Con Đường Bá Chủ
Chương 1530 : Tiếc Nuối
Thân ảnh Lạc Nam xuất hiện bên trên Cung Đình Thụ.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng đẩy cửa cung điện bước ra, vừa vặn gặp phải Cửu Huân Dao đỡ lấy bụng bầu đứng ngoài đợi sẳn.
Hiển nhiên động tĩnh không nhỏ đã kinh động đến nàng.
“Có chuyện gì thế?”
Bắt gặp Lạc Nam hấp tấp, Cửu Huân Dao có chút kỳ quái hỏi.
“Ây nha, sắp lâm bồn đến nơi rồi…nàng nghỉ ngơi cho khỏe, mọi chuyện đã có ta sắp xếp!” Lạc Nam chạy đến đỡ lấy nàng.
Cửu Huân Dao liếc xéo hắn: “Ta cũng không phải nữ nhân tay trói gà không chặt, huống hồ từ khi tiếp thu ý tưởng kỳ quái của ngươi, tiểu nha đầu này đã ngủ miên man, không biết bao giờ mới chui ra nữa!”
“Hắc hắc!” Lạc Nam vuốt mũi cười tự đắc, sau đó ôm lấy nàng.
Ý niệm vừa động, hai người đã biến mất tại chỗ.
Một lần nữa hiện thân, Lạc Nam và Cửu Huân Dao đã đứng trước hai tôn Thần Thú khổng lồ, một Tiên Điệp Long và một Chân Long.
Long Khuynh Thành đang ôm chầm lấy Chân Long khóc nức nở, từng vết thương trên cơ thể khổng lồ này như những vết cắt vào tim nàng, đau đến không muốn sống.
“Đây là…” Chứng kiến hai tôn Thần Thú này, Cửu Huân Dao nhất thời vừa mừng vừa sợ kinh hô:
“Tiểu Tiên, Long Liên?”
Đáng tiếc, Tiểu Tiên cùng Long Liên lúc này bị thương quá nặng, tu vi chẳng những bị phế bỏ, thể xác và linh hồn đều trọng thương, rất nhiều vị trí trên cơ thể đã có dấu hiệu mục rữa, thê thảm không thể hình dung.
Lạc Nam siết chặt nắm tay, mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý thảm trạng của các nàng, nhưng khi chứng kiến tận mắt, hắn xém chút nữa không nhịn được muốn giết ngược trở về Long Tộc.
“Tiểu Nam…” Long Khuynh Thành ném ánh mắt cầu cứu về phía Lạc Nam.
Lạc Nam hít sâu một hơi, lấy ra vài chục bình Bất Tử Dược Thủy:
“Cho mẫu thân nàng uống một nửa, một nửa thoa lên các vết thương!”
“Ừm!” Long Khuynh Thành gật mạnh đầu, nhanh chóng tiếp nhận Bất Tử Dược Thủy, cẩn thận chăm sóc cơ thể Long Liên.
Mà Lạc Nam cũng bước đến bên cạnh Tiểu Tiên, đổ hàng chục bình Bất Tử Dược Thủy vào miệng nàng, một phần ân cần thoa lên khuôn mặt mà chính nàng đã hủy hoại, kế đến là từng vết thương trên khắp cơ thể.
Bất Tử Thụ thể hiện rõ ràng công năng của đệ nhị Thần Thụ, các vết thương nhanh chóng được làm lành, cơ thể mục rữa dạt dào sức sống, sinh mệnh lực cuồn cuộn như thác liên tục bổ sung, đem hơi thở suy yếu của các nàng trở nên đều đều dễ chịu…
Tưởng như đã bước một chân vào quan tài, Bất Tử Dược Thủy đã đem các nàng kéo ngược trở ra.
Nhận thấy cơ thể các nàng đã ổn định, Lạc Nam lại dùng lượng lớn Tẩy Hồn Thủy cho các nàng uống vào, bồi dưỡng linh hồn một cách triệt để.
