Con Đường Bá Chủ
Chương 1537 : Bàn Đào Thụ Tới Tay
Tru Nghịch Liên Minh chính thức được thành lập…
Thành viên trong liên minh tạm thời bao gồm chín phần Thiên Đế Cấp Thế Lực tại Tiên Giới và tất cả những thế lực phụ thuộc dưới trướng.
Nhiệm vụ của Tru Nghịch Liên Minh cũng khá đơn giản, đó là toàn lực điều tra tin tức về Nghịch Long cũng như tàn quân của Nghịch Long Đế, tiến hành vây giết khi phát hiện, đồng thời viện trợ cho bất kỳ thành viên nào trong liên minh mỗi khi bị Nghịch Long bất chợt tập kích.
Nghe thì đơn giản, thực chất để làm được như vậy không phải chuyện dễ dàng.
Bởi vì khoảng cách của các Đế Thiên Giới là cực kỳ xa xôi, dù là Thiên Đế muốn lập tức có mặt cũng phải tinh thông Không Gian hệ hoặc có thủ đoạn mở ra Thông Đạo Không Gian.
Số người làm được điều này bên trong Liên Minh đếm được trên đầu ngón tay, cho nên đã thống nhất bằng cách bố trí một hệ thống Truyền Tống Trận liên thông với nhau ở tất cả các Đế Thiên Giới, đồng thời mỗi một thành viên trực thuộc liên minh đều sở hữu Truyền Âm Ngọc kết nối với nhau, nhằm liên hệ ngay lập tức khi có biến.
Trận Điện được giao nhiệm vụ điều động số lượng lớn Chiến Trận Sư để bố trí hệ thống Truyền Tống Trận, mọi phí dụng và tài nguyên tiêu hao sẽ do tập thể liên minh gánh vác.
Đương nhiên, có những thế lực vốn đã có sẳn Truyền Tống Trận rồi, chỉ cần sửa chữa một chút là có thể liên thông sử dụng, dự kiến thời gian hoàn thành cũng không quá lâu.
Tất cả các thế lực đã điều động tổ chức tình báo dưới trướng của mình xuất động, toàn diện truy quét tin tức Nghịch Long, trong quá trình này không quên tìm kiếm Nhị Lang Thần, dù sao thì “khối tài sản khổng lồ” của con hàng này vẫn khiến các đại thế lực thèm nhỏ dãi.
Đồng thời, thông qua các loại biện pháp…đem tin tức Nghịch Long lan tràn sang Ma Giới, để đề phòng Nghịch Long ẩn nấp ở bên đó theo lời “Thiên Đế Lạc Nam”.
Về phần kế hoạch của Long Quân Sư đưa ra tuy rất hoàn mỹ, nhưng khi nghe điều kiện của Tuế Nguyệt Nữ Đế, chúng cường giả lại chẳng dám hé mồm nói thêm bất cứ câu gì.
Theo cách giải thích của Lạc Kỳ Nam, Luân Hồi Kính của Tuế Nguyệt Nữ Đế luôn ở trạng thái bận rộn, nàng phải chiếu rọi nhất cử nhất động của Săn Ma Điện mọi thời điểm để tránh bị tập kích bất ngờ, cho nên không thể dùng Luân Hồi Kính theo dõi Nghịch Long được, muốn nàng trợ giúp Tru Nghịch Liên Minh, thì phải giúp nàng diệt đi Săn Ma Điện để Luân Hồi Kính được rảnh rỗi.
Ân oán của Tuế Nguyệt Nữ Đế và Săn Ma Điện toàn bộ vũ trụ đều rõ như ban ngày, cho nên việc nàng đưa ra điều kiện như vậy không ai cảm thấy lạ.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thay vì hỗ trợ Tuế Nguyệt Nữ Đế diệt Săn Ma Điện, bọn hắn thà tự mình đối phó với Nghịch Long còn khỏe hơn.
Kế hoạch đã tạm hình thành, các phương cường giả cũng lần lượt trở về thế lực của mình.
Bọn hắn quyết tâm lần này phải cắn răng xuất huyết, dùng đại lượng tài nguyên trong bảo khố bồi dưỡng quân đội, gia tăng thực lực tổng thể của toàn bộ thế lực, đề phòng trong mọi tình huống.
Nghịch Long xuất thế là đại sự, một khi chưa tiêu diệt được, các đại thế lực cảm thấy ăn ngủ không yên.
