Con Đường Bá Chủ
Chương 1330 : Nhiệm Vụ Và Phần Thưởng!
Nhờ Nữ Hoàng mang theo Làng Nhất Thế đến Côn Lôn Giới, Lạc Nam đã cân nhắc rất kỹ để đưa ra quyết định này.
Thứ nhất, không ai biết trước mức độ điên cuồng của Long Tộc ra sao, sau lần tập kích thất bại này, liệu rằng bọn hắn có càng nhắm vào Làng Nhất Thế dữ dội hơn nữa hay không…
Chúng nữ chiến lực mặc dù có tiến bộ rất nhiều, nhưng muốn đối kháng với một trong những cự đầu vũ trụ như Long Tộc còn kém xa lắm.
Lần này chỉ là một đám thuộc hạ của Tứ Trưởng Lão Long Tộc ra tay đã khiến các nàng tổn thương không ít, Lạc Nam không muốn để chúng nữ ở lại Tiên Ma Vực tiếp tục mạo hiểm.
Thứ hai, Côn Lôn Giới ngoài Nữ Hoàng còn có hai vị Nữ Thiên Đế khác là Thường Nga Nữ Đế và Lăng Ba Nữ Đế trấn thủ, Long Tộc dù muốn nhắm vào cũng sẽ kiêng dè một hai, dù sao thì nhân vật cấp bậc Thiên Đế không dễ chọc…đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn hắn lựa chọn tập kích Làng Nhất Thế thay vì Côn Lôn Giới khi muốn nhắm vào hắn.
Cuối cùng, Lạc Nam không muốn tiếp tục nợ ân tình của Tôn Hầu Tử.
Một hai lần Tôn Hầu Tử xuất thủ viện trợ, người khác có lẽ chỉ hơi nghi ngờ nhưng chưa liên tưởng quá mức sâu xa, nhưng nếu Làng Nhất Thế tiếp tục ở lại Tiên Ma Vực, sợ rằng số lần ra tay của Tôn Hầu Tử sẽ ngày một nhiều hơn.
Khi đó, kẻ ngu ngốc cũng biết quan hệ giữa hắn và Vạn Yêu Thánh Địa là không tầm thưởng.
Nếu có người hữu tâm điều tra, đứa bé trong bụng Cửu Thánh Chủ sợ rằng khó giữ bí mật.
Cửu Thánh Chủ là nữ nhân bình thường thì cũng thôi, trớ trêu nàng lại là tình nhân trong mộng của Long Ngạo Thiên, là nữ thần mà hắn khao khát nhưng chưa có được.
Đứa bé trong bụng nàng lộ ra ánh sáng, Long Ngạo Thiên một khi nổi điên mang theo toàn bộ Long Tộc liều mạng, sợ rằng Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng phải đau đầu.
Vì tránh nguy cơ không đáng có, Lạc Nam quyết định mang Làng Nhất Thế trở về Côn Lôn Giới mà không dính liếu gì đến Vạn Yêu Thánh Địa.
Thậm chí dù rất muốn, hắn cũng sẽ không đến Vạn Yêu Thánh Địa trong thời gian này, tránh người ngoài sinh lòng nghi ngờ.
“Xem ra ngươi đã làm ra quyết định!” Nữ Hoàng thở dài một tiếng:
“Trẫm không ngăn cản ngươi, cũng không có lý do gì để ngăn cản…chỉ có thể khuyên ngươi vạn phần cẩn thận, sau lưng ngươi còn rất nhiều thứ để gánh vác, không được liều mình nếu chưa thật sự nắm chắc!”
Lạc Nam trịnh trọng gật đầu.
“Về phần những nữ nhân đó của ngươi…” Nữ Hoàng ánh mắt trở nên kiên định:
“Trẫm hứa với ngươi chỉ cần trẫm chưa ngã xuống, sẽ không ai động vào được các nàng, cứ yên tâm mà hành động!”
“Đa tạ sư phụ!” Lạc Nam cảm động nhìn lấy nàng, giọng điệu ôn hòa:
“Người cũng phải hứa với ta, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”
“Haha! Ngươi quá xem nhẹ sư phụ của ngươi…” Diện mục cao quý của nàng tự tin chưa từng có, bá khí nói:
“Dù Long Ngạo Thiên đích thân đến, trẫm dù bại cũng sẽ lột hắn một lớp da!”
