Con Đường Bá Chủ
Chương 1317 : Nhất Tiễn Chi Uy Thị Trưởng Không Từ Bỏ
“Thị Trưởng của Ma Thương Thị động thủ?”
Chúng Thiên Ma Đế có mặt ở hiện trường vô cùng kinh hãi.
Thân là Thị Trưởng Ma Thương Thị, vị này không hề nghi ngờ là cường giả hàng đầu Vũ Trụ, dù là ở trong hàng ngũ Thiên Ma Đế cũng là nhân vật đỉnh cấp…so với Ma Đế của Thiên Đình còn khủng bố hơn, có thể sánh vai với những đại nhân vật như Nguyên Lão của Tru Tiên Điện.
Ngày thường, nhân vật như vậy thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả Thiên Ma Đế cũng rất ít người nhìn thấy chân dung của bọn hắn.
Vậy mà lúc này, đích thân Thị Trưởng Ma Thương Thị ra tay, muốn ngăn cản hai người Văn Lang đào tẩu?
Có phần đao mổ trâu giết gà hay không?
“Không hề…” Các vị Thiên Ma Đế đồng loạt lắc đầu.
Chiến lực khủng bố của Nữ Hoàng ai cũng đã nhìn thấy, lấy sức một mình phá nát tất cả thế công toàn lực của các Thiên Ma Đế thành danh, sau đó còn xuất động Đế Binh một lần trọng thương tất cả bọn hắn.
Nhân vật như vậy, Thị Trưởng của Ma Thương Thị ra tay cũng là chuyện bình thường.
Huống hồ với nội tình của Ma Thương Thị, Đế Binh cũng là hiếm hoi như sừng long lân giác…vì cướp đoạt Đế Binh, đáng giá để Thị Trưởng động thủ.
Không sai…nguyên nhân mà Thị Trưởng Ma Thương Thị xuất động chính là vì tham lam Vô Thượng Tiên Ma Nhãn, cũng chính Hắc Diện Ma Đế đã thông qua Truyền Âm Ngọc truyền âm cho hắn.
Nếu là trường hợp bình thường, dù để hai người Văn Lang đào tẩu, Hắc Diện Ma Đế cũng không dám triệu hoán Thị Trưởng Ma Thương Thị, bởi vì chuyện còn chưa đủ nghiêm trọng.
Nhưng ngay giờ phút Nữ Hoàng xuất động Đế Binh, Hắc Diện Ma Đế đã quyết đoán làm ra quyết định.
Vì cướp đoạt Đế Binh, đáng giá để Thị Trưởng ra tay.
Nhìn thấy sợi Xiềng Xích đen kịch khổng lồ vắt ngang không gian, Hắc Diện Ma Đế an tâm trong lòng.
Thị Trưởng của Ma Thương Thị chỉ tinh thông Thời Gian Lực Lượng…nhưng vì thèm muốn cả Không Gian Lực Lượng để có thể Thời Không Song Toàn, hắn đã tự trang bị rất nhiều Pháp Bảo Không Gian Hệ để bù đắp chỗ thiếu hụt cho mình.
Sợi Xiềng Xích treo lơ lửng giữa trời chính là một trong những Pháp Bảo đó.
Cấm Không Xích – Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, là loại pháp bảo có thể gia cố Không Gian, ngăn cấm tất cả các thủ đoạn tác động đến Không Gian như xé rách, tạo thông đạo…thậm chí sáng lập thêm không gian cũng bị Cấm Không Xích hạn chế.
Thị Trưởng đã ném ra Cấm Không Xích, Văn Lang và vị Nữ Thiên Ma Đế đi cùng với hắn xem như hết đường chạy trốn.
Chỉ cần Thị Trưởng đích thân đến, mọi thứ xem như thành công bình định.
Mà lúc này, Nữ Hoàng cũng nhận ra vấn đề mấu chốt, nhanh trí truyền âm cho Lạc Nam:
“Tên Thị Trưởng kia chỉ ném Pháp Bảo đến ngăn cản chúng ta đào tẩu mà thôi, hắn vẫn đang trên đường đuổi đến, vẫn còn cơ hội bỏ trốn!”
Lạc Nam nghe vậy giật mình, trong mắt lóe lên một tia thanh minh.
Đúng vậy, bởi vì khoảng cách giữa các Thế Lực bên trong Vũ Trụ là cực kỳ xa xôi, đặc biệt là Thiên Đế Cấp Thế Lực càng là xây dựng Thế Lực cách nhau rất xa để đề phòng bị “hàng xóm” bất ngờ tập kích.