…
Thân là Thiên Đình Chi Chủ, Lạc Nam đích thân đưa tiễn đám người.
Mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn cùng Nữ Hoàng, Yên Nhược Tuyết, Cơ Nhã Cơ Băng, Phượng Cửu Huyền các nàng trò chuyện…nhưng thân phận hiện tại không cho phép.
Nhìn theo bóng lưng của các nàng khuất dần, Lạc Nam có chút ngẩn ngơ.
“Đi hết rồi!” Châu Miên Mạn đứng bên cạnh cười lạnh nói.
Lạc Nam hít sâu một hơi, nhìn sang nàng đề nghị:
“Mang ta đến chỗ Bàn Đào Thụ!”
“Thế nào? nhanh như vậy đã nhịn không được?” Châu Miên Mạn liếc xéo hắn.
Lạc Nam nghiêm túc đáp: “Các đại thế lực đang toàn diện phát triển, ta cũng không muốn thua kém a, nhất là khi thế lực dưới trướng ta vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành!”
“Đùa với ngươi thôi!” Châu Miên Mạn nhún nhún đôi vai cao quý:
“Đã ký kết Đồng Sinh Cộng Tử, chúng ta xem như ngồi cùng thuyền, ngươi càng mạnh ta càng an tâm!”
…
Theo chân Châu Miên Mạn, Lạc Nam tiến vào một vùng không gian độc lập nằm phía dưới lòng đất của Thiên Đình.
Không gian này bốn phía có Trận Pháp Phòng Ngự bao phủ, hạch tâm Trận Pháp lại liên kết chặt chẽ với kết cấu của Thiên Đình.
Điều này đồng nghĩa với, trừ khi Thiên Đình hủy diệt, bằng không ngươi sẽ không phát nát được Trận Pháp.
“Nơi này chỉ có một mình Thiên Đế được phép tiến vào, bình thường ngay cả ta muốn vào cũng phải hỏi ý hắn!” Châu Miên Mạn có chút đáng đời nói:
“Cũng nhờ như vậy, dù ngươi lấy đi Bàn Đào Thụ thì toàn bộ Thiên Đình cũng không ai phát hiện!”
“Tốt nhất là như vậy…” Lạc Nam hài lòng cười tà, lại có chút nghi hoặc hỏi:
“Vạn Yêu Thánh Địa cũng có Bàn Đào Quả, ta từng nhận được một ít ở nơi đó!”
“Năm xưa khi Nghịch Long Đế đại chiến Thiên Đế, hai tên khỉ và heo dưới trướng Nghịch Long Đế nhân cơ hội lẻn vào nơi này trộm gần một nửa số Bàn Đào Quả có trên cây, chọc đến Thiên Đế biết chuyện tức đến thổ huyết!” Châu Miên Mạn thản nhiên đáp.
“Nàng từng gặp qua Nghịch Long Đế sao?” Lạc Nam bỗng nhiên buộc miệng hỏi.
Châu Miên Mạn nhìn thật kỹ hắn, thản nhiên đáp: “Đương nhiên gặp qua, ta còn từng trợ giúp Thiên Đế đẩy lùi hắn!”
Nói xong tiếp tục tiến về phía trước.
Lạc Nam ở phía sau lưng nàng, ngắm nhìn thân thể mạn diệu cùng bờ mông bạo mãn, chẳng biết vì sao hắn cảm thấy lời của Châu Miên Mạn có chút hàm ý.
Lắc đầu, vội vàng đuổi theo nàng.
…
Đập vào mắt hai người là một gốc cổ thụ có thể che trời tọa lạc dưới lòng đất.
Nơi này tràn ngập Tiên Khí và Nguyên Khí dồi dào, hiển nhiên để bồi dưỡng Bàn Đào Thụ, Thiên Đế đã vận dụng đến cả tài nguyên quý giá như Nguyên Thạch, tuy nhiên số lượng không có nhiều.
Bàn Đào Thụ như một cây đào khổng lồ, điểm khác biệt duy nhất là những quả Bàn Đào mà nó đem lại ẩn chứa lực lượng tinh khiết khổng lồ, thứ có thể gia tăng 3000 năm tu luyện của tu sĩ mà không để lại di chứng, điều mà cây đào thông thường không thể làm được.
Mùi thơm ngào ngạt lan khắp không gian, từng quả Bàn Đào căng mộng đầy ắp nước, đỏ như má hồng, Lạc Nam nhìn cũng muốn gặm một ngụm.
