Con Đường Bá Chủ
Chương 1561 : Sắp Có Thành Viên Mới
Mặc dù rất lưu luyến tiểu nữ nhi Lạc Thiên Ý, nhưng Lạc Nam còn quá nhiều chính sự phải làm…
Cùng chúng nữ rời khỏi Vô Hối Cung, Âu Dương Thương Lan nhìn hắn nói:
“Thiếp phải về Làng Nhất Thế một chuyến, xem tình hình tu luyện của các tỷ muội tiến triển đến đâu rồi!”
“Ừm!” Lạc Nam mỉm cười gật đầu, hướng Âu Dương Thương Lan và Võ Tam Nương đề nghị:
“Ta đã đem tất cả tin tức của các vị truyền nhân còn lại của Tiên Ma Cung giao cho sư phụ, các nàng có thể hỗ trợ sư phụ nhanh chóng tập hợp, khi hành sự vạn phần cẩn thận, tuyệt đối không thể lộ thân phận!”
“Phu quân nên giúp chúng ta luyện chế thêm một nhóm Mặt Nạ và Áo Choàng cao cấp, nhóm Vô Tức Áo Choàng của Vô Tức Bảo Rương đẳng cấp đã theo không kịp…” Võ Tam Nương đề nghị nói.
Lạc Nam vuốt cằm, lời của Võ Tam Nương rất có lý a.
Vô Tức Bảo Rương là kiện pháp bảo mà hắn đạt được sau khi vừa chân ước chân ráo đến Tiên Ma Vực, bên trong bảo rương có chứa được 200 kiện Vô Tức Áo Choàng, giúp người khoác vào ngăn cản được Tiên Đế trở xuống dò xét.
Những năm qua, nữ nhân Làng Nhất Thế đều sử dụng Vô Tức Áo Choàng để hoạt động nhằm che giấu thân phận của các nàng.
Bất quá hiện tại, khi kẻ thù ngày càng mạnh mẽ, công dụng của Vô Tức Áo Choàng mang đến đã không lớn, nhất là khi chấp hành các loại nhiệm vụ nguy hiểm như tập hợp truyền nhân Tiên Ma Cung.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam nghiêm túc nói:
“Ta sẽ đem Vô Tức Bảo Rương và Vô Tức Áo Choàng tăng cấp, đồng thời khắc Trận Pháp ẩn nặc khí tức lên trên, cam đoan Thiên Đế cũng không dễ dàng phát hiện!”
Nguyên liệu đổi được từ Thiên Địa Hội vẫn còn nhiều lắm, tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp tích xúc qua vô số năm không phải nói chơi, hiện tại thứ hắn không thiếu nhất chính là nguyên liệu luyện khí.
“Đây là Bàn Đào Quả mà Tiểu Nam phân phối cho Làng Nhất Thế, mang cho các tỷ muội sử dụng đi, nhớ lấy thêm Thăng Hoa Đan từ chỗ Hàm Ngọc!” Nữ Hoàng cũng giao cho Âu Dương Thương Lan một chiếc Nhẫn Trữ Vật có trăm quả Bàn Đào.
“Không thành vấn đề!” Âu Dương Thương Lan đôi mắt đẹp sáng lên, nàng đã có thể tưởng tượng viễn cảnh Làng Nhất Thế sẽ trở thành một cổ lực lượng kinh sợ vũ trụ trong tương lai.
Đến tận lúc này, nàng vẫn luôn tự tin khẳng định việc tuyển chọn đệ tử của Bồng Lai Tiên Đảo một cách khắc nghiệt của mình năm xưa là đúng đắn.
Nếu không phải tất cả đệ tử của Làng Nhất Thế đều là nữ nhân trong vạn dặm có một, thiên phú xuất chúng…thì dù cho Lạc Nam cung cấp tài nguyên đến tận răng, kẻ không đủ thiên phú cũng chẳng thể tiêu thụ được, tài nguyên nhiều đến mấy cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Đó cũng là lý do vì sao Lạc Nam không gửi toàn bộ Công Pháp Đế Cấp về cho Việt Long Tinh, thay vào đó còn phân chia Vương Cấp, Tôn Cấp các loại…
Bởi đơn giản hắn hiểu rằng, rất nhiều tu sĩ ở Việt Long Tinh không đủ khả năng lĩnh ngộ và tu luyện Đế Cấp, đối với những người này thì Vương Cấp, Tôn Cấp đã đủ dùng rồi.
