc Trận.
Phỏng Thiên Kính mô phỏng Gia Tốc Trận, nó vẫn cần nguyên liệu để vận chuyển, số lượng Tiên Thạch mà Tú Quyên thông qua Thục Phi giao cho hắn, một phần hai đã sử dụng vào mục đích này.
“Tiểu Yên lại làm cái gì? nhìn qua chơi thật vui...” Âm thanh hưng phấn của Đình Manh Manh vang lên.
Gia Tốc Trận vừa hình thành, ba vị đảo chủ đã đồng loạt xuất hiện bên cạnh Lạc Nam.
“Gia Tốc Trận?” Âu Dương Thương Lan đánh giá toàn cảnh Tử Đảo và Tiên Đảo, phát hiện thời gian bên trong vậy mà trôi chậm hơn rất nhiều, hé môi nói ra.
Độc Cô Ngạo Tuyết cũng dùng ánh mắt bình tĩnh xem lấy Lạc Nam, chờ lời giải thích của hắn.
Gia Tốc Trận là hàng khủng, dù là các nàng cũng thấy không nhiều lần...Lạc Yên vậy mà cũng có.
“Bạch Nguyệt Tộc đến gần! có Gia Tốc Trận, thực lực của mọi người cũng tăng nhanh hơn, ba vị Đảo Chủ cũng nên tiến vào tu luyện!” Lạc Nam mở miệng cười nói.
“Sẽ rất hoang phí Tiên Thạch, nên vận chuyển tất cả mọi người vào một đảo, giảm thiểu phạm vi hoạt động của Gia Tốc Trận!” Âu Dương Thương Lan đưa ra ý kiến nói.
“Ta nghĩ không nên!” Lạc Nam lắc đầu nói: “Các tỷ muội đều đã tiến vào trạng thái bế quan, nếu lúc này di dời sẽ làm cắt ngang quá trình tu luyện của các nàng ấy!”
“Chuyện nhỏ!” Đình Manh Manh cười khanh khách.
Độc Cô Ngạo Tuyết cũng cong lên vành môi.
Lạc Nam gãy đầu, chưa hiểu lắm...!
Mà lúc này, chỉ thấy Âu Dương Thương Lan hai tay kết ấn.
ẦM ẦM ẦM...!
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo chấn động...!
Tử Đảo, Tiên Đảo và Chủ Đảo nhanh chóng dung nhập làm một trong ánh mắt trợn tròn của Lạc Nam, sau đó thu hẹp phạm vi, tất cả hoàn cảnh xung quanh cũng co rụt lại.
Nơi bế quan của các đệ tử lặng lẽ bị thu lại gần nhau, Gia Tốc Trận cũng theo đó biến nhỏ lại gấp ba lần...!
“Thì ra Đảo của chúng ta là một Kiến Trúc Pháp Bảo!” Lạc Nam bừng tĩnh đại ngộ nói.
“Được rồi, có thêm Gia Tốc Trận...không thắng Bạch Nguyệt Tộc chúng ta chính là vô dụng!” Âu Dương Thương Lan cười tà, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Kế theo đó là Độc Cô Ngạo Tuyết...!
Đình Manh Manh không đi, ngược lại như con khỉ nhỏ leo lên người Lạc Nam đu bám, phồng má làm nũng hỏi:
“Sữa mới của Manh Manh đã luyện ra chưa?”
...!
Chúc mọi người ngủ ngon :D
...!
Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Paypal: [email protected]
Ngân hàng Agribank ạ.
(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
501 chương
26 chương
82 chương