Lạc Nam bị phong thái của nàng khiến cho ngây ngẩn, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lúng túng vuốt vuốt mũi.
“Hừ, mỹ nhân bên cạnh nhiều như vậy còn dám động tà tâm?” Chân mày nàng dựng thẳng, biểu lộ tức giận.
“Haizz…” Lạc Nam thở dài, không phủ nhận nói: “Chỉ trách sức hút của sư phụ quá lớn, bất kỳ nam nhân nào cũng chống không nổi a!”
Hắn vẫn luôn quang minh chính đại trong chuyện nam nữ, vì lẽ đó cũng không biện hộ gì, ngược lại thản nhiên thừa nhận mình động tâm.
“Tiểu tử thúi!” Nữ Hoàng cười mắng: “Trẫm cũng không phải Tam Nương, ngươi muốn vừa có sư phụ vừa được thê tử còn kém xa lắm!”
“Chuyện tương lai ai biết trước được đây…” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Cẩn thận cái miệng của mình!” Nữ Hoàng ánh mắt như cười như không: “Đừng tưởng Trẫm yếu ớt như tên Ma Thiên Lãnh kia!”
Lạc Nam rùng mình, quả thật mình hiện tại không thể nào là đối thủ của sư phụ.
Đừng thấy Nghịch Chuyển Âm Dương lợi hại, một câu Kim Khẩu Ngọc Ngôn của nàng cũng có thể hóa giải công hiệu của nó.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn và Cấm Kỵ Chi Nhãn lúc này liên thủ cũng khó thể sánh bằng Vô Thượng Tiên Ma Nhãn.
Hồn Lực của một Hồn Đế như hắn cũng bị Kim Sắc Đế Bào với khả năng kháng hồn của nàng khắc chế.
Chưa kể, Bá Lực dù liên hợp với Bá Vực cũng vô pháp chống nổi khả năng thao túng lực đẩy kinh thiên động địa của nàng.
Trước cổ lực đẩy đó, Bá Lực không bị nghiền nát mới là chuyện lạ, mà ném ra Bá Đỉnh thì kết cục là bị đánh bay.
Hắn biết dù mình dốc toàn bộ con bài chưa lật, kể cả Nghịch Long Lực hay Thiên Đế Biến cũng không thể đẩy lùi nổi công kích toàn lực của hàng loạt Thiên Ma Đế khi đó liên thủ, còn trọng thương cả đám ngược lại như nàng.
Lạc Nam thầm nghĩ trừ khi mình có thể kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân một cách vô thời hạn, bằng không kết cục chính là bị miểu sát nếu sư phụ thật sự muốn đánh.
Nghĩ đến nàng lợi hại, hắn lập tức ra vẻ nghiêm túc vô cùng, chân thành nói:
“Đệ tử đối với sư phụ tôn kính vô cùng, sao dám có suy nghĩ quá phận?”
“Biết thế là tốt!” Nữ Hoàng lúc này mới chịu buông tha, hài lòng gật đầu.
Không biết vì sao, Lạc Nam dường như cảm nhận được trong mắt của nàng có một tia trêu tức.
Hắn lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ, thận trọng lấy ra một số tài nguyên giao cho Nữ Hoàng nói:
“Trong này là mười mỏ Ma Thạch Cực Phẩm và bảy khỏa Lập Ma Quả, nhờ sư phụ giao cho những Ma Tu của Làng Nhất Thế!”
Bởi vì Làng Nhất Thế sắp di chuyển đến Côn Lôn Giới, mà hoàn cảnh ở Côn Lôn Giới lại không thích hợp với Ma Tu khi không sở hữu Ma Khí, chúng nữ tu Ma khó lòng tiến bộ.
Chính vì thế hắn phải đem những tài nguyên giành cho Ma Tu này để bù đắp cho các nàng ấy, không để chúng nữ như Thiên Vô Ảnh chịu thiệt thòi trong hoàn cảnh mới.
