Con Đường Bá Chủ
Chương 1452 : Dùng Chiến Lợi Phẩm
Mặc dù hứa hẹn, nhưng hiển nhiên Lạc Nam chưa có thời gian để luyện chế Pháp Bảo cho chúng nữ.
Hôm sau sẽ luận bàn cùng Nữ Hoàng, nên Lạc Nam chỉ cùng mấy vị thê tử ôn tồn một chút, hắn lại đi làm chính sự.
Đầu tiên là cùng Trì Du Điệp đi thăm hồ Tẩy Hồn Thủy đặt ở chân núi phía sau nhà Trưởng Làng, chỉ thấy quả nhiên nó đã sắp cạn kiệt, mật độ Linh Hồn không còn cao, có thể nhìn thấy phần đáy bên dưới.
“Thời gian qua, thiếp và các tỷ muội Hồn Tu đều dựa vào Tẩy Hồn Thủy để tu luyện, nên nó không đáp ứng đủ…” Trì Du Điệp kéo tay Lạc Nam, có chút áy náy nói.
“Haha, tài nguyên là để tu luyện nha, các nàng tiến bộ mới là điều đáng mừng nhất!” Lạc Nam an ủi nàng, khuyên Trì Du Điệp không nên nghĩ ngợi lung tung.
Tài nguyên dùng hết có thể tìm trở lại, nhưng nếu thực lực của các nàng không mạnh, bị kẻ thù tổn thương hay ngộ hại, hắn sẽ đau lòng chết mất.
“Chàng mang thiếp đến nơi này, có phải là có giải pháp?” Trì Du Điệp tràn ngập chờ mong nhìn lấy hắn.
“Đương nhiên, nam nhân của nàng không có ưu điểm gì, chỉ có một cái là vận khí tốt!” Lạc Nam cười haha, bất chợt lấy ra tất cả Hồn Thạch Nhũ còn sót lại.
“Hồn Thạch Nhũ?” Trì Du Điệp hai tay che miệng, mắt đẹp trợn tròn, thanh âm run rẩy lên.
Chỉ cần là một Hồn Tu có tìm hiểu, không ai không biết đây là loại tài nguyên đỉnh cấp để luyện hồn.
Tại thời đại Thượng Cổ, từng có hai Thiên Đế Cấp thế lực Hồn Tu đại chiến đến lưỡng bại câu thương cũng chỉ vì tranh giành một khối Hồn Thạch Nhũ lớn bằng nắm tay.
Vậy mà, khối Hồn Thạch Nhũ của Lạc Nam mặc dù có phần không nguyên vẹn, nhưng kích thước của nó như một khúc gỗ lớn.
Trì Du Điệp tin chắc, chỉ cần mình luyện hóa toàn bộ khối Hồn Thạch Nhũ này, tu vi chắc chắn thành Thiên Hồn Đế.
Đương nhiên, để luyện hóa một khối năng lượng Hồn Lực khủng bố như vậy đòi hỏi tiêu hao thời gian không ngắn, ít nhất cũng phải bế quan hàng trăm năm.
Tuy nhiên chỉ tốn trăm năm bế quan để đột phá Thiên Hồ Đế, sợ rằng toàn thể Hồn Tu trong vũ trụ này sẽ điên cuồng, cam tâm tình nguyện.
“Không sai!” Lạc Nam nhẹ gật đầu: “Ta muốn dùng nó để khôi phục Tẩy Hồn Thủy!”
Nói xong, trong sự ngóng chờ của Trì Du Điệp, Lạc Nam nhẹ nhàng đem Hồn Thạch Nhũ đặt vào Tẩy Hồn Thủy.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, những giọt Tẩy Hồn Thủy cuối cùng tiếp xúc với Hồn Thạch Nhũ, dị tượng sinh ra…
Hồn Thạch Nhũ cấp tốc hòa tan thành nước, cuồn cuộn sinh sôi, Hồn Lực phô thiên cái địa bao trùm Làng Nhất Thế, khiến tất cả mọi người linh hồn như được thăng hoa, thoải mái đến cực điểm.
Không lâu sau, Tẩy Hồn Thủy cạn kiệt đã dâng lên đầy mặt hồ, thậm chí có dấu hiệu tràn ra, nhiều hơn cả lượng Tẩy Hồn Thủy ban đầu lấy được ở Hồn Thiên Giới của Trì Du Điệp, mà khối Hồn Thạch Nhũ đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Nam có chút tiếc nuối Hồn Thạch Nhũ, nhưng lại hài lòng trước hiệu quả mà nó mang lại.
