Con Đường Bá Chủ
Chương 775 : Giải độc
Trong Linh Giới Châu...
Mỹ phụ như trời trồng đứa ở giữa không gian rộng lớn, cảm nhận mật độ Tiên Khí nồng đậm hơn cả Phú gia, chứng kiến Bất Tử Thụ, Cửu Diệp Liên Hoa cùng với Nhân Sâm Triệu Năm chạy qua chạy lại, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải...
“Thế nào? Hiểu vì sao ta phải thu Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng chưa?” Lạc Nam nhìn mỹ phụ cười nói.
Mỹ phụ bị lời nói của hắn rời khỏi mơ màng, phức tạp nhìn lấy Lạc Nam gật đầu.
Nàng âm thầm suy nghĩ nếu đặt mình vào vị trí của hắn, sẽ đem những bí mật khủng bố này chia sẽ sao?
Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng giao ra, sinh mệnh của nàng hoàn toàn giao ra, hoàn toàn xứng đáng với những gì đang được chứng kiến.
“Bất Tử Thụ...một khi lộ ra, toàn bộ Tiên Ma hai giới ngươi không có nơi dung thân!” Mỹ phụ nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Vốn đã bại lộ!” Lạc Nam nhún vai, thản nhiên nói: “Ngoại trừ nữ nhi, nữ nhân của ta...vẫn có người biết Bất Tử Thụ tồn tại!”
“Sẽ là ai?” Mỹ phụ không nhịn được tò mò, bí mật lớn như vậy hắn an lòng để người khác biết sao?
“Tuế Nguyệt Nữ Đế!” Lạc Nam thản nhiên cười.
“Phốc!”
Mỹ phụ xém chút ngã quỵ, khóe miệng co cắp...dùng ánh mắt như nhìn quỷ xem Lạc Nam, không biết lời của tên này tin được mấy phần.
Tuế Nguyệt Nữ Đế là ai? Đây chính là nữ cường nhân số một Tiên giới hiện tại, lấy sức một mình ép các đại tộc không thở nổi, danh chấn Tiên Ma lưỡng giới.
Tuế Nguyệt Nữ Đế thật sự có dính liếu với nam tử này? Còn biết hắn có thần vật như Bất Tử Thụ?
“Cũng không phải tất cả cường giả đều tham lam, có một số người không phải vật của mình sẽ không bao giờ chạm vào, đương nhiên tại Tiên giới này thì đó chỉ là số ít!” Lạc Nam kết luận nói.
Mỹ phụ đồng ý gật đầu, nhân vật đường đường chính chính tại Tiên giới chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngay cả quái vật khổng lồ như Săn Ma Điện còn có những vết nhơ, càng đừng nói đến thế lực khác.
“Ngươi định giải độc cho ta sao?” Mỹ phụ tò mò nhìn lấy hắn.
“Ta có chút hiểu biết, để xem thử rồi mới kết luận!” Lạc Nam gật đầu, tiến lên một càng mây trên đỉnh Cung Đình Thụ.
Mỹ phụ cắn lấy cánh môi, nhẹ nhàng theo sau.
“Bao quanh Cung Đình Thụ là Gia Tốc Trận, mỗi một ngày bên ngoài tương ứng với 100 ngày trong đây, vì để tiết kiệm thời gian nên ta cần xem tình huống của nàng trên này!” Lạc Nam lên tiếng nói.
Hắn chưa giàu đến mức đem Gia Tốc Trận vây quanh cả những kiến trúc khác như Tứ Quý Sơn, Cực Lạc Suối hay Hoan Lạc Hải.
Gia Tốc Trận chỉ hoạt động ở hai nơi, chính là Linh Dược Điền và Cung Đình Thụ mà thôi.
Dù sao thì phạm vi càng rộng sẽ tiêu tốn càng nhiều Tiên Thạch đấy.
“100 lần?” Mỹ phụ không biết đã bị kinh ngạc bao nhiêu lần, vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.
Theo kiến thức của nàng, Trận Pháp như Gia Tốc Trận ở những cái Đế Cấp Thế Lực đều sẽ sở hữu, tuy nhiên có thể gia tăng 100 lần tốc độ so với thời gian thực, dù là tại Thiên Địa Hội cũng cực kỳ quý hiếm.
Bố trí Trận Pháp này ngoại trừ phải là một Chiến Trận Sư cấp cao, còn đòi hỏi phải tinh thông Thời Gian linh căn nữa cơ.