“Rất chu đáo, chẳng trách các nàng đối với ngươi khăng khăng một mực!” Nữ Hoàng nhẹ gật đầu, thản nhiên tiếp nhận.
Lạc Nam vẫn chưa dừng lại, hắn tiếp tục lấy ra một vài thứ khác:
“Đây là ngọc bội chứa Đại Thần Thông – Minh Kính Phi Đài, nhờ sư phụ giao cho Ỷ Vân!”
“Đây là Đế Cấp Cực Phẩm Thể Kỹ - Nhu Cương Quyền, giao cho tiểu nha đầu Đình Manh Manh giúp ta!”
“Còn đây là phương pháp luyện chế Không Gian Tổ Phù, sư phụ cứ giao cho Bảo Kiều là được!”
Đều là vật phẩm lợi hại đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng, Lạc Nam chọn lựa nữ nhân thích hợp để phân phát.
Trong đó, hắn vẫn phân vân Minh Kính Phi Đài nên giao cho ai, Ỷ Vân hay Lệ Huân.
Các nàng đều là sát thủ nhưng lại theo hai trường phái đối lập nhau.
Ỷ Vân ám sát kẻ địch sau đó tiếp tục cải trang thành đối phương, trà trộn vào nội bộ địch nhân tùy cơ hành động.
Lệ Huân lại là một nhẫn giã thoát ẩn thoát hiện, ám sát mục tiêu bằng tốc độ và thủ đoạn quỷ dị khó lường.
Hai phương thức trên, Ỷ Vân phải trà trộn vào nội bộ kẻ địch nên sẽ nguy hiểm hơn, Minh Kính Phi Đài nói không chừng sẽ phát huy hiệu quả trong lúc nguy cấp.
Hơn nữa Lệ Huân đã sở hữu Nhẫn Giả Vô Song Thể, loại thể chất xếp thứ 19 trên Đại Thể Bảng, cực kỳ mạnh mẽ, khả năng ẩn nặc khí tức của nàng sợ rằng còn vượt trội hơn Minh Kính Phi Đài.
Nhìn Lạc Nam lại lấy ra một đống hàng ngon, Nữ Hoàng khóe miệng giật giật, không nhịn được hỏi:
“Rốt cuộc tiểu tử ngươi còn bao nhiêu đồ tốt?”
So với cái tên này, nàng cảm giác Thiên Ma Đế như mình nghèo nàn đến cực điểm a.
“Tất cả đều là sư phụ Kim Nhi ban tặng…” Lạc Nam ngượng ngùng cười.
Ánh mắt Nữ Hoàng trở nên u oán, nàng bĩu môi: “Kim Nhi không sợ chiều hư ngươi sao?”
“Nào có…” Lạc Nam nghiêm mặt đáp: “Những thứ này không phải tự nhiên mà sư phụ Kim Nhi ban cho ta!”
“Ừm?” Nữ Hoàng nảy sinh hứng thú.
“Sư phụ Kim Nhi sẽ bí mật truyền âm, giao cho ta những nhiệm vụ cần phải chấp hành xem như thử thách, chỉ khi nào hoàn thành các nhiệm vụ này thì mới nhận được phần thưởng!” Lạc Nam nửa thật nửa giả đáp:
“Ví dụ như ít nhất phải lọt vào top 3 Thiếu Đế Chi Chiến, phần thưởng là Huyết Mạch Bất Tử Điểu và vài loại vật phẩm khác!”
Lạc Nam cảm thấy không hổ danh là mình, vậy mà nghĩ ra cách thức như vậy để che giấu bí mật Hệ Thống.
Hơn nữa lời nói của hắn nghe qua vô cùng hợp lý, hình tượng sư phụ Kim Nhi ở trong mắt người khác cũng không phải là kẻ chỉ biết nuông chiều đệ tử một cách vô tội vạ luôn ban tặng thứ tốt, ngược lại có phương pháp giáo dục đàng hoàng, thưởng phạt phân minh.
Quả nhiên, Nữ Hoàng nghe qua lập tức tán thành gật gật đầu, vốn nàng luôn khó hiểu Kim Nhi vì sao đem nhiều vật phẩm quý giá cho đệ tử một cách vô tội vạ như vậy, không sợ hắn ỷ lại sinh ra lười biếng sao?