Lúc này, hắn mới cắn răng, đem từng thanh…từng thanh xiềng xích dữ tợn đang cắm vào người các nàng rút ra.
Mỗi một thanh xiềng xích dài đến hàng ngàn mét, to lớn như cột đình, phủ đầy những gai nhọn ăn sâu vào da thịt.
Với trạng thái suy yếu trước đó của hai nữ, nếu đem xiềng xích rút ra lập tức chẳng khác nào muốn mạng của các nàng, nhưng sau một đợt trị thương đầu tiên, trạng thái cơ thể đã đủ khả năng gánh chịu.
PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Mỗi một thanh xiềng xích được kéo ra lại đi cùng với vô số mảnh thịt vụn, Tiểu Tiên cùng Long Liên lại liên tục phun máu.
Cảnh tượng khiến người khác tê dại cả da đầu, Long Khuynh Thành nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, cánh môi cắn chặt đến rướm máu, thân thể run lẩy bẩy.
Mà Cửu Huân Dao cũng nhíu chặt chân mày, đè nén cơn thịnh nộ đối với Long Ngạo Thiên.
Lạc Nam mặt không biểu tình, hắn đang đè nén cảm xúc đến cực điểm, mặc dù mỗi một lần đem xiềng xích rút ra kéo theo máu tươi và thịt vụn chẳng khác nào đâm thẳng vào tim hắn, nhưng hắn biết mình phải gánh vác việc này.
Để giảm tối đa cơn đau cho hai nữ, Lạc Nam thận trọng dùng cả Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc và Thánh Mệnh Quang Minh lập tức phong tỏa miệng vết thương mỗi khi có một thanh xiềng xích bị kéo xuống.
KENG…KENG…KENG…KENG…
Thanh âm kim loại chất chồng như núi liên tục vang lên cho thấy số lượng xiềng xích cắm vào cơ thể các nàng nhiều đến mức độ nào…
Đến khi rút xuống toàn bộ, thân thể Tiểu Tiên cùng Long Liên hiện ra vô số lỗ máu dữ tợn, cơn đau khiến hai nữ lâm vào hôn mê, nhưng từ đầu đến cuối các nàng vẫn chưa rên dù chỉ một tiếng.
Bất Tử Dược Thủy và Tẩy Hồn Thủy lại được sử dụng không ngừng…hiệu quả trông thấy.
Nhưng dù nghịch thiên đến đâu, Bất Tử Dược Thủy và Tẩy Hồn Thủy cũng không thể khôi phục tu vi và lượng Long Lực khổng lồ đã bị phế bỏ của các nàng.
Lạc Nam sắc mặt quyết đoán, nhẹ nhàng phất tay.
NGAO!
Thánh Long uy nghiêm rít gào, đoạn xương cốt của Long Chí Tôn lưu lại hiện ra.
Trong ánh mắt cảm động của Long Khuynh Thành, Lạc Nam không hề do dự điều động từng tia Thánh Long Lực bên trong xương cốt, dung nhập vào cơ thể Long Liên và Tiểu Tiên.
Ngay khoảnh khắc đó, Tiên Khí trong Linh Giới Châu cuồn cuộn như thác bị hai nữ hút vào trong miệng.
Thánh Long Lực tinh khiết như thần vật cải tử hoàn sinh, đem lực lượng và tu vi của các nàng điên cuồng hồi phục.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam còn đem vạn khối Nguyên Thạch chất chồng xung quanh cơ thể hai nữ, dùng Nguyên Khí của chúng nó trợ giúp các nàng bổ sung lực lượng.
“Nam nhân này…”
Nhìn thấy hàng loạt thao tác của Lạc Nam, đôi mắt Cửu Huân Dao hiện lên vẻ nể phục và một tia nhu tình khó thấy.
