Con Đường Bá Chủ
Chương 1339 : Dưới Đáy Phượng Sào
Sau khi Lạc Nam mang theo Tiểu Tiểu rời đi, Phượng Nghi Nữ Đế cũng là biến mất ngay tại chỗ.
Nàng trở về tẩm cung đỏ rực như lửa của mình, đẩy cửa tiến vào.
Tẩm cung của Phượng Nghi Nữ Đế là nơi tối kỵ bậc nhất bên trong Phượng Hoàng Tộc được chính nàng đặt ra, toàn bộ Phượng Hoàng Tộc chỉ có một mình nàng được phép tiến vào, không có một người thị nữ đi theo hầu hạ, thậm chí ngay cả nữ nhi là Phượng Cửu Huyền muốn vào cũng phải xin phép trước.
Phượng Hoàng Tộc cho rằng đây là quyền riêng tư của Tộc Trưởng nhà mình nên cũng không cảm thấy ngờ vực gì, càng không ai nghĩ đến tình cảnh tiếp theo sẽ xảy ra…
Chỉ thấy Phượng Nghi Nữ Đế cẩn thận đóng cửa, sau đó một Tòa Trận Pháp kích hoạt phong tỏa toàn bộ tẩm cung, như cùng bên ngoài tách biệt thành hai thế giới.
Nàng bước đến bên cạnh giường ngủ có hình tổ chim của mình, thành thục ấn vào một cái gốc dưới chân giường, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt.
ẦM ẦM ẦM…
Nhưng ngay sau đó, toàn bộ giường ngủ bất chợt rung lên, vô số Trận Văn huyền ảo lấp lóe ngưng tụ, hình thành một tòa Trận Pháp với quy mô không quá to lớn bên trên giường.
Nếu người có kiến thức ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện đây là một tòa Truyền Tống Trận…
Phượng Nghi Nữ Đế bố trí Truyền Tống Trận ngay trên giường của mình, thần bí đến cực điểm như vậy là muốn đi đâu?
Không nghĩ ngợi quá nhiều, áo bào tung bay, Phượng Nghi Nữ Đế thả mình vào Truyền Tống Trận, thân ảnh tiêu thất tại chỗ.
…
Phượng Sào…
Nơi giam cầm các tội nhân của Phượng Hoàng Tộc.
Tọa lạc dưới thung lũng nhìn không thấy đáy, quanh năm ánh mặt trời không thể chiếu rọi mà xuống.
Không gian nơi này rộng lớn vô hạn, cứ cách ngàn dặm là có thể nhìn thấy một cá thể Phượng Hoàng khổng lồ đang bị các thanh Xiềng Xích màu đỏ rực trói chặt toàn thân, phong ấn lực lượng, treo lơ lững ở các ngõ ngách bên trong Phượng Sào.
Những thanh xiềng xích này đặc biệt được rèn đúc từ cành cây Ngô Đồng, dù ngươi dùng Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo cũng không thể nào phá hủy chúng nó một cách đơn giản.
Bất kỳ chủng tộc nào, dù số lượng ít hay nhiều cũng khó lòng tồn tại tất cả tộc nhân trung thành, sẽ có những kẻ mang theo tâm tính tiêu cực tồn tại, những kẻ mang tham vọng, có dã tâm, muốn phản bội.
Những tộc nhân của Phượng Hoàng Tộc bị giam cầm dưới Phượng Sào đều là những kẻ từng có ý đồ phản loạn, làm tổn hại đến lợi ích chung của Phượng Hoàng Tộc.
Vì lẽ đó chúng không được phép chết, ngược lại còn phải sống, sống ở nơi âm u vĩnh thế để hối lỗi, suy ngẫm về những tội nghiệt của mình.
Đương nhiên, cũng có những kẻ thà rằng chịu chết chứ không chấp nhận bị đày xuống Phượng Sào, ví dụ như vị Lôi Phượng Tộc Trưởng kia.
Phượng Sao nhìn qua là một thung lũng, thực chất phân chia thành bảy tầng riêng biệt từ trên xuống dưới.
Những kẻ tội nhân bị giam cầm càng dưới đáy, chứng tỏ tội nghiệt bọn hắn gây ra càng to lớn.
Tương truyền, toàn bộ Phượng Hoàng Tộc từ trước đến nay, chỉ có một người duy nhất bị giam cầm ở tầng thứ bảy.