Hiện tại mới biết, tất cả những gì Lac Nam đạt được là phải làm xong các Nhiệm Vụ mà Kim Nhi đề ra.
Làm như thế, vừa có thể bồi dưỡng đồ đệ, vừa có thể khích lệ và tạo động lực cho hắn.
Thấy vẻ mặt tán thưởng và hâm mộ của Nữ Hoàng, Kim Nhi ngồi trên bả vai Lạc Nam âm thầm bĩu môi.
Đáng thương cho Nữ Thiên Đế, bị cái tên miệng lưỡi trơn tru, đầu óc tinh quái này quay vòng vòng.
Bất quá nàng cũng cảm thấy Lạc Nam rất thông minh, ứng đối hợp tình hợp lý, cũng không làm hỏng danh tiếng của người “sư phụ” như mình.
“Haizz” Nữ Hoàng bỗng nhiên nhẹ than: “Đáng tiếc, người làm sư phụ như trẫm không thể tạo động lực cho ngươi được như Kim Nhi, tài sản không có a…”
“Ai nói không có?” Lạc Nam phản bác.
“Hử? trẫm có gì?” Nữ Hoàng nhíu mày, thầm nghĩ ngươi còn giàu hơn cả ta, lấy cái gì để thưởng cho ngươi?
“Sư phụ cứ giao nhiệm vụ nào đó cho ta làm để rèn luyện, khi làm xong sẽ được ban thưởng!” Lạc Nam con mắt đảo liên hồi, nhếch miệng cười xấu xa: “Phần thưởng ta cần cũng không cao lắm!”
Nhìn thấy nụ cười của tên này, Nữ Hoàng cảm thấy hắn bắt đầu suy nghĩ quái quỷ, bất quá vẫn không nhịn được hỏi:
“Ngươi muốn phần thưởng gì?”
Lạc Nam kề sát bên tai nàng, hít sâu một hơi, lớn gan thủ thỉ:
“Một nụ hôn chẳng hạn!”
Nói xong ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Thiên Hạ Vô Cực và Tốc Môn cùng lúc triển khai, vọt lẹ như vũ bão.
“Tiểu tử thúi, còn dám trêu đùa trẫm?” Nữ Hoàng lập tức phẫn nộ.
Nhìn thấy Lạc Nam đang chạy như điên, nàng nở nụ cười lạnh lùng:
“Chạy được sao?”
Lời vừa dứt, Vô Thượng Tiên Ma Nhãn mở ra.
Một tia hủy diệt xuyên thấu không gian và thời gian, lập tức nhắm ngay cái mông Lạc Nam oanh kích.
Lạc Nam chỉ cảm thấy cúc hoa siết chặt, hãi hùng khiếp vía, ý niệm vừa động lập tức trốn vào Linh Giới Châu.
ẦM!
Tia hủy diệt bắn nát một lâu đài bên trong Song Tu Lâu, đám người Thủy Nguyệt hai mặt nhìn nhau, không hiểu Thiếu Chủ vì sao ăn gan hùm mật báo, dám chọc chủ nhân tức giận.
Các nàng không dám xen vào chuyện của sư đồ hai người, vội vàng lẫn trốn mất dạng.
“Trốn? trốn được sao?” Nữ Hoàng lồng ngực phập phồng, nàng cảm thấy nên dạy dỗ tiểu tử thúi này, để hắn biết nàng không phải đối tượng để hắn đùa bỡn.
Vô Thượng Tiên Ma Nhãn toàn diện mở ra, quét ngang quét dọc khắp mọi ngõ ngách bên trong Song Tu Lâu.
Sự cường đại của Đế Binh đôi khi không chỉ nằm ở khả năng công phá của nó.
Càng chưa nói đó là Đế Binh của Tiên Ma Cung – Thế Lực xém chút thay đổi cách cục vũ trụ.
Trước sự tìm kiếm và dò xét của Vô Thượng Tiên Ma Nhãn, Đế Cấp Cực Phẩm như Linh Giới Châu đang thu nhỏ vô số lần như một tế bào nằm trong góc khuất cũng bị Nữ Hoàng tìm ra.