Chẳng lẽ tên này thật sự có nhận thức Tuế Nguyệt Nữ Đế?
“Thả lòng toàn thân!”
Trong lúc mỹ phụ đang suy nghĩ miên mang, âm thanh trầm thấp của Lạc Nam đã vang lên.
Hắn nắm lấy bàn tay nàng, kéo mỹ phụ lại sát bên cơ thể, lập tức từng cổ hương thơm như hương tân xạ nhược truyền vào trong mũi, thấm đẫm ruột gan.
Mỹ phụ có chút rùng mình, ở khoảng cách gần nàng cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nam nhân, nhất thời sởn cả gai óc.
Nhìn sang thấy Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc, ở khoảnh cách gần nàng được chứng kiến từng góc cạnh rõ ràng trên mặt hắn, trong lòng dần an tĩnh lại, thả lỏng toàn thân.
“Hắn còn là Hồn Tu sao? bất quá tu vi không quá cao mà...”
Cảm giác được Hồn Lực của Lạc Nam ầm ầm tiến vào dò thám bên trong thân thể mình, mỹ phụ trong lòng thầm nghĩ.
Lạc Nam chậm rãi nhắm mắt lại, Hồn Lực thăm dò mọi ngóc ngách trong cơ thể mỹ phụ.
Rất nhanh, chân mày hắn nhíu chặt.
Ở vị trí đan điền của mỹ phụ, một hỗn hợp trong suốt chậm rãi xoay tròn, chúng nó liên tục tỏa ra lực lượng lan tràn khắp các ngõ ngách bên trong cơ thể nàng, chính là Độc dược nguy hiểm.
Độc Dược đôi khi không phải có màu sắc diễm lệ hay xanh biếc, Lạc Nam có thể cam đoan hỗn hợp trong suốt nhìn như vô sắc vô vị kia, chính là thứ có thể lấy mạng của mỹ phụ.
Hồn Lực thu về, Lạc Nam nhìn mỹ phụ nói:
“Loại Độc dược này vẫn đang âm thầm thông qua quá trình vận chuyển Vương Lực của nàng để hòa tan khắp cơ thể, len lõi qua từng kinh mạch và tế bào, 10 ngày sau quả thật sẽ bạo phát, đến lúc đó chết thì chưa chắc...nhưng toàn thân suy yếu, không thể vận dụng Vương Lực được nữa!”
“Ngươi nhận ra lai lịch của nó không?” Mỹ phụ vội vàng hỏi, nàng cũng biết trong người mình có Độc, nhưng lại vô pháp hóa giải chúng nó.
Vương Lực của nàng một khi tiếp cận, tất cả đều bị Độc Dược hòa tan.
“Nếu có Ngọc Thanh ở đây thì mọi chuyện đã dễ!” Lạc Nam âm thầm cảm thán.
Độc Dược trong cơ thể mỹ phụ mặc dù lợi hại, nhưng chỉ cần có Diệt Sinh Độc Thể Liễu Ngọc Thanh ở cạnh, vấn đề sẽ được giải quyết trong một nốt nhạc.
Lạc Nam không tiếp tục chần chờ, hắn lấy ra Đan Đế Chân Giải, lật ra từng trang sách, tìm đến mục các loại Tiên Đan có công dụng giải độc.
Ở mục này, Đan Đế Chân Giải chẳng những hướng dẫn luyện chế các Tiên Đan giải độc, còn cung cấp thêm nhiều loại kiến thức về Độc, hết sức hữu dụng.
Rất nhanh, trong mắt Lạc Nam và mỹ phụ xuất hiện thông tin về một loại Độc có những biểu hiện rất giống Độc mà mỹ phụ vẫn đang trúng phải.
Bách Niên Độc: Tên như ý nghĩa, cần tốn nhiều năm mới hạ độc thành công nên được gọi là Bách Niên.
Loại độc tố vô hình, vô ảnh, vô mùi, vô vị...,tích tụ càng lâu sẽ càng nguy hiểm, một khi bạo phát toàn thân kinh mạch sẽ nhiễm độc và suy yếu, khi vận chuyển lực lượng sẽ đau nhứt cùng cực, nếu nghiêm trọng sẽ lập tức tử vong, chính là Tôn Cấp Hạ Phẩm độc dược.
“Lại là Tôn Cấp?” Mỹ phụ nghiến răng nghiến lợi, chẳng trách Thiên Vương như nàng không thể nào phát hiện, mãi đến khi bị hạ độc một cách nghiêm trọng.