Thế gian này, liệu có bao nhiêu nam nhân sẳn sàng bỏ ra một cái giá khổng lồ như vậy để trị thương cho người khác?
Số lượng lớn Bất Tử Dược Thủy và Tẩy Hồn Thủy, vạn khối Nguyên Thạch, Thánh Long Lực thuần khiết…
Bất kể là vật phẩm nào nếu ném ra bên ngoài, chắc chắn sẽ gây nên chấn động vang dội, vô số cường giả phải chạy theo như vịt, đập nhanh sứt đầu mẻ trán tranh đoạt, gây nên từng đợt gió tanh mưa máu, có thân phận và tài sản cũng chưa chắc sở hữu được.
Vậy mà lúc này đây, hắn không hề do dự hay có chút biểu hiện không nỡ nào khi vung tay, dùng lượng tài nguyên quý giá như thế để trị liệu cho Tiểu Tiên và Long Liên.
Khí phách và lòng dạ rộng lượng mênh mông như biển, không có bất kỳ nam nhân nào so sánh được.
“Tiếp thu Thánh Long Lực không phải chuyện một sớm một chiều, nhất là khi các nàng ấy quá lâu rồi chưa tu luyện, kinh mạch tắt nghẽn, tu vi cũng cần thời gian không ngắn để trở lại đỉnh phong!” Làm xong tất cả, Lạc Nam thở ra một hơi nhẹ nhõm cười nói.
Long Liên và Tiểu Tiên đã khép hờ hai mắt tiến vào trạng thái nhập định, nỗ lực luyện hóa những năng lượng khổng lồ được Lạc Nam cung cấp.
“Tiểu Nam…đa tạ ngươ…chàng.
. đa tạ chàng!”
Long Khuynh Thành giọng điệu có chút ngượng ngùng, lại ôn nhu như nước nhìn hắn, dịu dàng kéo lấy óng tay áo lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán Lạc Nam.
Ngay cả Cửu Huân Dao lạnh lùng như băng còn bị lòng dạ của Lạc Nam khiến cho dao động, thì thiếu nữ tình hoài như Long Khuynh Thành làm sao có thể kháng cự?
Nàng chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập dữ dội như chưa từng có, gò má đỏ rực như son vô cùng diễm lệ.
Lạc Nam âm thầm tán thưởng dung nhan tuyệt sắc của nàng, nhưng hắn lại không có thời gian thưởng thức, căn dặn nói ra:
“Trông coi mẫu thân nàng và Tiểu Tiên cho tốt, nếu xảy ra tình huống gì lập tức báo với ta!”
“Ừm, muội biết rồi!” Long Khuynh Thành ngoan ngoãn gật đầu, không cần hắn nói nàng cũng không muốn rời xa mẫu thân.
Lạc Nam hướng Cửu Huân Dao ôn nhu mở miệng:
“Quỳnh Dao bế quan luyện hóa Cửu Thải Thạch, nàng nếu thấy nhàm chán cứ…”
Hắn chưa nói dứt lời, đã thấy hai nha đầu Hồng Nhi cùng Ngân Nhi cưỡi trên lưng Tiểu Tinh tung tăng chạy tới, cười toe toét ôm lấy bụng tròn của Cửu Huân Dao:
“Hì hì, baba yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố tiểu muội muội cùng dì Cửu thật tốt!”
Lạc Nam dở khóc dở cười, quả thật có cô con gái này…Cửu Huân Dao muốn cô đơn cũng khó.
Cửu Huân Dao vì đã được làm mẹ, mẫu tính tràn lan, cực kỳ ưa thích Hồng Nhi với Ngân Nhi, thầm mong nữ nhi trong bụng mình cũng khả ái giống như vậy.
Từ ngày Cửu Huân Dao tiến vào Linh Giới Châu, Xích Tà cũng đỡ phải làm người giữ trẻ, để Cửu Huân Dao thay mình chiếu cố hai tiểu nha đầu, còn mình thì tập trung thôn phệ tài nguyên mà Lạc Nam giao phó, mong muốn khôi phục Đế Binh càng nhanh càng tốt.