Nàng ung dung tiến đến, đem Linh Giới Châu bắt vào trong tay, như cười như không nói:
“Muốn uống rượu mời hay là rượu phạt!”
Lạc Nam trốn ở bên trong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lần đầu tiên trêu chọc sư phụ và cái kết.
Đứng trước cường giả hàng đầu, chút thực lực này của hắn vẫn còn kém xa a.
Không dám lẫn trốn nàng, hắn ảo não xuất hiện, nở nụ cười làm lành:
“Sư phụ nghe lầm, ta tuyệt đối không có nói gì cả!”
“Haha!” Nữ Hoàng cười lạnh, chân dài tung ra một cước nhắm ngay mông hắn đạp đến.
Lạc Nam nhảy dựng ngã nhào xuống đất, hận không thể kiếm cái lỗ để chui vào.
Nữ Hoàng trở về bảo tọa ngồi xuống, bắt chéo đôi chân ngọc ngà thon dài không chút tì vết của mình, thản nhiên hỏi:
“Vừa nãy ngươi muốn phần thưởng là gì? Vì sao lại bỏ chạy?”
“Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm…” Lạc Nam thề thốt phủ nhận: “Ta chỉ gấp gáp muốn đến Bạo Loạn Luân Hồi Vực nên cáo biệt sư phụ mà thôi!”
“Hừ, có sắc tâm mà không có sắc đảm!” Nữ Hoàng ném đến ánh mắt xem thường.
Lạc Nam ngoài mặt gật gù, trong lòng lại đang tức nghiến răng.
Chờ ta mạnh hơn, xem có đánh cái mông của nàng.
“Trẫm hiện tại giao cho ngươi một nhiệm vụ, giống với cái cách mà sư phụ Kim Nhi đã làm!” Nữ Hoàng đột nhiên hết sức nghiêm túc nói.
“Sư phụ cứ nói!” Lạc Nam thành thật chắp tay.
“Còn mạng trở về!” Nữ Hoàng hai mắt khóa chặt lấy hắn, giọng điệu cứng rắn như thép:
“Nhiệm vụ của ngươi là phải từ Bạo Loạn Luân Hồi Vực còn mạng trở về, dù trở thành một phế nhân cũng phải trở về, nếu như thất bại…cả đời Trẫm sẽ không tha thứ ngươi!”
Lạc Nam toàn thân chấn động, một dòng nước ấm dâng trào lan ra khắp toàn thân.
Có sư phụ như nàng…còn cầu gì nữa?
“Đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ, cam đoan hoàn thành xuất sắc!” Hắn chân thành khẳng định.
“Tốt lắm!” Nữ Hoàng phất lấy óng tay áo:
“Sư phụ Kim Nhi của ngươi đã có thưởng, trẫm đương nhiên sẽ không thua kém!”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ đạt được phần thưởng ngươi mong muốn!”
Nữ Hoàng nói năng hùng hồn nhưng gò má lại hồng hồng, hai mắt có chút né tránh.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, nhịp tim đập lên thình thịch như trống trận, đứng như trời trồng ngắm nhìn nàng.
Tại khoảnh khắc ngắn ngũi này, Nữ Hoàng sư phụ chính là đệ nhất mỹ nhân ở trong mắt hắn.
Nàng là người đưa hắn đi từ bậc cảm xúc này đến cung cảm xúc khác.
Thật sự khó mà ức chế nổi cảm giác si mê nàng.
“Nếu không còn chuyện gì thì nhanh đi!” Bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, Nữ Hoàng toàn thân không được tự nhiên, ra vẻ lạnh lùng xua đuổi.
Lạc Nam giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhờ vả nói:
“Một chuyện cuối, nhờ sư phụ mang Tiểu Tiểu đến gặp ta!”
“Để làm gì?” Nữ Hoàng vô thức hỏi.
“Đường đến Bạo Loạn Luân Hồi Vực có lướt ngang Phượng Hoàng Tộc!” Lạc Nam cười nói:
“Về Sinh Mệnh, ta cần người dạy Tiểu Tiểu!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
541 chương
116 chương
31 chương
28 chương