“Bách Niên Độc này mặc dù là Tôn Cấp, nhưng ta nghĩ vẫn chưa đủ giết chết một Thiên Vương như nàng, nhưng thân thể đau nhứt và suy yếu là chắc chắn xảy ra!” Lạc Nam vuốt cằm kết luận nói.
“Súc sinh Phú Kim Đoàn tính toán thật giỏi!” Mỹ phụ nghiến răng nghiến lợi.
Mười ngày sau nàng quay về tìm hắn, xung đột là khó thể tránh khỏi...một khi nàng vận chuyển Vương Lực, cơ thể sẽ đau nhứt dữ dội, cộng thêm suy yếu từ độc dược bạo phát, đến lúc đó còn không phải trở thành cá nằm trên thớt? mặc cho Phú Kim Đoàn chiếm hữu và lăng nhục?
Nghĩ đến đây mỹ phụ không rét mà run, cũng may gặp được Lạc Nam phát hiện công dụng của Bách Niên Độc.
“Đã trúng độc này nàng xác định thất bại, khi Phú Kim Đoàn ra tay, nàng không phản kháng cũng bại, mà phản kháng lại càng bại!” Lạc Nam ánh mắt híp lại nói.
Phú Kim Đoàn hại chết huynh đệ, lại dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy để chiếm hữu thê tử của huynh đệ, loại người này Lạc Nam thật sự kinh tởm a, giết chết còn bẩn tay hắn.
Lạc Nam mặc dù đào hoa, nhưng nữ nhân của huynh đệ tuyệt đối sẽ không liếc mắt dù chỉ một chút.
Đám em vợ như Băng Dũng, Thủy Mặc...hay bằng hữu như Trần Giang đều có được mỹ nhân nhung nhớ, Lạc Nam còn chúc mừng bọn hắn, ban tặng lễ vật nữa kìa.
Loại người như Phú Kim Đoàn, dễ dàng ban cái chết cho hắn thật quá thật quá nhân từ rồi.
“Có cách nào để trị liệu Bách Niên Độc hay không?” Mỹ phụ lo lắng nhìn hắn.
“Cách thì có rất nhiều, khi Độc của nàng tái phát, cắn vài cái lá Bất Tử Thụ, hoặc nhai một cánh Cửu Diệp Liên Hoa là được!” Lạc Nam nhún vai nói.
Mỹ phụ triệt để nghẹn lời, Bách Niên Độc chỉ là loại độc Tôn Cấp, hắn trực tiếp cho nàng dùng thần vật như Bất Tử Thụ hoặc Đế Cấp như Cửu Diệp Liên Hoa, đây chẳng phải dùng đao mổ trâu giết gà sao?
“Tiên Đan khắc chế Bách Niên Độc cũng có không ít, nhưng chúng nó đều là hàng Tôn Cấp, mà ta còn chưa trở thành Đan Vương...” Lạc Nam lật xem Đan Đế Chân Giải cảm thán.
“Ngươi còn là Luyện Đan Sư...” Mỹ phụ không biết phải nói gì.
“Được rồi, thời gian còn 10 ngày, tức chúng ta có tận 1000 ngày trong Gia Tốc Trận, dùng Đế Diễm của ta chậm rãi thiêu đốt Bách Niên Độc của nàng cũng được!” Lạc Nam cuối cùng làm ra quyết định.
Dị Hỏa là khắc tinh của mọi Độc Tố.
Bách Niên Độc còn lâu mới lợi hại bằng Độc đến từ Diệt Sinh Độc Thể của Liễu Ngọc Thanh, mặc dù Dị Hỏa vẫn chỉ còn là Tiên Lực, nhưng thời gian sắp tới còn dài, thừa sức để nó thiêu cháy Bách Niên Độc.
Đây là cách đỡ tốn kém nhất.
“Làm sao để dùng Dị Hỏa giải độc?” Mỹ phụ nghi hoặc hỏi.
Nàng thông qua Hỏa Nhi biết Dị Hỏa của Lạc Nam rất lợi hại, vì thế cũng tin tưởng hắn.
“Nàng làm sao cưỡng hiếp ta? cứ làm lại là được!” Lạc Nam nhìn mỹ phụ cười tà, chủ động lột bỏ y phục.
Chỉ trong thoáng chốc, thân thể lực lưỡng cân đối của hắn đã hiện ra giữa không gian.