Có hồ Tẩy Hồn Thủy này tồn tại, Làng Nhất Thế đã không cần lo lắng tài nguyên tu hồn thiếu thốn.
“Phu quân…tuyệt vời quá…” Trì Du Điệp mắt ngấn lệ quang, nàng cảm giác như mình vừa chứng kiến kỳ tích.
Hơn nữa vì ở khoảng cách gần, được tận hưởng nguồn Hồn Lực dồi dào của Hồn Thạch Nhũ khi hòa tan mang lại, tu vi Hồn Tu của nàng cũng nhảy vọt từ Hồn Đế Sơ Kỳ thành Hồn Đế Trung Kỳ, thần kỳ vô cùng.
“Nàng mang một phần Tẩy Hồn Thủy về cho Lam Phương tiền bối tu luyện, xem như chút tâm ý của ta hiếu kính người!” Lạc Nam ôm eo Trì Du Điệp căn dặn.
“Vâng!” Trì Du Điệp ngọt ngào nở nụ cười tựa vào lòng hắn, thỏa mãn chưa từng có.
Lam Phương chính là sư phụ của nàng, cả đời không có con cái nên xem nàng như nữ nhi, cùng với tông môn gia nhập Côn Lôn cũng là vì nàng, Trì Du Điệp cũng thật tâm xem Lam Phương vừa là sư, vừa là mẫu.
Lạc Nam tôn kính Lam Phương chính là trân trọng trưởng bối của nàng, Trì Du Điệp sao có thể không hạnh phúc?
Nàng cảm thấy nam nhân này giống như độc dược trí mạng, khiến nàng càng ngày càng yêu hắn, vô pháp thoát thân.
…
Tạm thời chia tay Trì Du Điệp, Lạc Nam chạy đến một nơi khác vẫn ở Côn Lôn.
Hắn dẫn theo Mộc Ái My cùng Mộc Linh Nhu về thăm Mộc Linh Tộc, dù sao các nàng đã theo hắn quá lâu rồi, trở về gặp mẫu thân là đại trưởng lão và các tộc nhân cũng là nên.
Đương nhiên, sau nhiều cống hiến của Mộc Linh Tộc đóng góp cho sự phát triển của Côn Lôn, Lạc Nam không thể bạc đãi chủng tộc gần gũi thân thiện này.
Hắn giao không ít Linh Dược, Tiên Dược lấy được từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp cho Mộc Linh Tu nuôi dưỡng, ngoài ra không cung cấp thêm bất kỳ thứ gì.
Bởi vì Mộc Linh Tộc là chủng tộc đặc biệt, trong lúc chăm sóc thực vật cũng là lúc các nàng tu luyện hiệu quả nhất, thay vì phải ngồi luyện hóa hấp thụ Tiên Thạch như tu sĩ bình thường khác.
Có càng nhiều chủng loài thực vật cao cấp để bồi dưỡng, cũng là nguồn tài nguyên tốt nhất cho Mộc Linh Tộc.
Thậm chí, ngay cả gốc cây non Hỏa Hệ Linh Căn Thụ vừa thu được chưa lâu cũng được Lạc Nam giao cho Mộc Linh Tộc chăm sóc.
Đơn giản vì chúng nữ bên cạnh hắn lúc này không ai cần linh căn hệ lửa cả, để trong Linh Dược Điền chỉ tổ làm tốn công hai nữ Mộc Ái My và uổng phí mà thôi.
“Linh Căn Quả hỏa hệ thu được sau này có thể dùng để buôn bán và trao đổi với Thiên Địa Hội, đổi về tài nguyên cần thiết cho Côn Lôn!” Lạc Nam dặn dò nói.
Trò chuyện với Đại Trưởng Lão Mộc Linh Tộc thêm một chút, hắn lại chạy đến nơi khác.
…
Quảng Hàn Cung.
“Phu quân!”
Đồng Tâm Đồng Ý cảm nhận được Lạc Nam đến gần, Cơ Nhã cùng Cơ Băng đã như tiên giáng trần ra ngoài nghênh đón.
“Thật là lạnh…” Lạc Nam có chút rùng mình, hoàn cảnh trong Quảng Hàn Cung buốt giá vượt xa tưởng tượng.
Bên trong cung điện mà vẫn có tuyết rơi, nói chuyện từ môi truyền ra khói trắng.
Để giảm lạnh, Lạc Nam không biết xấu hổ ôm hai tỷ muội Cơ Nhã cùng Cơ Băng vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể của hai nàng để giảm lạnh cho mình, sắc mặt hưởng thụ.
“Không biết xấu hổ!” Lăng Ba Nữ Đế ngồi trên bảo tọa tức giận nói.