Toàn bộ Phượng Hoàng Tộc đều được cho biết rằng, tầng thứ bảy là một nơi có hoàn cảnh sống cực kỳ khắc nghiệt, quanh năm âm u tăm tối, không gian chẳng có một chút Tiên Khí nào, Thần Thức của Thiên Yêu Đế cũng chẳng thể quét xuống nơi đây, có thể xem như một vùng đất chết.
Chỉ là tất cả tộc nhân Phượng Hoàng Tộc đều không hề biết rằng, ở dưới tận cùng của tầng thứ bảy Phượng Sào…đang tồn tại một tòa lâu đài nho nhỏ xinh xắn trang nhã.
Không quá to lớn, cũng không quá khang trang.
Đó là một tòa lâu đài với tiện nghi đầy đủ, xung quanh được thắp sáng bằng những viên Dạ Minh Châu óng ánh, hàng loạt Tiên Thạch Cực Phẩm chồng chất như núi, bên trong thậm chí có cả Nguyên Thạch vây quanh, khiến lâu đài này tràn ngập sinh cơ giữa một vùng đất chết, trở thành tồn tại đặc biệt.
Đột nhiên, Trận Văn sáng lên, bắt đầu tụ hội.
Một cái Truyền Tống Trận bất chợt hiện ra ngoài sân của lâu đài.
Thân ảnh uy nghiêm, cao quý của Phượng Nghi Nữ Đế xuất hiện.
Hiển nhiên, Truyền Tống Trận ở giường ngủ của nàng vậy mà liên thông với tầng thứ bảy dưới đáy Phượng Sào, hơn nữa còn rơi vào lâu đài xinh xắn.
“Tỷ tỷ…”
Phượng Nghi Nữ Đế vừa xuất hiện, bên trong lâu đài đã vang lên một thanh âm trong trẻo mềm mại, mặc dù bình tĩnh cô tịch…nhưng lại pha lẫn chút xíu vui mừng.
Theo sau đó, một vị giai nhân khuynh quốc khuynh thành, khiến lòng người thương xót từ trong lâu đài bước ra.
Nàng như đến từ trong tranh, trong mộng.
Dung nhan của nàng và Phượng Nghi Nữ Đế như từ một khuôn đúc thành, cực kỳ giống nhau.
Chỉ bất quá, vẫn có những điểm khác biệt cực kỳ rõ rệch để người khác nhận biết nàng và Phượng Nghi Nữ Đế là hai người, nàng là tồn tại độc nhất vô nhị.
Phượng Nghi Nữ Đế sở hữu mái tóc thất sắc với màu đỏ là chủ đạo, mà nàng lại là một đầu tóc đen tuyền chảy xuống như thác, chạm đến vùng mông vểnh cao, thanh nhã dịu dàng.
Phượng Nghi Nữ Đế thân mặc phượng bào uy nghiêm cao quý, mà nàng lại mặc một bộ bạch y đơn giản, trắng muốt như tuyết.
Môi Phượng Nghi Nữ Đế đỏ rực như liệt diễm, trơn bóng mê người như mật đào chín mộng… còn môi của nàng lại là một màu đen tuyền bóng loáng, như nho chín lan tỏa hương thơm.
Đôi mắt của Phượng Nghi Nữ Đế lấp lánh ánh sáng như dãy ngân hà, còn mắt của nàng lại thăm thẳm như bầu trời đêm, tĩnh lặng như mặt giếng cổ, thần bí như vực sâu vạn trượng.
Khí chất của Phượng Nghi Nữ Đế là cao quý thiên thành, uy nghiêm vô hạn…không người dám nhìn thẳng và khinh nhờn.
Khí chất của nàng lại mang theo một chút dịu dàng, cô tịch quạnh quẽ…dễ khiến người khác động lòng, muốn ôm nàng vào lòng để an ủi vỗ về.
Hai người đứng cạnh nhau, mỗi người mỗi vẽ, mười phân vẹn mười, đẹp đến không sao tả được, đáng tiếc lại không có ai đủ diễm phúc thưởng thức.
“Tỷ tỷ…ngươi lại đến thăm Tịch Nhi sao?” Nhìn lấy Phượng Nghi Nữ Đế, giai nhân vui sướng kéo tay, thanh âm như suối nguồn trong trẻo.
“Có chuyện kể cho ngươi nghe…” Phượng Nghi Nữ Đế trong mắt hiện lên vẻ sủng ái, lại có chút bất đắc dĩ nhìn lấy muội muội mình.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai, tính cách của nàng có chút trầm lắng, nhưng phần lớn lại là ngây ngô vô cùng, khó có ai đoán được nàng lại là một Thiên Yêu Đế hàng thật giá thật.