Giống như trước đó, đợi nhóm người La Cương và Hắc Diện Ma Đế từ Hắc Thị đuổi đến Ma Đình thì Lạc Nam đã thành công làm thịt Ma Thiên Lãnh.
Khoảng cách giữa Ma Thương Thị và Ma Đình cũng giống như vậy, trừ khi có Truyền Tống Trận đã bố trí sẳn, cường giả hệ Không Gian hoặc có thủ đoạn khai mở thông đạo đặc biệt như Nữ Hoàng, bằng không dù xé rách không gian đuổi đến cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định.
Chỉ có Cấm Không Xích là Pháp Bảo hệ Không Gian nên mới có thể xuyên thấu không gian lao đến trước chủ.
“Chỉ cần phá nát nó, chúng ta có thể thoát!” Lac Nam ánh mắt lóe lên sự điên cuồng, hung tợn nhìn chằm chằm Cấm Không Xích.
“Mặc dù không phải Pháp Bảo chuyên Phòng Ngự, nhưng Cấm Không Xích dù sao cũng là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, muốn phát nát nó không phải chuyện đơn giản!” Bắc Cung Hàm Ngọc ngưng trọng nói.
Nữ Hoàng không nói lời nào, Vô Thượng Tiên Ma Nhãn giữa trán lạnh lùng mở ra.
Nàng muốn dùng Đế Binh oanh nát Cấm Không Xích…
PHỐC!
Bất quá đáng tiếc, lực lượng tiêu hao nghiêm trọng, lại thêm phản phệ vì đã thi triển Ma La Thiên Chinh trước đó, một ngụm máu tươi từ bờ môi nàng phun ra, không còn sức để điều động Đế Binh nữa rồi, Vô Thượng Tiên Ma Nhãn ảm đạm khép lại.
“Giao cho ta!” Lạc Nam nghiêm nghị lên tiếng bước lên.
“Bọn hắn muốn làm gì?” Chứng kiến “Văn Lang” bước lên một bước, Ma Đế nhíu mày hỏi.
“Giãy dụa vô ích mà thôi, Thị Trưởng sẽ đến, mọi thứ bình định…” Hắc Hàn không quan tâm nói.
Ma Phong gật đầu, cũng cho rằng đây là bước đường cùng của hai người Văn Lang.
“Hừ, Không được chủ quan, mặc kệ hắn làm gì…đừng để thành công thực hiện!”
Nhiều lần nhận quả đắng, Thanh Hiên Quân không còn dám chủ quan.
Hắn quyết tâm không cho kẻ địch bất kỳ cơ hội nào.
Vô tận Ma Độc tiếp tục tụ hội, hóa thành một cái Độc Thủ khổng lồ giữa trời, hung hăng hướng về phía Lạc Nam chụp thẳng xuống.
Đối với công kích của một vị Thiên Ma Đế, Lạc Nam không thèm để ý hay nói đúng hơn là không rảnh để ý.
Võ Tam Nương biết nam nhân của mình bận rộn, nàng phá không mà lên, Chiến Vực cùng Quyền Vực đồng loạt triển khai.
Nàng hít sâu một hơi, Lôi Ma Đế Lực đầy trời luân chuyển xung quanh thân thể, Hồng Hoang Ma Văn bao trùm cánh tay.
“Võ Đế Quyền Pháp – Táng Thân Ma Quyền!” Môi dày đỏ thẳm khẽ nhếch.
Một loại trạng thái hoàn toàn mới được hình thành…
Võ Tam Nương diện mục vô hỉ vô bi, vô tình vô cảm, vô dục vô cầu, chỉ còn lại sát cơ thuần túy hóa thành thực chất…
Lúc này, ngay cả sinh tử của chính bản thân cũng đã bị nàng xem nhẹ, không còn quan tâm đến sống chết.
Tất cả ý niệm còn tồn tại của Võ Tam Nương là tung ra một quyền mạnh nhất có thể, hủy thiên diệt địa, dù phải táng thân cũng phải diệt sát mọi cản trở.
Ngay cả sống chết cũng không còn để ý, trong vũ trụ này còn sợ cái gì?
Táng Thân Ma Quyền, môn Quyền Pháp được Võ Đế tự mình sáng tạo trong trận chiến cuối cùng trước khi tử nạn.
Ở trạng thái thi triển Quyền Pháp này, tất cả tạp niệm của người ra quyền sẽ biến mất, thay vào đó là dồn hết tất cả những gì bản thân mình có, thậm chí táng thân để tiêu diệt địch nhân, bất chấp mọi sợ hãi.