Tiểu tử này là Đại Đế hàng thật giá thật, một chút khí lạnh ở Quảng Hàn Cung có thể làm được gì? Còn dám giả vờ rét run để ôm đồ đệ bảo bối của nàng.
Khiến nàng càng bất lực chính là Cơ Nhã và Cơ Băng ngoại trừ hơi đỏ mặt, ngược lại còn tựa sát vào người Lạc Nam, hận không thể thật sự dùng cơ thể sửi ấm cho hắn.
“Quảng Hàn Cung từ xưa đến nay không tiếp đón nam nhân, bất quá nể mặt Thiếu Chủ là phu quân của Cơ Nhã cùng Cơ Băng nên mới cho vào, không biết có chuyện gì quan trọng?” Thường Nga Nữ Đế ung dung đứng thẳng, váy trắng tung bay, quả thật phiêu nhiên như tiên, chỉ tiếc là quá lạnh.
So về mức độ lạnh lùng và cô tịch, Cơ Nhã cùng Cơ Băng năm xưa cũng không thể sánh với nàng.
Lạc Nam thầm khen Thường Nga quả nhiên rất đẹp, bất quá nghĩ đến cổ lực lượng khủng bố trong người nàng như bom nguyên tử, hắn lại âm thầm đồng cảm.
Nghe đồn bởi vì trước đây Thiên Đế ham mê sắc đẹp của nàng mà mang theo hai mươi vạn Thiên Binh Thiên Tướng bao vây, ép Quảng Hàn Tộc vào đường cùng, quyết tâm cưới nàng trở về.
Trong hoàn cảnh đó, Quảng Hàn Tộc chẳng những không khuất phục, trái lại còn chấp nhận hy sinh, đem lực lượng cuồng bạo của hầu hết cường giả trong tộc phong ấn trong cơ thể Thường Nga.
Chỉ cần Thiên Đế dám động tà niệm với nàng, Thường Nga lập tức có thể kích nổ lực lượng khủng khiếp, cùng Thiên Đế đồng quy vu tận, thậm chí nổ sạch cả Thiên Đình.
E sợ điều đó, Thiên Đế mới cam lòng lui binh, từ đó về sau không còn dám bức ép Thường Nga.
Mà trong quá trình các vị cường giả Quảng Hàn Tộc thi triển phong ấn vào người Thường Nga, những tộc nhân khác kết hợp cùng chủng tộc thân thiết là Nguyệt Dạ Băng Lang tử chiến cầm chân Thiên Đế và Thiên Binh Thiên Tướng của hắn.
Kết quả cuối cùng, toàn bộ Quảng Hàn Tộc phồn hoa chỉ còn một mình Thường Nga sống sót.
Toàn bộ Quảng Hàn Giới chỉ còn lại Quảng Hàn Cung.
Quá khứ như vậy, đã vượt quá hai từ thê thảm có thể hình dung.
Thử nghĩ mà xem…một nữ nhân vì xinh đẹp quá mức dẫn đến toàn tộc bị kẻ thù ép phải hy sinh, địch nhân là Thiên Đế vẫn còn nhởn nhơ, nàng làm sao có thể sống một cách vui vẻ?
Không sinh ra tâm ma đã là tâm cảnh vững vàng lắm rồi.
Có lẽ, nụ cười hiếm hoi của nàng xuất hiện duy nhất là khi biết được Cơ Nhã và Cơ Băng có huyết mạch tinh khiết nhất của Quảng Hàn Tộc, tượng trương cho truyền thừa của Quảng Hàn Tộc sẽ không bị gián đoạn sau này.
Thường Nga đã định trước cả đời mình sẽ cô độc, nên nàng rất trân trọng hai vị đồ đệ sở hữu huyết mạch tộc mình là Cơ Nhã và Cơ Băng, vì thế nể mặt hai nữ cho phép nam nhân duy nhất là Lạc Nam tiến vào Quảng Hàn Cung của mình.
Lạc Nam thở dài, vừa kính nể sự kiên cường bất khuất của Quảng Hàn Tộc, vừa đồng cảm cho hoàn cảnh của Thường Nga, nên cũng không có tâm tình đùa giỡn, vào thẳng vấn đề nói:
“Tại hạ đến đây, trước là vấn an hai vị Nữ Thiên Đế, sau là vì Nhã Nhi và Băng Nhi!”
“Đa tạ Thiếu Chủ có lòng!” Thường Nga Nữ Đế điềm tĩnh gật đầu:
“Nhã Nhi và Băng Nhi đã tiếp nhận toàn bộ truyền thừa của Quảng Hàn Cung, chỉ cần chậm rãi lĩnh ngộ là được, nên lúc này hoàn toàn có thể theo Thiếu Chủ rời khỏi, bổn Đế sẽ không làm khó…”
Hiển nhiên nàng cho rằng Lạc Nam tìm đến là muốn mang theo Cơ Nhã với Cơ Băng đi ân ân ái ái.