Cũng may mình thường xuyên tìm đến dạy dỗ, muội muội dù ngây ngô nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn, có những lúc thậm chí còn thông minh hơn mình.
“Chuyện gì nha?” Tịch Nhi chớp chớp mắt.
“Vào trong rồi nói…” Phượng Nghi Nữ Đế thân thiết kéo tay nàng.
Hai người đi vào lâu đài, ngồi xuống một cái bàn trà nhỏ làm tư thái càng thêm linh lung uyển chuyển, từng tấc da thịt ngạo nhân như ẩn như hiện, mê hoặc cực kỳ.
“Còn nhớ tiểu tử Lạc Nam không?” Phượng Nghi Nữ Đế nhấp một ngụm trà do muội muội đưa đến, cười hỏi.
“Nhớ nha, hắn ta thật lợi hại, vậy mà đem Tiểu Huyền bỏ xa như vậy…” Tịch Nhi phụng phịu bĩu môi.
Bởi vì ở một mình quá mức nhàm chán, tỷ tỷ vẫn thường đem những chuyện phát sinh bên ngoài kia cho nàng xem lại.
Tịch Nhi chứng kiến Lạc Nam đại triển thần uy ở Thiếu Đế Chi Chiến, mà Phượng Cửu Huyền cũng rất lợi hại lại không thể sánh bằng nên có ấn tượng rất mạnh về hắn.
“Gần đây hắn lại đến Phượng Hoàng Tộc, đem Băng Hoàng Giới đại náo một trận…” Phượng Nghi Nữ Đế đem mọi chuyện lặp lại một lần.
“Làm sao có thể nha? Hắn vậy mà còn thu một đệ tử có Sinh Mệnh với Tử Vong? Còn muốn tỷ hoặc Tiểu Huyền dạy dỗ cho đệ tử hắn?” Tịch Nhi tròn xoe hai mắt.
Hơn ai hết, nàng hiểu Tử Vong Lực bị Phượng Hoàng Tộc bài xích đến mức nào, nếu không thì nàng cũng chẳng phải chịu sự cô độc mà sống một mình ở nơi này vô số năm như vậy.
Mặc dù trước đó có mẫu thân che chở, sau này khi tỷ tỷ lên ngôi tộc trưởng cũng hết lòng thương yêu nàng, cuộc sống chưa từng khốn khổ.
Nhưng cảm giác cô đơn khiến nàng thật sự chán ghét.
“Cái cách hắn nhìn nhận về Tử Vong lại giống với tỷ muội chúng ta…” Phượng Nghi Nữ Đế nhẹ mỉm cười, lấy ra một khối Lưu Ảnh Ngọc đưa cho muội muội xem thử.
Tịch Nhi tò mò truyền lực lượng vào xem, chứng kiến cảnh tượng Lạc Nam một mình nêu ra kiến giải giữa đại điện, nơi có mặt tất cả cao tầng Phượng Hoàng Tộc.
Hắn không ngừng nêu ra vai trò của Tử Vong, sự liên kết giữa Sinh Mệnh và Tử Vong, thậm chí ngay cả Thần Thông Dục Hỏa Trọng Sinh hình thành cũng nhờ vào lĩnh ngộ Tử Vong, đề cao tầm quan trọng của lực lượng đó, không tán đồng Phượng Hoàng Tộc bài xích và chán ghét Tử Vong.
Chẳng biết từ lúc nào, Tịch Nhi hai mắt đã đẫm lệ, nàng run giọng:
“Hắn…hắn nói quá tốt rồi…hắn…nếu Phượng Hoàng Tộc chúng ta có thể suy nghĩ thấu đáo như hắn thì tốt biết mấy…”
Phượng Nghi Nữ Đế thương xót ôm muội muội.
Thân là một Tộc Trưởng của Phượng Hoàng Tộc, nàng biết cách cân bằng giữa thân tình và lợi ích chung.
Không riêng gì đám Trưởng Lão, toàn bộ Phượng Hoàng Tộc đều chán ghét Tử Vong.
Nếu nàng bằng vào quyền thế của mình công nhiên để muội muội lộ diện, sinh sống ra ánh sáng, sợ rằng sẽ khiến vô số tộc nhân lòng sinh bất mãn, nội loạn nổi lên.
Thậm chí dù nàng có thể cường thế nghiền ép tất cả những kháng nghị, nhưng mâu thuẫn nội bộ của Phượng Hoàng Tộc sẽ lại ngày một dâng cao, tạo cơ hội cho đám kẻ thù bên ngoài như hổ đói rình mồi lao vào gặm xé.