Số lượng Bàn Đào Quả còn trên cây không hề ít, lên đến con số hàng ngàn…
Để có được Thiên Binh Thiên Tướng hùng mạnh như hiện nay, Bàn Đào Thụ góp công lớn nhất.
“Thiên Đế tìm thấy Bàn Đào Thụ trước khi thành lập Thiên Đình, hắn vẫn luôn phong ấn Linh Trí của nó từ khi chỉ là một gốc cây non…” Châu Miên Mạn vỗ nhẹ thân cây nói:
“Trong mắt Thiên Đế thì Bàn Đào Thụ cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi, không cần có linh trí làm gì!”
Lạc Nam vuốt cằm, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Thiên Đế.
Bởi vì Thần Thụ là thứ không thể nhận chủ, một khi sinh ra linh trí, nó có thể tìm cách thoát đi nếu không thích ở với ngươi.
Thay vì nghĩ cách thuyết phục Bàn Đào Thụ ở lại với mình, Thiên Đế chọn cách phong ấn linh trí, để nó hoạt động như một cây ăn trái thông thường.
Lạc Nam hiện tại cũng không có thời gian ứng phó khi Bàn Đào Thụ được giải khai Linh Trí, vì thế hắn giữ nguyên hiện trạng, đem nó thu vào Linh Giới Châu.
ẦM ẦM ẦM…
Bên trong Linh Dược Điền, một gốc Đại Thụ so với Bất Tử Thụ và Lập Ma Thụ còn to lớn hơn hiện ra, mỗi cây nằm ở hướng tạo thành thế chân vạc.
RÌ RÀO…RÌ RÀO…RÌ RÀO…
Bàn Đào Thụ lập tức cảm nhận được hoàn cảnh Linh Giới Châu tốt hơn bên ngoài gấp vài chục lần, hưng phấn cành lá đung đưa, điên cuồng thôn phệ lực lượng trong trời đất.
“Đó là Bàn Đào Thụ, các nàng cứ tự nhiên ăn Bàn Đào Quả, không cần khách khí…”
Thanh âm của Lạc Nam truyền thẳng vào trong tai chúng nữ có mặt trong Linh Giới Châu, đặc biệt là Cửu Huân Dao đang rất cần bồi bổ tiểu bảo bối trong bụng.
“Đa tạ nàng!” Lạc Nam nhìn Châu Miên Mạn chân thành nói.
Hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến như vậy, chẳng những giết được Thiên Lãm, thành công thu lấy Bàn Đào Thụ, còn đem Tru Nghịch Liên Minh xoay vòng vòng…
Tất cả những điều này là do Châu Miên Mạn đem lại.
Nếu không có nàng hợp tác, e rằng hiện tại hắn phải đối mặt với Tru Nghịch Liên Minh cùng Thiên Đình phối hợp chất vấn, thậm chí khả năng rất cao sẽ bại lộ thân phận.
“Hỗ trợ lẫn nhau mà thôi!” Châu Miên Mạn nhìn sang một hướng, thanh âm kiên quyết:
“Chỉ cần khi Thiên Đế trở về, ngươi giúp ta loại trừ hắn là được!”
“Ta hứa với nàng!” Lạc Nam nghiêm túc đáp: “Tuy nhiên e rằng không đơn giản!”
Hắn đem việc nhân vật thần bí dưới đáy Bạo Loạn Luân Hồi Vực cứu mạng Thiên Đế kể cho nàng.
“Quả thật nguy hiểm, bất quá ngươi làm sao thoát khỏi Bạo Loạn Luân Hồi Vực?” Châu Miên Mạn ánh mắt lóe lên một tia thần thái nhìn Lạc Nam.
“Không thể nói cho nàng, việc này liên quan đến nhân quả!” Lạc Nam lắc đầu từ chối:
“Nhân quả sẽ phản phệ nếu nàng biết quá nhiều!”
“Sau này khi chỉ có hai người, đừng dùng bộ mặt đáng ghê tởm này đối diện với ta!” Châu Miên Mạn kéo xuống Mặt Nạ Thiên Diện đang phủ trên mặt hắn, để lộ dung mạo thật sự của Lạc Nam.
“Không thành vấn đề!” Lạc Nam một lời đáp ứng, nháy mắt nói:
“Ta cũng rất ghét phải đóng giả nam nhân khác để nói chuyện với nữ nhân của mình!”