Làn da trắng như da em bé, cơ bắp săn cứng dị thường, tay chân thon dài, múi bụng hoàn mỹ, đặc biệt là côn thịt không biết từ bao giờ đã ngạo nghễ ngẩng đầu giữa hai chân, cực kỳ khủng bố.
“Cái này...” Mỹ phụ trái tim nhảy lên thình thịch, bộ dạng lúc này của hắn so với khi nằm trên bãi biển khác một trời một vực, nàng không quen quay mặt sang chỗ khác.
“Thế nào? Khi đó chẳng phải nàng hùng hổ lắm sao? hiếp xong còn muốn giết người diệt khẩu!” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
Mỹ nhân này dám có ý nghĩ hoang đường như vậy, hắn bỏ qua cho nàng mới là chuyện lạ.
“Chuyện này...từ từ có được không?” Khuôn mặt mỹ phụ đỏ như mây chiều, ấp a ấp úng nói.
Khi đó nàng bị thù hận bao phủ tâm trí, một lòng chỉ muốn dùng cách nào đó trả thù Phú Kim Đoàn trong tư tưởng cho hả giận, sau đó giết đi Lạc Nam là xong chuyện.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác.
Phú Kim Đoàn sắp bị nàng lật kèo, mà Lạc Nam cũng vĩnh viễn tồn tại, nghĩ đến trượng phu Phú Kim Khánh đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi.
“Ta rất trân quý tình cảm của nàng và chồng cũ, cũng sẽ không ép buộc nàng phải quên đi hắn mà chỉ biết có ta!” Lạc Nam kéo lấy mỹ phụ, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
“Tuy nhiên Phú Kim Khánh sẽ trở thành ký ức, mà nàng hiện tại là nữ nhân của Lạc Nam, hiểu chưa?”
“Nhưng mà...ta cần thời gian để tiếp nhận ngươi...” Mỹ phụ ánh mắt phức tạp nhìn lấy hắn.
“Nếu là lúc bình thường...ta đương nhiên sẽ tôn trọng!” Lạc Nam nghiêm túc đáp:
“Nhưng hiện tại nàng trúng phải Bách Niên Độc, mười ngày sau nó sẽ tái phát, chẳng lẽ nàng muốn ở trước mặt đông người công khai ăn lá Bất Tử Thụ? Hay phải tiêu tốn một cánh của Cửu Diệp Liên Hoa?”
“Chuyện này...” Mỹ phụ không còn gì để nói.
“Ta vẫn chưa biết tên nàng...” Lạc Nam nhẹ giọng, một tay áp sát thân thể mỹ phụ vào lòng ngực trần của mình, nâng cái cằm trơn bóng của nàng lên.
“Tú Quyên...Liễu Tú Quyên!” Mỹ phụ có chút thở gấp, ánh mắt né tránh, hương thơm như đàn hương không ngừng từ đôi môi anh đào của nàng truyền ra.
“Nàng họ Liễu?” Lạc Nam có chút cổ quái.
“Sao vậy? ta đâu phải người Phú gia, ta là đệ tử sư phụ thu nhận mà!” Liễu Tú Quyên sẳng giọng.
“Không! Liễu là họ của mẫu thân và thê tử ta!” Lạc Nam có chút ôn nhu nói.
“Ừm!” Tú Quyên khẽ gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.
“Tú Quyên, cho ta!” Lạc Nam có chút thở dốc, côn thịt càng biểu tình dữ dội, hơi thở dần dần nóng.
“Ta đã có nữ nhi...” Tú Quyên đột ngột nói một câu...
“Nhưng ta là nam nhân đầu tiên tiến vào trong nàng!” Lạc Nam một tay chụp lấy bầu sữa bạo mãn của mỹ nhân, dùng lực nắm lấy.
Cảm giác ánh mắt bá đạo của nam nhân, nhớ lại giây phút nàng lần đầu hưởng thụ tư vị ấy ngoài bãi biển, toàn thân Tú Quyên rùng mình liên tục.
Nàng cũng là con người, cũng có nhu cầu sinh lý...
Những năm qua một mặt phòng bị Phú Kim Đoàn, một mặt lẫn trốn bế quan, làm quen với cô độc, đã sớm muốn điên rồi.
Lúc này cảm nhận lực lượng dương cương của nam nhân, lý trí dần dần mê muội...
Thở hổn hển, Tú Quyên cắn môi nói một câu: “Ta là vì giải độc!”
“Không sai, chúng ta là giải độc!”