Sau khi đột phá Tiên Vương, Tiên Tôn…ngộ tính tăng lên, lúc đó bắt đầu tiếp cận và làm quen với Đế Cấp cũng không muộn, dục tốc bất đạt.
“Được rồi, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, tiếp tục bắt tay hành động!” Bắc Cung Hàm Ngọc cười nói:
“Thiếp muốn tiếp tục luyện chế Thăng Hoa Đan!”
Lạc Nam gật gật đầu, ý niệm vừa động…thả chúng nữ rời khỏi Linh Giới Châu.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh hắn chỉ còn lại một người là Lãnh Vận Du.
“Ta có nhiệm vụ gì không?” Lãnh Vận Du cắn cắn cánh môi anh đào nhìn lấy hắn.
Được Lạc Nam ban tặng quá nhiều thứ, nàng cảm thấy mình cần phải làm gì đó để báo đáp, nhưng vì thân phận của nàng nhạy cảm, đến tận bây giờ cũng chỉ có thể ở trong Linh Giới Châu chưa thể ra ngoài.
“Đợi ta nâng cấp Vô Tức Áo Choàng và luyện chế Mặt Nạ hoàn tất sẽ giao cho nàng một bộ, đến khi đó cứ ẩn giấu thân phận ở trong Làng Nhất Thế cùng Nguyệt Tâm là được rồi!” Lạc Nam hơi trầm ngâm, sau đó lại nhìn lấy nàng nói:
“Thả lỏng Linh Hồn đi!”
Lãnh Vận Du không hề do dự thả lỏng toàn thân.
Lạc Nam gật đầu, đầu ngón tay đặt lên giữa trán của nàng.
Theo sau đó, Hồn Lực của hắn cuồn cuộn tiến vào đầu não Lãnh Vận Du.
Hành vi nếu cực kỳ nguy hiểm nếu Lạc Nam có ý đồ xấu, chỉ cần một ý niệm là có thể khiến Lãnh Vận Du hồn phi phách tán.
Lãnh Vận Du hoàn toàn không do dự tin tưởng hắn, cho thấy nàng đã thật sự trung thành.
Mà lúc này, một lượng tin tức khổng lồ thông qua Hồn Lực của Lạc Nam đã truyền thẳng vào đầu não Lãnh Vận Du.
Lãnh Vận Du đau đớn mím môi, nàng nhận ra hắn đang truyền thụ một môn khẩu quyết cực kỳ thâm ảo sang cho mình.
Nghịch Chuyển Tiên Ma!
Thu tay lại, Lạc Nam hài lòng nói: “Nghịch Chuyển Tiên Ma sẽ giúp nàng chuyển hóa Ma Lực thành Tiên Lực, có thể tự do chiến đấu mà không cần bại lộ thân phận!”
“Tốt!” Lãnh Vận Du không nhịn được mỉm cười, thật sự ở trong Linh Giới Châu thời gian dài đã khiến nàng quá ngột ngạt rồi.
Mà lúc này, Long Khuynh Thành từ trong một tòa cung điện vui sướng đi ra, viền mắt còn hơi phím hồng do vừa nín khóc, nhìn Lạc Nam nhoẻn miệng cười rạng rỡ:
“Tiểu Nam, mẫu thân và dì Tiểu Tiên muốn gặp chàng!”
Lạc Nam trầm mặc, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp rồi vụt tắt.
Ý niệm vừa động, hắn đã xuất hiện bên cạnh Long Khuynh Thành.
“Chúng ta tiến vào!” Lạc Nam hít sâu một hơi nói.
Long Khuynh Thành chớp chớp mắt nhìn hắn, có chút kỳ quái hỏi: “Vì sao thiếp cảm thấy chàng hơi khẩn trương vậy?”
Lạc Nam giật mình, nữ nhân quả nhiên nhạy cảm mà.
“Haha, lần đầu gặp trưởng bối của nàng, ta khẩn trương là đương nhiên!” Hắn ngụy biện nói.
Long Khuynh Thành che miệng cười khúc khích, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngọt ngào, không ngờ hắn lúng túng khi gặp trưởng bối của mình, điều này chứng tỏ mình rất quan trọng trong lòng hắn.
Đẩy cửa bước vào cung điện.
Đập vào mắt Lạc Nam là hai vị mỹ phụ thành thục như mật đào chín mộng đang ung dung mà đứng.
Lạc Nam có chút hoảng hốt, cảnh tượng như mới diễn ra vào hôm qua, ngày hắn còn nhập vai Long Nghịch bên trong Luân Hồi.
Chỉ thấy Long Liên và Tiểu Tiên là hai mỹ nhân có khí chất hoàn toàn trái ngược nhau.