Chưa kể, muội muội sẽ phải sống chung với vô số ánh mắt chán ghét, kỳ thị thân phận…
Điều đó so với cô độc một mình còn tàn nhẫn hơn.
Tịch Nhi im lặng tựa vào lòng tỷ tỷ không nói lời nào, tiếp tục xem tình cảnh diễn ra trong Lưu Ảnh Ngọc.
Sau đó, khi biết được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh bị Săn Ma Điện bí mật cướp đoạt, lửa giận trong lòng nàng dâng cao, nghiến răng nghiến lợi:
“Săn Ma Điện khốn kiếp, tâm nguyện của mẫu thân vẫn luôn muốn tìm về Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, không ngờ kẻ chủ mưu lại là Săn Ma Điện!”
Phượng Nghi Nữ Đế nhìn lấy muội muội thật lâu, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ:
“Đây cũng là nguyên nhân lần này tỷ tìm đến muội…”
“Ý của tỷ là…” Tịch Nhi hai mắt chợt sáng lên, thông minh như nàng đã đoán được ý đồ của tỷ tỷ.
Phượng Nghi Nữ Đế gật đầu, đắng chát nói: “Săn Ma Điện thế lớn, Phượng Hoàng Tộc chúng ta dù kiên cường quyết chiến thì kết quả cũng không khả quan…”
“Chỉ có thể dùng kế…nhưng lại quá mức không công bằng, quá mức nguy hiểm cho muội…”
“Không…đây là một cơ hội của muội!” Tịch Nhi tràn đầy hưng phấn, nàng đứng bật người dậy, nắm tay siết chặt.
Phượng Nghi Nữ Đế hít sâu một hơi, từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra vài thứ đưa cho muội muội nói:
“Đây là Lệnh Bài có thể truyền tống về Phượng Hoàng Tộc!”
“Đây là Lệnh Bài phong ấn một lần thi triển Dục Hỏa Trọng Sinh có thể cứu nguy tính mạng!”
“Đây là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo luyện chế từ nhánh Ngô Đồng, có thể đem Tịch Diệt Thánh Viêm của muội phát huy tối đa sức mạnh!”
“Không…không được đâu tỷ tỷ!” Tịch Nhi lại là lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Một tội nhân như muội nếu mang theo những thứ này, Săn Ma Điện làm sao có thể không nghi ngờ?”
“Nếu đã quyết định diễn một màn kịch, phải diễn cho tròn vai!”
Phượng Nghi Nữ Đế thẩn thờ hồi lâu, nàng cũng biết lời muội muội nói là đúng, nhưng lại không thể không lo lắng.
Bất quá thân là Phượng Hoàng Tộc Trưởng, Phượng Nghi Nữ Đế cuối cùng quyết đoán gật đầu:
“Mọi chuyện cứ làm theo ý muội, nếu như gặp phải bất trắc gì…tỷ dù hy sinh toàn bộ Phượng Hoàng Tộc cũng sẽ không để Săn Ma Điện dễ chịu!”
“Có câu này của tỷ là đủ rồi…” Tịch Nhi cong lấy khóe môi trơn bóng, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Phượng Nghi Nữ Đế cũng cùng muội muội đứng lên, óng tay áo nhẹ phất:
“Ba ngày sau tỷ sẽ đi Côn Lôn, đó là thời cơ thích hợp nhất để màn kịch bắt đầu!”
Tịch Nhi nhếch môi: “Diễn cho tốt vào!”
Theo sau đó, toàn bộ khí chất của nàng đột ngột thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Từ thanh thuần lương thiện, hóa thành một cổ khí tức âm u dữ dội, oán hận ngập trời, hai mắt lóe lên vô số tơ máu, giọng điệu như đến từ nơi sâu thẳm nhất của địa ngục:
“Phượng Hoàng Tộc giam cầm ta vô số năm, cứ chờ mà xem…ngày ta trở về, sẽ đem tất cả các ngươi thiêu trụi dưới ngọn lửa Tịch Diệt kinh hoàng!”
Sát khí như hóa thành thực chất, một ngọn lửa đen kịch pha lẫn mùi vị tử vong nồng đậm tỏa ra, Phượng Nghi Nữ Đế cũng phải rùng mình.
Nếu như đối chiến trực diện, mình chưa chắc là đối thủ của muội muội.
Tịch Diệt Thánh Viêm, khắc chế Niết Bàn Thánh Hỏa quá mức dữ dội.
…
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
541 chương
116 chương
31 chương
28 chương