Lạc Nam gầm nhẹ một tiếng, bàn tay thô bạo nắm lấy sườn xám màu trắng của nàng xé rách.
Ngọc thể thành thục hiện hữu, bộ ngực bạo mãn bị cái yếm trắng che đậy như muốn bùng nổ, bên dưới hai chân là tiểu nội khố khó thể che đậy cảnh xuân, thảm cỏ thơm bên trên gò mu cao như ẩn như hiện...
Tú Quyên rùng mình một cái, bờ môi anh đào nhẹ nhàng tách ra.
Lạc Nam hít sâu, đem miệng áp lên môi nàng, hôn một nụ hôn thật sâu, tận tình nhấm nháp...
“Ưm...”
Tú Quyên rên rỉ một tiếng trong cổ họng, đầu lưỡi ngọt ngào đỏ au của nàng đã bị nam nhân chiếm hữu.
“Ngọt quá...” Lạc Nam hưng phấn trong lòng, nước bọt chảy ra như suối.
Một tay hắn ôm chặt vòng eo của Tú Quyên sát vào thân thể, một tay còn lại đã lột phăng chiếm yếm trắng có thuê hoa sen của nàng.
Hai khối thịt đầy ắp tròn trịa nẩy lên, ma sát với lòng ngực hắn, hai đầu núm đang săn cứng lại.
Chụt Chụt Chụt Chụt...
Lạc Nam mút lấy đầu lưỡi của giai nhân, xuyên suốt quá trình hắn đều mở mắt nhìn vẻ mê ly của nàng.
Cảm giác chiếm hữu dâng lên trong lòng, một tay Lạc Nam bất chợt bấu thật chặt vào một bên bầu sữa trắng nõn.
“Ưm...đau!” Tú Quyên có chút rên rỉ.
Lạc Nam thở một tiếng, hắn không dừng tay...ngược lại còn gia tăng lực đạo, bớp thật mạnh một bên bầu sữa vào lòng bàn tay, một tay còn lại luồng xuống giữa hai chân Tố Quyên, xâm nhập vào cái nội khố ướt đẫm của nàng, niết mạnh lên hai mép môi dọc.
Tú Quyên rùng mình oằn oại, động tác thô lỗ của hắn làm nàng vừa đau vừa ngứa, ánh mắt tròn xoe nhìn lấy hắn...
Mà nhân lúc nàng rên rỉ, Lạc Nam đem nước bọt đã tích tụ từ nãy đến giờ của mình, mình hơi truyền qua miệng nàng.
“Ưm...”
Tú Quyên rên lên, nàng hơi nhíu chân mày một chút.
Lạc Nam lại càng bớp bầu sữa mạnh hơn, bàn tay bên dưới một ngón đút vào u cốc ướt đẫm.
“Ực...”
Tú Quyên trong lòng sinh ra cảm giác khó tả, trái tim tê rần, nàng đem nước miếng của hắn toàn bộ nuốt xuống.
Nhìn thấy mỹ phụ thành thục bị mình mạnh mẽ tác động, nuốt xuống dung dịch của mình...Lạc Nam trong lòng dâng lên khoái cảm chinh phục như nước thủy triều, chẳng khác nào trực tiếp xâm nhập lấy nàng vậy.
Tách môi nàng ra, nhìn thấy Tú Quyên thở hổn hển...Lạc Nam cười xấu xa, hôn nhẹ lên trán nàng xem như khích lệ.
Hắn lướt đầu lưỡi qua cái cổ trắng ngần, cúi cùng đem một bên bầu sữa nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng, mà bàn tay bên kia cũng thả lỏng ra, bên trên tràn đầy dấu tay đỏ ửng.
Ở bên dưới, âm thanh nhớp nhép liên tục, ngón tay Lạc Nam cảm nhận các vách thịt mềm siết chặt ngày càng mạnh mẽ.
“Hừ...hừ...ngứa...Lạc Nam...” Tú Quyên cắn môi thở hổn hển.
Mỹ phụ chín muồi, rất nhanh đã sẳn sàng nhập cuộc.
Lạc Nam cũng sắp phát nổ rồi, nhả miệng khỏi nhũ hoa của nàng, hắn cười tà nói:
“Trước đó là nàng cưỡi trên người ta, lần này đến lượt ta cưỡi nàng!”
“Đừng...đừng nói...” Tú Quyên xấu hổ muốn chết.