Lăng Ba Nữ Đế mặc dù nhìn kẻ đào hoa như Lạc Nam không thuận mắt, bất quá cũng không tiện nói gì, dù sao hắn và hai đồ đệ đã là phu thê danh chính ngôn thuận.
Cơ Nhã cùng Cơ Băng mỉm cười nhìn nam nhân, hắn có thể thoát khỏi vườn hoa như Làng Nhất Thế mà tìm đến nơi này, hai nàng đã rất thỏa mãn.
Nào ngờ Lạc Nam đi vào chính sự, nghiêm túc nói:
“Thường Nga và Lăng Ba hai vị Nữ Thiên Đế đã gia nhập Côn Lôn, vậy nếu khi Côn Lôn cần, hai vị có sẳn sàng đứng ra chiến đấu hay không?”
“Đương nhiên!” Hai vị Nữ Thiên Đế không chút do dự đáp: “Chỉ cần Côn Lôn Giới không làm ra chuyện trái với lương tâm, chúng ta thân là một phần tử cũng sẽ hiến phần sức mọn!”
Lạc Nam rất hài lòng với đáp án này, hắn mỉm cười đề nghị: “Tại hạ hiện tại có thứ này muốn đưa cho Quảng Hàn Cung!”
Không đợi hai vị Nữ Thiên Đế từ chối, Lạc Nam phất tay…
ẦM ẦM ẦM…
Không gian chấn động, từng dòng nước xanh biếc lấp lánh ánh sáng như tinh ngân chiếu rọi lộng lẫy mà ra, mang theo hàn khí lạnh lẽo thấm đẫm vào tận xương tủy.
Chỉ thấy ở giữa không gian lơ lửng một cái hồ nước lớn, bên trong đó ẩn chứa Băng Đế Lực tinh khiết đến cực điểm, nhưng thần dị ở chỗ dù lạnh hơn cả Băng nhưng chúng nó không đông cứng lại, trái lại vẫn lưu chuyển ở trạng thái lỏng, như một bể bơi bình thường.
“Đây là.
.
Tinh Ngân Băng Tuyền?” Lăng Ba Nữ Đế động dung, mà Thường Nga trong mắt cũng hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Tinh Ngân Băng Tuyền, đây là loại tài nguyên phụ trợ cho tu sĩ Băng Hệ, thanh lọc thân thể không lưu lại chút tạp chất, rèn luyện ra được băng cơ ngọc cốt, xóa đi tạp niệm và tâm ma, vững vàng tâm cảnh.
Nếu như tu luyện công pháp hay bất cứ thừ gì liên quan đến hệ Băng ở dưới Tinh Ngân Băng Tuyền, tốc độ lĩnh ngộ nhanh hơn bình thường gấp vài chục lần là ít.
Thân là tu sĩ Băng Hệ, các nàng hiểu rất rõ giá trị của thứ này đối với mình.
Hơn thế nữa, Tinh Ngân Băng Tuyền này quá lớn, lực lượng quá kinh người, dù bốn người các nàng có xuống ngâm mình vài trăm năm không ngừng cũng chẳng thể hấp thụ được sạch sẽ toàn bộ lực lượng của nó.
“Thiếu Chủ, thứ này quá giá trị…chúng ta…” Thường Nga Nữ Đế đang định mở miệng từ chối, Lạc Nam đã nâng tay lên ra hiệu nàng dừng lại.
“Nên nhớ, ta không tặng Tinh Ngân Băng Tuyền cho các vị, ta chỉ giao các vị tiếp quản nó mà thôi!” Lạc Nam mỉm cười nói:
“Bởi vì trong tương lai các vị còn phải vì Côn Lôn chiến đấu, nên ta muốn gia tăng thực lực và cung cấp tài nguyên cho các vị là vì lợi ích của Côn Lôn, không cần phải khách khí từ chối!”
Thường Nga Nữ Đế cùng Lăng Ba Nữ Đế liếc nhìn nhau, chẳng trách trước đó hắn đột nhiên hỏi hai nàng có đứng ra vì Côn Lôn chiến đấu khi gặp kẻ địch hay không, thì ra là để chuẩn bị cho hoàn cảnh lúc này, hắn đã tính trước các nàng sẽ từ chối tiếp nhận Tinh Ngân Băng Tuyền nên bày mưu sẳn dụ các nàng vào bẫy.