Tất cả cường giả có mặt ở hiện trường đột nhiên cảm giác được vô tận sát khí từ cơ thể Võ Tam Nương ầm ầm phát ra, tụ thành Sát Vực, dữ tợn như Ma.
Bình thường nàng chỉ có Chiến Vực và Quyền Vực, nhưng ở trạng thái thi triển Táng Thân Ma Quyền, Sát Vực vô thức được hình thành.
Ba loại Vực ầm ầm gia cố vào cánh tay, Võ Tam Nương động tác hết sức nhẹ nhàng đấm ra, sau đó cùng Độc Thủ của Thanh Hiên Quân va chạm.
So với Độc Thủ khổng lồ được Ma Độc của một vị Thiên Ma Đế tạo ra, cánh tay tung quyền của Võ Tam Nương nhỏ bé đến đáng thương hại như một con kiến hôi, tỉ lệ thật sự không cân đối.
Thế nhưng…đồng tử của những người đang quan chiến đột nhiên nở rộng ra.
Bởi vì bọn hắn trông thấy, Ma Độc Thủ đang ầm ầm run rẩy, sau đó như bị một cổ thần uy tác động, ầm ầm vỡ tan, bị oanh tạc từ sâu bên trong khiến Ma Độc hóa thành bọt khí.
OÀNH!
Ma Độc Thủ vừa nát, Quyền kình khủng bố vô pháp hình dung từ trong đó bạo tẩu, hung hăng oanh tạc về phía Thanh Hiên Quân.
PHỐC!
Hai thanh âm máu tươi cùng lúc cuồng phún, mí mắt của đám người cuồng loạn.
Thanh Hiên Quân đường đường là Thiên Ma Đế lại như một tấm giẻ rách bay ngược trở về, điên cuồng thổ huyết, lòng ngực lõm vào một cách dữ tợn cho thấy ngũ tạng không còn nguyên vẹn.
Mà một tiếng máu tươi cuồng phún khác lại đến từ Võ Tam Nương, khi cánh tay tung quyền của nàng đã bạo tạc, thân thể cũng bị phản chấn đẩy ngược trở về, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Nhưng chiến ý và sát ý điên cuồng bên trong mắt không hề tản đi, ngược lại càng thêm nồng đậm đầy hưng phấn.
Toàn trường rùng mình, vô số thanh âm nuốt nước bọt khô khốc vang lên:
“Đám người này…là thần thánh phương nào?”
Vốn nghĩ rằng hai người Văn Lang đã rất khủng bố, hiện tại lại lòi thêm một nữ nhân có thể lấy tu vi Địa Ma Đế trọng thương một Thiên Ma Đế.
Mặc dù cái giá phải trả là tổn thất một cánh tay, nhưng Thanh Hiên Quân gần như mất đi sức chiến đấu.
Rốt cuộc bọn hắn đến từ đâu? vì sao chiến lực cả đám cường đại một cách phi lý như vậy.
Nhân vật có bản lĩnh như vậy lẽ ra đã sớm vang danh vũ trụ rồi mới đúng, vì sao từ cái tên Văn Lang cho đến hai nữ nhân đi bên cạnh hắn đều quá mức thần bí, ngay cả Tru Tiên Điện cũng không biết chút nào.
Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc…
Khi trái tim nhỏ bé của một đám Ma Đế cường giả chưa kịp định thần thì một luồng khí tức sởn cả gai óc, rợn cả da gà khác kéo đến.
Chẳng biết từ bao giờ, trong tay “Văn Lang” đang nắm lấy một thanh Trường Cung…
Uốn cong dài hơn một mét, lấy màu xanh lá tre óng ánh lục bảo làm chủ đạo, bên trên thân cung có 99 đường vân huyền ảo ẩn chứa các loại lực lượng khác biệt tinh khiết uốn lượn như gân mạch sống động…
Những đường vân như vốn sinh ra đã tồn tại ở đó, cùng thân cung hòa làm nhất thể mà không phải được điêu khắc hay khảm nạm vào trong quá trình chế tác.
Dây cung sắc bén như lưỡi đao, tỏa ra ánh sáng lấp lánh huyền ảo như được tạo thành từ các vì tinh tú…
Trường cung vừa mới xuất hiện, lập tức như cùng ngân hà xa xăm cộng hưởng, vô số tinh thần chi lực từ các ngôi sao chiếu rọi mà xuống, khiến khung cảnh trên đỉnh đầu Lạc Nam như ảo như mộng.