Long Liên lúc này dù trên thân khoác một bộ cung trang màu xanh ưu nhã nhưng đôi chân mày lại thẳng tắp sắt bén, ngũ quan sắc sảo, dáng đứng ngạo nhân, đường cong linh hoạt, như một thanh trường thương sẳn sàng xông pha trận mạc, không thua gì đấng mày râu.
Tiểu Tiên thì khác, nàng là một mỹ phụ cao quý chốn khuê phòng, dịu dàng như nước, ôn nhu nhã nhặn, đôi mắt đen láy tràn đầy cơ trí, mang lại sự bình yên thoải mái.
Thật sự quá giống, Luân Hồi do Luân Hồi Thụ tạo ra thật sự quá giống với Long Liên và Tiểu Tiên in trong tiềm thức của Lạc Nam.
Điều khác biệt duy nhất có lẽ là ánh mắt của các nàng khi nhìn về phía hắn lúc này…
Có phần xa lạ và đánh giá…
“Gặp qua nhị vị!” Lạc Nam chủ động lên tiếng chắp tay chào hỏi.
Lôi Liên cùng Tiểu Tiên đưa mắt nhìn nhau, ấn tượng đầu tiên của các nàng là nam nhân trước mặt quá mức anh tuấn, có kiên nghị, có thành thục, cũng có một chút tà dị…khó nói nên lời.
Hơn nữa tuổi tác còn trẻ, thân phận và địa vị bất phàm, lại là ân nhân của hai người.
“Đa tạ Lạc công tử đã cứu khỏi Long Ngục, còn giúp đỡ mẫu nữ chúng ta nhận lại nhau!” Trong mắt hiện lên vẻ cảm kích, Long Liên hướng Lạc Nam chân thành nói.
Hiển nhiên, nàng đã cùng Long Khuynh Thành đoàn tụ, điều này đối với Long Liên mà nói chính là ý nghĩa nhất trên đời, so với tính mạng của nàng còn quan trọng hơn.
Nhiều năm bị giam cầm dưới Long Ngục, đã có lúc nàng tưởng chừng mình sẽ phải buông bỏ, nhưng vì nhớ đến nữ nhi đang nhận giặc làm cha, ngu ngơ khờ khạo bị Long Ngạo Thiên lợi dụng, nàng liền không cho phép mình ngã xuống, cố gắng bằng vào một tia ý chí sống sót đến tận bây giờ.
Việc nhận lại Long Khuynh Thành chính là tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời nàng, nay đã được Lạc Nam giúp đỡ hoàn thành, Long Liên làm sao có thể không cảm kích?
“Ta và Khuynh Thành là tri kỷ, cùng Long Ngạo Thiên lại là kẻ địch, trợ giúp các nàng cũng như phá vỡ kế hoạch của Long Ngạo Thiên là chuyện hiển nhiên, Long Liên Tướng Quân xin đừng khách khí!” Lạc Nam ôn hòa nói.
Nàng đâu hay biết rằng, việc hắn làm quả thật là vì Long Khuynh Thành…nhưng càng nhiều hơn là vì chính bản thân nàng.
“Quân nhân chúng ta không dây dưa dài dòng!” Long Liên nhìn hắn nói:
“Ân cứu mạng phải dùng mạng để báo, huống hồ ân tình của Lạc công tử đối với ta còn vượt xa cả ân cứu mạng!”
Bất chợt Long Liên quỳ xuống một chân, nghiêm nghị quát lên:
“Mạt tướng Long Liên, tham kiến chủ công…từ nay nguyện vì chủ công chinh phạt thiên hạ!”
Lạc Nam nhảy dựng, vội vàng vận dụng sức mạnh của Linh Giới Châu nâng đỡ Long Liên đứng lên, nhíu mày nói:
“Phẩm tính của Long Liên Tướng Quân ta hiểu như đất trời chứng giám, không cần thiết phải quỳ gối hành lễ!”
“Tuân mệnh chủ công!” Long Liên chắp tay hồi đáp.
Long Khuynh Thành thấy cảnh này mà âm thầm than thở, mẫu thân quả nhiên không hổ là một vị Nữ Tướng từng khiến vũ trụ phải kiêng dè, thống lĩnh hàng vạn Lôi Long Quân hùng mạnh, quân kỷ và quân uy quá mức nghiêm minh.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, Long Liên đã khôi phục tu vi Thiên Long Đế thành công, lại thêm một tia Thánh Long Uy khiến thực lực nàng không hề bị ảnh hưởng sau nhiều năm tháng tù đày, trái lại còn mạnh mẽ hơn, trong hàng ngũ Thiên Đế xem như là nhân vật đáng gờm, có thể đảm đương một phía.