“Hừ, ai là nữ nhân của ngươi?” Châu Miên Mạn lạnh lùng nói: “Nên nhớ, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác!”
“Rồi…rồi!” Lạc Nam tùy ý nàng.
“Ngươi cũng nên gia tăng thực lực đi, hiện tại toàn bộ Tiên Giới đều đang đối nghịch với ngươi!” Châu Miên Mạn ngoài lạnh trong nóng nói:
“Đừng để ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì làm liên lụy đến ta!”
“Khoan đã!” Lạc Nam dùng ánh mắt hồ nghi nhìn lấy nàng: “Vì sao toàn bộ Tiên Giới đối nghịch với ta? ta chỉ giả mạo Thiên Đế để trộm Bàn Đào Thụ thôi nha!”
Hắn chưa từng tiết lộ mình là Nghịch Long trước mặt Châu Miên Mạn, sao nàng lại nói lời ấy?
Vẻ mặt Châu Miên Mạn thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, bất quá rất nhanh đã bình tĩnh nói:
“Ta sợ việc Bàn Đào Thụ trong tay ngươi bại lộ, dẫn đến nhiều kẻ tham lam ngấp nghé, không phải nguy hiểm thì là gì?”
“Thật vậy phải không…” Lạc Nam nửa tin nửa ngờ.
“Thế ngươi nghĩ là sao?” Châu Miên Mạn nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Haha, không có gì!” Lạc Nam cười khan.
…
Rời khỏi lòng đất, Lạc Nam giao cho Châu Miên Mạn một số Bàn Đào Quả, Nguyên Thạch, Công Pháp và không ít tài nguyên tu luyện khác.
Tuyên bố Thiên Đình tạm thời sẽ do Thiên Hậu tiếp quản, bản thân mình sẽ tự thân lên đường, truy tìm tung tích Nghịch Long.
Đối với chuyện này, Lý Tịnh và các Trưởng Lão không hề nghi ngờ gì, cho rằng thực lực Thiên Đế vừa tăng trưởng sau lần bế quan nên muốn hành tẩu trong vũ trụ để trải nghiệm chiến lực là điều dễ hiểu.
Chỉ có điều, Lý Tịnh khuyên nhủ hắn nên mang theo một lượng Thiên Binh Thiên Tướng phòng thân.
Vì nhập vai Thiên Đế một cách triệt để, Lạc Nam cũng thu lấy 10 vạn Thiên Binh Thiên Tướng vào Không Gian Pháp Bảo mang theo bên người.
Về phần có mang ra sử dụng hay không lại là chuyện khác.
Hắn thừa nhận, hắn còn chưa thể dùng thân phận Thống Quân Sư hòa hợp cùng Thiên Binh Thiên Tướng được như Thiên Đế.
Điều này đòi hỏi cả một quá trình chinh chiến và rèn luyện cùng nhau, làm không tốt rất dễ bại lộ thân phận.
“Bệ Hạ, mạt tướng có chuyện muốn nhờ!” Lý Tịnh chắp tay.
“Lý Tướng Quân cứ nói!” Lạc Nam vỗ vỗ bả vai hắn.
“Khuyển tử Na Tra từ khi Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc đến nay vẫn chưa trở về, hy vọng bệ hạ trong lúc hành tẩu sẽ chú ý đến tin tức của nó!" Lý Tịnh thành tâm cầu khẩn.
“Haha, chuyện nhỏ!” Lạc Nam khoác khoác tay: “Thanh niên mà, phải có chí hướng và hoài bão, trẫm sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của Na Tra, mọi thứ để hắn tự do quyết định!”
“Đội ơn bệ hạ rộng lòng bao dung!” Lý Tịnh thở phào nhẹ nhõm.
Thân là một người cha, hắn đã nhìn ra tâm của Na Tra không còn đặt tại Thiên Đình, lo sợ Thiên Đế sẽ tức giận, nào ngờ Thiên Đế lại thông tình đạt lý đến như vậy, người làm phụ thân và quân thần như hắn không lâm vào cảnh khó xử.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, tiểu tử Na Tra kia sớm muộn cũng là chiến tướng dưới trướng của ta, sao ta phải ngăn cản hắn?
Thời đại biến động, đại họa bên trên vẫn luôn rình rập, thế hệ kỳ tài và cường giả vẫn đang phát triển không ngừng.
Thuận Thiên Giả, Khí Vận Chi Tử, kẻ nằm ngoài Khí Vận, Tứ Hầu Hỗn Thế, người nắm giữ Cấm Kỵ đều lần lượt xuất hiện.