Lạc Nam hít sâu, để Tú Quyên nằm ngửa, hắn đem hai bắp đùi đẹp của nàng tách ra, tiểu nộ khố có chút lệch, rãnh thịt đỏ au hiện lên trong tầm mắt.
Không chút chần chờ, Lạc Nam đem côn thịt vào đúng vị trí, dùng lực đâm mạnh.
Ót...
“Á, sướng...chết...”
Tú Quyên thở dốc kịch liệt, bầu sữa phập phồng lên xuống, cảm giác thanh hung khí kia đã đầy ắp bên trong nàng, cô bé của nàng phản ứng dữ dội chưa từng có.
“Khít...nàng có thật là đã sinh con không vậy?” Lạc Nam hít sâu một hơi, sảng khoái lên đến não.
“Hừ...ta sinh Nhược Linh khi mới vài trăm tuổi, đã vạn năm trôi qua rồi đó!” Tú Quyên yêu kiều hừ một tiếng.
“Ha ha, mãnh đất màu mỡ thế này mà bỏ trống cả vạn năm?” Lạc Nam cười to, hắn đúng là số hưởng.
Không tiếp tục nhiều lời, trong ánh mắt vừa thẹn vừa giận của Tú Quyên, hạ thân chấn động, toàn lực đâm vào.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH...
“Hừ...hừ...hừ...mạnh, mạnh lên nữa! ta sướng, ta thích...”
Tú Quyên lắc lư vòng eo theo bản năng liên tục, mỗi một lần hắn đâm sâu vào là nàng như muốn lên tiên.
Lạc Nam trong mắt cũng tràn đầy hưng phấn, nữ nhân có nhiều loại...có thích nhẹ nhàng tình cảm, có thích mạnh mẽ thô bạo.
Tú Quyên chính là thích thô bạo, vừa hợp ý hắn.
Hắn cúi thấp đầu, lại một lần nữa khóa kín cái miệng nhỏ của nàng, hai bàn tay nắn bớp hai bầu sữa một cách dữ dội, thỉnh thoảng ngắt lấy hai đầu núm đỏ sậm, đem chúng nó kéo lên cao cao.
Bên dưới côn thịt va đập thật mạnh, mỗi một lần đâm đều là lúc cán...
Nam trên nữ dưới, toàn thân bị nặng nề đè lên, hai cái môi bị bá đạo xâm chiếm, Tú Quyên rốt cuộc lên cơn cao trào...
“Ưm..ưm..ra...ứm...”
Vì bị hôn môi, nàng chỉ có thể rên ư ử những tiếng vô nghĩa, hai bên vách âm động co thắt dữ dội, xoắn lấy thân côn.
Cảm giác chiếm hữu mỹ phụ thành thục đã sớm khiến Lạc Nam sung sướng, hắn sớm muộn cũng sẽ chinh phục toàn bộ thân thể và tâm hồn nàng.
“Ta cũng ra, nàng mau đón lấy!”
Lạc Nam gầm một tiếng, côn thịt bùng nổ, đem vô số tinh hoa ấm nồng bắn vào tận cùng nữ nhân.
“Hức...hức..hức!”
Tú Quyên thở hổn hển, mắt đẹp mê ly, mũi quỳnh thút thít, có nước mắt chảy ra...
Nàng sướng đến phát khóc rồi...
Lạc Nam đổ ập xuống người mỹ phụ, đem nàng vuốt ve hồi lâu...
“Sướng không?” Lạc Nam cười hỏi.
Tú Quyên im lặng...
Lạc Nam há miệng gặm lấy một bên bầu sữa cắn mạnh, để lại dấu răng, bên dưới thúc đẩy vài cái.
“Ưm...sướng mà...” Tú Quyên không chịu nổi.
“Nàng đó...cứ thích phải mạnh bạo cơ!” Lạc Nam cười, đem mỹ phụ ôm ấp thật chặt.
Tú Quyên trong mắt phức tạp, có lẽ đã cô đơn vô số năm rồi...nàng cũng cần nam nhân bá đạo có thể hung hăng chinh phục mình.
Lạc Nam không tiếp tục được nước làm tới, Tú Quyên có kiêu ngạo và tự trọng, làm quá đà nếu không tốt sẽ gây tổn thương cho nàng.
Vuốt ve mái tóc óng mượt của mỹ nhân, Lạc Nam ôn nhu nói:
“Chúng ta giải độc!”
...
Chúc mọi người ngủ ngon D
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
501 chương
26 chương
82 chương