Mà lúc này, Tiểu Tiên đứng ở bên cạnh nhìn Lạc Nam, thanh âm trong veo nhưng đầy nghiêm túc:
“Mạo muội hỏi một câu, huyết mạch Nghịch Long của Lạc công tử từ đâu mà có, liệu có phải…liên quan gì đến Bệ Hạ?”
Nghe nàng hỏi vậy, Long Liên và Long Khuynh Thành cũng liếc mắt nhìn qua.
Hiển nhiên, các nàng hiểu rất rõ việc Nghịch Long Đế năm xưa chỉ ưa thích nữ nhân của Chân Long Tộc và nữ nhân loại…
Mà Lạc Nam lại là nhân loại sở hữu huyết mạch Nghịch Long, khiến nàng không thể không hoài nghi liệu hắn có phải là hậu bối của Nghịch Long Đế bí mật để lại…
Lạc Nam cười khổ giải thích: “Huyết mạch Nghịch Long của ta là do một vị sư phụ của ta ban tặng, không hề liên quan đến Nghịch Long Đế…”
“Vậy sao…” Tiểu Tiên có chút tiếc nuối thở dài.
Thật lòng, nàng vẫn hy vọng bệ hạ có được một hậu nhân yêu nghiệt như Lạc Nam, điều đó sẽ là thành tựu đáng tự hào của hắn, đáng tiếc lại không phải…
“Từ giờ nàng cứ theo Khuynh Thành, một ngày ta giúp Khuynh Thành giành lại ngôi vị tộc trưởng của Long Tộc sẽ rất cần những người có kinh nghiệm như nàng phò tá!” Lạc Nam hướng Tiểu Tiên đề nghị.
“Ta cũng có ý định như vậy!” Tiểu Tiên nhẹ gật đầu.
Long Khuynh Thành là nữ nhi của Nghịch Long Đế, nàng trước đây là thị nữ của Nghịch Long Đế, hiện tại tiếp tục ở bên cạnh hỗ trợ Long Khuynh Thành chính là việc nên.
“Cái này…chàng không có ý định làm tộc trưởng Long Tộc sao?” Long Khuynh Thành giật mình nhìn hắn hỏi.
Theo nàng nghĩ, Lạc Nam hoàn toàn có đủ tư cách và bản lĩnh đảm nhiệm vị trí này, dù rằng hắn là nhân loại, nhưng trong cơ thể chỉ cần chảy xuôi huyết mạch Nghịch Long, thì toàn bộ Long Tộc không ai dám ý kiến một lời nào.
Lạc Nam mỉm cười lắc đầu: “Ngôi vị đó vốn thuộc về hoàng tộc của nàng, cha truyền con nối, nó vốn thuộc về nàng…còn bản thân ta có lý tưởng to lớn hơn!”
Mục tiêu của hắn là Bá Chủ toàn bộ vũ trụ, sau đó còn đại chiến với kẻ thù cao cấp hơn ở viễn siêu vũ trụ, ngôi vị Tộc Trưởng Long Tộc là chí cao vô thượng trong mắt người khác, nhưng còn chưa đủ khả năng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Chứng kiến dã tâm hừng hực trong mắt nam nhân, Long Khuynh Thành rốt cuộc hiểu ra, nàng kiên định gật đầu:
“Thiếp sẽ nỗ lực để đoạt lại vị trí đó từ tay Long Ngạo Thiên!”
“Tốt lắm…” Lạc Nam phân phó nói:
“Đợi ta luyện chế xong Áo Choàng và Mặt Nạ, các nàng có thể tạm thời ẩn cư ở Côn Lôn Giới!”
Mà lúc này, Đế Vũ Phong Ảnh từ bên trong đan điền của Lạc Nam hiện thân ra ngoài…
“Ngươi là…Đại Tướng Phong Ảnh Quân!”
Chứng kiến Đế Vũ Phong Ảnh, Long Liên cùng Tiểu Tiên tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ.
Các nàng từng là chiến hữu đứng chung chiến tuyến, gặp lại nhau sau ngần ấy năm là vô cùng vui mừng.
“Ta hận không thể mang các ngươi cứu ra sớm hơn…” Đế Vũ Phong Ảnh lên tiếng thở dài, thương xót nhìn hai nữ.