Thì việc những thiên kiêu xuất chúng như Na Tra, Phù Đổng, Tiểu Đậu Bỉ…tìm được cơ duyên lớn lao cho riêng mình không có gì là bất khả thi cả.
Đừng quên trước Thượng Cổ còn có Cổ Đại…
Đó là thời kỳ mà rất nhiều cường giả tồn tại mà sử sách ghi chép không được nguyên vẹn…truyền thừa của bọn hắn vẫn đâu đó ở phiến vũ trụ này.
Lạc Nam vẫn luôn chờ đợi ngày đám người Na Tra, Phù Đổng bọn hắn quy tụ bên cạnh mình.
…
Rời khỏi Thiên Đình một phạm vi khá xa, Lạc Nam khôi phục thân phận.
RỐNG…RỐNG…RỐNG…RỐNG…
Bá Vũ Điện bá đạo cường hoành hiện ra, chín con Kim Cương Thiên Long giương nanh múa vuốt, hắn xoay người bước lên.
Bên trong Bá Vũ Điện, một vị tuyệt đại mỹ nhân khí chất cô tịch, mắt như trăng rằm, mày như khuyết nguyệt, da trắng như tuyết, môi đỏ như son đã lặng yên chờ sẳn.
“Tịch Y, để nàng chờ lâu rồi…” Lạc Nam mỉm cười.
Bởi vì hắn phải dùng Mặt Nạ Thiên Diện hóa thành Thiên Đế, Phượng Tịch Y cũng chỉ đành ở trong Bá Vũ Điện một thời gian.
“Mọi việc sao rồi?” Phượng Tịch Y lập tức hỏi thăm chính sự.
“Hết thảy thuận lợi!” Lạc Nam lấy ra vài Quả Bàn Đào đưa cho nàng thưởng thức, đồng thời đem mọi việc xảy ra kể lại một lần.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Phượng Tịch Y biểu hiện quá lạ hỏi:
“Ngươi dám chắc Châu Miên Mạn kia không biết ngươi từ trước?”
“Thế nào? có gì lạ sao?” Lạc Nam hỏi nàng.
“Một nữ nhân tu vi Thiên Đế, vừa gặp đã tin tưởng một nam nhân xa lạ, chấp nhận ký kết Đồng Sinh Cộng Tử, sau đó còn mạo hiểm hết lòng trợ giúp nam nhân này qua mặt rất nhiều cường giả đỉnh cấp, cuối cùng để hắn dễ dàng lấy đi vật quý giá như Bàn Đào Thụ!” Phượng Tịch Y càng nói càng cảm thấy khó tin:
“Ta thấy dù hai ngươi là phu thê chân chính thì cũng rất hiếm có nữ nhân làm được như nàng nha!”
Lạc Nam giật mình.
Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc nhìn thấy chỗ lạ.
Quả thật trong lòng hắn, Châu Miên Mạn là thê tử một kiếp Long Nghịch của hắn, cùng hắn trải qua vô số thử thách, nên không hề nghĩ ngợi quá nhiều khi nàng đối xử tốt với mình, bởi vì hắn đã quen được nàng đối xử tốt bên trong ảo mộng.
Hiện tại nghe Phượng Tịch Y nói đến, mới chợt nhớ ở thực tại này, rất có thể là lần đầu tiên Châu Miên Mạn gặp được hắn.
Mới vừa gặp mặt, nàng lại vì hắn làm nhiều thứ như vậy?
Một nữ nhân dùng Huyễn Cảnh và Ảo Cảnh qua mặt phu quân của mình vô số năm để bảo toàn thân thể, chắc chắn Châu Miên Mạn không phải nữ nhân dễ dãi rồi.
Vậy tại sao nàng lại “nuông chiều” hắn có chút quá mức như vậy?
Chẳng biết vì sao, Lạc Nam có cảm giác Châu Miên Mạn có điều gì đó quan trọng che giấu mình, nhưng vì sự tôn trọng giành cho nàng, hắn không dùng đến Thiên Cơ Bảng để dò xét.
“Thôi kệ đi!” Lạc Nam chép miệng, nở nụ cười ôn hòa:
“Thời gian sau này còn rất dài, ta và Mạn Mạn rồi sẽ hiểu rõ nhau hơn!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
21 chương
179 chương
150 chương
351 chương
1388 chương
161 chương
50 chương