Âu Dương Thương Lan và Võ Tam Nương vẫn bế quan trong Ngộ Vực Trận, Lạc Nam cảm nhận được các nàng ấy đã đặt một chân vào Cửu Tầng, ngày quân lâm thiên hạ đã không còn xa.
…
Rời khỏi Linh Giới Châu, Lạc Nam lại tiến vào một Lâu Đài thu nhỏ.
“Ngươi là…”
Cảm ứng được có người bước vào, Long Tán đanh canh giữ bên cạnh Long Chiến vội vàng đứng lên.
Lạc Nam liếc mắt nhìn hắn, Long Uy nhàn nhạt tỏa ra.
Bởi vì quanh năm ở đáy Long Ngục, Long Tán chưa từng hay biết tin tức về Lạc Nam.
Nhưng lúc này cảm nhận được Long Uy của hắn, Long Tán vội vàng chắp tay cầu khẩn:
“Nghịch Long các hạ, làm ơn cứu Đại Trưởng Lão!”
“Yên tâm! lời ta đã hứa đương nhiên sẽ làm được!” Lạc Nam chậm rãi gật đầu.
Long Chiến như một bãi thịt vụn khổng lồ, bởi vì tự mình dốc sức bình sinh rút ra vô vàn xiềng xích, trạng thái của hắn còn tệ hại hơn Tiểu Tiên và Long Liên rất nhiều.
Nhưng chính ý chí ngoan cường và lòng dũng cảm đó, Lạc Nam quyết định bằng mọi giá phải cứu được hắn.
Lạc Nam ném Bất Tử Dược Thủy cùng Tẩy Hồn Thủy vào tay Long Tán, ra hiệu hắn tự chăm sóc cho Long Chiến.
“Đây là…”
Cảm nhận được sinh mệnh khủng bố từ Bất Tử Dược Thủy cùng hồn lực tinh khiết đến khó tin của Tẩy Hồn Thủy, toàn thân Long Tán rung động.
Tài nguyên cấp bậc này, dù với nội tình của Long Tộc cũng hiếm hoi như phượng mao lân giác.
Biết Long Chiến sắp được cứu rồi, Long Tán cảm kích đến cực điểm chạy đến chăm sóc vết thương cho hắn.
Mà Lạc Nam cũng không nhàn rỗi, lại lấy ra đoạn Long Cốt của Long Chí Tôn, đem Thánh Long Lực truyền vào thân rồng già nua ốm yếu của Long Chiến.
“Thánh Long Lực!”
Long Tán ở bên cạnh xém chút quỳ rạp xuống đất.
Hắn gắt gao khóa chặt đoạn Long Cốt trong tay Lạc Nam, cảm giác được lai lịch của đoạn Long Cốt này, năm xưa Nghịch Long Đế cũng có một đoạn.
“Nghịch Long các hạ, ngươi là vị nhi tử nào của Long Chí Tôn? Là đệ đệ của Nghịch Long Đế bệ hạ sao?” Long Tán tò mò hỏi.
“Ta là nhân loại, vì cơ duyên xảo hợp đạt được truyền thừa và huyết mạch Nghịch Long mà thôi!” Lạc Nam ăn ngay nói thật:
“Ngươi có thể xem như ta là vị hôn phu của Khuynh Thành!”
“Cơ duyên truyền thừa?” Long Tán vẻ mặt hiện lên vẻ cổ quái, hiển nhiên không hiểu vì sao một nhân loại lại được truyền thừa nghịch thiên như vậy.
Bất quá mặc kệ như thế nào, Lạc Nam có ân với Long Chiến và Long Liên các nàng, giúp Long Tán hắn có thể oanh oanh liệt liệt để không hổ thẹn với lương tâm làm chó săn cho Long Ngạo Thiên nữa.