“Không, hiện tại đã rất sớm, ta thậm chí còn tưởng rằng đây là một giấc mơ!” Long Liên lắc đầu, nàng rất thỏa mãn với những gì hiện tại.
Tiểu Tiên tán thành gật đầu.
Ba nữ ôn chuyện hỏi thăm hồi lâu, Đế Vũ Phong Ảnh cũng phải trở về Vũ Phong Đỉnh.
“Thiếp muốn cùng mẫu thân và dì Tiểu Tiên thăm dì Huân Dao và Tiểu Thiên Ý!” Long Khuynh Thành nhếch miệng cười nói.
Lạc Nam ôn hòa gật gù: “Cứ tự nhiên, Quỳnh Dao cũng đang ở đó, các nàng có thể bầu bạn cho đỡ nhàm chán!”
…
Rời khỏi Cung Điện, Lạc Nam tiến vào Linh Dược Điền.
Bắt gặp Mộc Ái My cùng Mộc Linh Nhu đang loay hoay cực kỳ bận rộn, Mộc Lực trong cơ thể không ngừng tiến vào lòng bàn tay, uân dưỡng và chăm sóc toàn bộ Linh Dược Điền.
Từ khi phạm vi Linh Dược Điền mở rộng, hai nữ có thể nói là bận tối mặt tối mày.
Đầu tiên là Bất Tử Thụ liên tục bị Lạc Nam hái lá cây để luyện thành số lượng Bất Tử Dược Thủy khổng lồ cung cấp cho đông đảo thành viên sử dụng, kế đến là Cửu Diệp Liên Hoa bắt đầu quá trình phục hồi đủ chín cánh, sau đó là Lập Ma Thụ, Bàn Đào Thụ các loại liên tục xuất hiện.
Dù thiên phú của Mộc Linh Nhu và Mộc Ái My tốt đến mức nào, khi phải chăm sóc một đống thứ khủng bố như vậy cũng có phần không xuể a.
Nhưng cũng nhờ như vậy, tu vi của hai nữ tiến bộ cực kỳ nhanh chóng.
Bởi vì Mộc Linh Tộc sẽ tự giác tu luyện trong quá trình bồi dưỡng thực vật, lại thêm Linh Dược Điền là nơi được Lạc Nam đầu tư Nguyên Thạch nhiều nhất ở Linh Giới Châu, cường độ Nguyên Khí dày đặc tạo thành môi trường tu luyện lý tưởng nhất…
Chưa kể còn có Gia Tốc Trận ngày đêm hoạt động gấp trăm lần để đẩy nhanh tốc độ phá triển của thực vật, hai nữ ở bên trong cũng được thơm lây.
Chỉ một thời gian, Mộc Ái My đột phá Địa Đế, còn Mộc Linh Nhu cũng là Đế Giả rồi.
Tuy nhiên, tu vi cao chỉ trợ giúp Mộc Linh Tộc bồi dưỡng thực vật nhanh hơn, khả năng chiến đấu rất yếu, Lạc Nam cũng chưa từng có ý định để hai nữ phải có mặt trên chiến trường.
“Các nàng vất vả rồi…” Nhìn hai tỷ muội bận rộn đến cực điểm, Lạc Nam không đành lòng nói ra.
“Có gì mà vất vả? bọn thiếp cầu còn không được!” Mộc Ái My thoáng dừng động tác trên tay, hoảng hốt nói:
“Trước đây, thiếp nằm mơ cũng không nghĩ có ngày mình sẽ sở hữu tu vi cao như vậy!”
“Đúng nha đúng nha, được chăm sóc những thực vật quý giá này chính là lý tưởng của Mộc Linh Tộc!” Mộc Linh Nhu nhí nhảnh nói.
“Nhưng chỉ có hai người, có phần nhàm chán a…” Lạc Nam vuốt cằm.
Trước đây có Nhân Sâm Tỷ Năm là Nhân Nhi tung tăng nhảy nhót, nhưng hiện tại nha đầu đó bận chơi với Thỏ Ngọc của Thường Nga vẫn chưa chịu trở về nhà, Linh Dược Điền rộng lớn chỉ còn lại hai tỷ muội.
“Tất cả thực vật nơi này đều có thể làm bạn với bọn thiếp!” Mộc Ái My mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ cánh hoa thứ chín nhỏ nhắn vừa mới nhô ra chưa lâu của Cửu Diệp Liên Hoa, ôn nhu nói:
“Huống hồ, sắp tới sẽ có thêm thành viên mới!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
21 chương
179 chương
150 chương
351 chương
1388 chương
161 chương
50 chương