“Tiểu tử này còn rất trẻ tuổi, vì sao thủ đoạn lão luyện thành thục như mấy lão quái vật sống lâu năm?” Lăng Ba Nữ Đế âm thầm nghi hoặc.
Đã đến nước này, Thường Nga Nữ Đế vẫn không mặn không nhạt đáp ứng: “Nếu là như vậy, ta sẽ tiếp quản Tinh Ngân Băng Tuyền theo ý Thiếu Chủ!”
“Một điều nữa, ta muốn tất cả những nữ nhân có tu Băng Hệ một nhà được phép tiến vào Tinh Ngân Băng Tuyền ngâm mình tu luyện, như Thục Phi…Thục Thục và Phi Phi chẳng hạn!” Lạc Nam nói tiếp.
“Chỉ cần không phải nam nhân là được!” Thường Nga Nữ Đế chấp thuận.
“Haha, tốt!” Lạc Nam hài lòng: “Vậy tại hạ không tiếp tục làm phiền hai vị Nữ Thiên Đế!”
Hắn đang muốn rời đi, bất chợt nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ khả ái đáng yêu từ trong cung điện chạy ra, toàn thân trắng muốt như ngọc, nhảy vào lòng Thường Nga.
Thường Nga Nữ Đế cũng bế lấy nó, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của con thỏ nhỏ.
Nó là người bạn duy nhất nàng còn sót lại sau khi Quảng Hàn Tộc bị diệt.
Chính là Thỏ Ngọc của Thường Nga.
Khá lắm, con thỏ bé nhỏ lại là Yêu Đế hàng thật giá thật.
Nhớ lại lời hứa với tiểu nha đầu Sâm Nhi, Lạc Nam đành phải tiếp tục mặt dày nán lại nói:
“Tại hạ có một tiểu nữ nhi rất thích thỏ trắng, không biết có thể để nàng vui đùa với Thỏ Ngọc của Thường Nga hay không?”
“Cái này…” Thường Nga Nữ Đế ngẩn người, chẳng ngờ đến hắn đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
Thỏ Ngọc xù lông cảnh giác nhìn Lạc Nam, nó mới không thích trẻ con nghịch ngợm.
“Ý chàng là Sâm Nhi sao?” Cơ Nhã với Cơ Băng đoán ra tiểu nữ nhi mà Lạc Nam nói là ai.
“Ừm!” Lạc Nam gật đầu cười khổ: “Sâm Nhi muốn kết bạn với Thỏ Ngọc!”
“Đơn giản thôi!” Cơ Nhã đoan trang, thông tuệ nói: “Chàng đem Sâm Nhi để ở chỗ bọn thiếp vài ngày là được!”
“Không sai, thiếp sẽ tạo cơ hội để Sâm Nhi chơi với Thỏ Ngọc của sư phụ!” Cơ Băng cũng hiểu ý gật đầu.
“Được!” Lạc Nam vui vẻ đáp ứng.
Từ Linh Giới Châu triệu hoán Sâm Nhi ra.
“Baba!?” Sâm Nhi vừa xuất hiện đã hô lên, bất quá rất nhanh ánh mắt nàng đã tập trung lên người Thỏ Ngọc, hưng phấn nhảy dựng.
Thế là tiểu nha đầu bất chấp hình dạng nhân loại, biến hóa thành một con thỏ nhỏ nhảy nhót trước mặt Thỏ Ngọc của Thường Nga.
Lạc Nam khóe miệng co giật, nếu không phải Thỏ Ngọc cũng là nữ, hắn còn tưởng Sâm Nhi biết thích nam hài nhà khác.
Mà khi biến thành hình dạng con thỏ, mùi thơm của Nhân Sâm Tỷ Năm trên người Sâm Nhi tràn lan, Thỏ Ngọc trong lòng Thường Nga chảy nước miếng ròng ròng lao vọt xuống, nào có chút kiêu ngạo như vừa rồi?
Không đợi Cơ Nhã và Cơ Băng tác hợp, hai tiểu nha đầu đã rít ra ríu rít tung tăng.
Chúng nữ thấy cảnh này chỉ biết im lặng.
Mà Lạc Nam thì ánh mắt có chút lấp lóe, nhìn lấy Sâm Nhi đang vui đùa cùng Thỏ Ngọc, lại nhìn đến Thường Nga lạnh lùng trong trẻo nhưng trong mắt có ánh nhu hòa.
Trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ:
“Nói không chừng nhờ vào quan hệ giữa Sâm Nhi và Thỏ Ngọc, mà ta có thể tiếp cận Thường Nga nhiều hơn…”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
541 chương
116 chương
31 chương
28 chương