Long Tán quyết định, chỉ cần Lạc Nam đối nghịch với Long Ngạo Thiên, hắn sẽ thề chết trung thành…
“Ngươi biết Long Khinh và Long Lệ chứ?” Nhìn lấy Long Tán trị liệu vết thương cho Long Chiến, Lạc Nam nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên biết a!” Long Tán nhanh chóng đáp trả:
“Hai nàng chính là chủ mẫu thế hệ trước của Long Tộc chúng ta, thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Nghịch Long Đế bệ hạ!”
“Các nàng ấy sao rồi?” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, hắn vẫn luôn thắc mắc điều này, khi trong quá trình rời khỏi Long Ngục, Châu Nhi đã cố ý quan sát nhưng không phát hiện các nàng tồn tại.
“Các nàng đã chết…” Long Tán có chút thê lương nói.
“Cái gì?” Lạc Nam sắc mặt đại biến.
Long Tán nhận ra sự kích động trong giọng nói của hắn, giọng điệu cũng trở nên căm phẫn:
“Trận chiến năm đó cực kỳ khốc liệt, phe cánh của bệ hạ rất ít người sống sót, Long Lệ và Long Khinh hai vị chủ mẫu thực lực kém hơn Long Liên chủ mẫu, sau cùng rơi vào tay Long Ngạo Thiên, đón nhận cái kết thê thảm…”
Lạc Nam hít sâu liên tục vài ngụm lãnh khí, thanh âm trầm thấp vang lên: “Ngươi và Long Chiến nghỉ ngơi cho tốt đi, ta còn có việc!”
“Bên ngoài sóng lớn ngập trời, Long Tán ta sao có thể an lòng thảnh thơi?” Long Tán cắn răng, quỳ xuống một chân đáp:
“Chỉ cần Nghịch Long các hạ cần dùng, Long Tán thề chết mới dừng!”
“Trạng thái hiện tại không phải là ngươi của thời kỳ toàn thịnh!” Lạc Nam phất óng tay áo nói:
“Ta muốn một Long Tán sánh ngang, thậm chí vượt qua Long Tuyệt trong quá khứ!”
Nói xong, điều động thêm một tia Thánh Long Lực ban phát cho Long Tán.
Long Tán cảm nhận được lực lượng quý giá thần thánh chảy xuôi theo cơ thể mình, toàn thân chấn động, cảm kích đến cực điểm quỳ rạp xuống đất:
“Tuân mệnh chủ công! Nhận Long Tán cúi đầu!”
…
“PHỐC!”
Vừa rời khỏi Lâu Đài, Lạc Nam không ức chế nổi phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ửng đỏ:
“Long Lệ…Long Khinh…”
Mặc dù mọi thứ chỉ là ảo mộng bên trong luân hồi, nhưng tình cảm và ký ức là thật.
Hắn có thể chấp nhận Long Liên và Tiểu Tiên không quen biết mình, chấp nhận các nàng đối xử với mình như kẻ xa lạ…
Nhưng hắn khó thể chấp nhận Long Lệ và Long Khinh đã nhận lấy kết cục bi thảm.
Có lẽ mọi chuyện trên thế gian này luôn không có sự thập toàn kỳ mỹ và diễn ra theo ý muốn của ngươi…
Long Lệ và Long Khinh vĩnh viễn là tiếc nuối trong lòng hắn.
Giữa tinh không đen kịch, tầm mắt Lạc Nam như chứng kiến hư hai nàng đang hướng mình mỉm cười ngọt ngào như trăm hoa đua nở…
Tất cả hồi ức hóa thành một tiếng thở dài, Lạc Nam lau đi vết máu nơi khóe miệng…thân ảnh hòa vào đêm đen biến mất.
Không gian một lần nữa trở nên vắng lặng…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
21 chương
179 chương
150 chương
351 chương
1388 chương
161 chương
50 chương