Mộng mị, huyền bí, linh lung…là những mỹ từ có thể diễn tả bề ngoài của thanh trường cung này.
Nhưng vẻ đẹp của nó lại khiến tinh thần của một đám Ma Tu, Hồn Tu, thậm chí là cả Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo như Cấm Không Xích trên bầu trời phải rung lên.
Từ trên cây cung này, cả đám cảm nhận được một cổ uy hiếp của sự tử vong cường liệt, bất kể là thể loại tu sĩ nào cũng không thể chống lại được nó.
“Chẳng lẽ…lại là Đế Binh?” Toàn trường ngơ ngác, không thể hình dung nổi tâm trạng của mình, chỉ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, hai kiện Đế Binh…nói đùa sao?
Cấm Không Xích rung lên kịch liệt, chẳng biết vì sao…bản năng của nó đối với thanh Cung này sinh ra lòng e ngại đến cực điểm một cách khó mà lý giải.
Mặc dù nó không phải Đế Binh, nhưng dù gì cũng là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, sao có thể bị dọa sợ như vậy chứ.
Dường như thanh Cung kia chính là hoàng thất uy nghiêm cao quý, nó chỉ là một giới thường dân, khi gặp mặt là phải cung kính quỳ xuống hành lễ vậy.
KENG KENG KENG…
Cấm Không Xích kiêu ngạo ngân vang để tự trấn an chính mình, mặc dù sợ hãi…nhưng đã có được một chút linh trí như nó không cho phép mình rút lui, chỉ cần chờ chủ nhân đuổi đến, mọi thứ sẽ được giải quyết.
“Quả nhiên không dễ dàng như vậy…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.
Hắn đã đoán được Cấm Không Xích sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, những Pháp Bảo có chủ nhân là cường giả không dễ dàng chịu uy hiếp.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hít sâu một hơi, chậm rãi kéo lấy dây cung…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vạn dặm lãnh thổ Ma Đình đột ngột chấn động ngay khi Lạc Nam vừa mới kéo dây…
Trong khoảnh khắc, 99 đường Vân trên thân cung tỏa sáng, bầu trời đầy sao chiếu rọi kinh người…
Bắc Tinh Thất Đẩu hoa lệ xuất hiện.
Toàn bộ lực lượng bên trong Bá Đỉnh gần như bị rút cạn, ầm ầm ngưng tụ thành một mũi tên bên trên dây cung.
PHỐC!
Lạc Nam phun ra máu tươi, đôi tay run lẩy bẩy, toàn thân đau nhứt kịch liệt khi phải nắm lấy mũi tên đặt trên dây cung này…
Lực lượng của nó thật sự quá mức kinh khủng, vượt xa giới hạn có thể chịu đựng của một người chưa đột phá Thể Đế như Lạc Nam.
Võ Tương Nương đứng sau lưng sắc mặt trắng bệch vì không trụ nổi trước uy thế, thông qua Lệnh Bài trở về Cung Đình Thụ.
“Đây là…” Cảm ứng được khí tức tử vong đến từ mũi tên đang được kéo căng, một đám Thiên Ma Đế quá đỗi hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau thay vì hùng hùng hổ hổ.
Không có quá nhiều thời gian, Lạc Nam ngửa đầu gầm thét:
“Lên đi – Bá Lực Vô Phá Tiễn!”
Nói xong, triệt để buông dây.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, thời gian đọng lại, khoảng cách không gian bị xóa bỏ.
Bá Lực Vô Phá Tiễn mang theo sức mạnh của Bá Lực thét gào, bên trong ẩn chứa năng lượng thuộc tính hùng mạnh, Hồn Lực kinh người…đâm thẳng vào Cấm Không Xích.
RĂNG RẮC…
Lỗ tai của toàn trường được truyền đến âm thanh rạn nứt, bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng nổi mọi thứ lại diễn ra một cách chóng mặt như vậy.
Khi Lạc Nam xuất động trường cung, tự lực thành tiễn, cho đến khi bắn ra và bắn vào mục tiêu…
Mọi thứ chưa đầy hai nhịp thở.
Bởi vì mũi tên được bắn ra không hề bay theo khoảng cách, ngược lại nó trực tiếp xóa bỏ khoảng cách, rút ngắn không gian, đâm thẳng vào mục tiêu được chỉ định.
Đó là sự khủng bố không thể cản phá, cũng là lý do Lạc Nam dùng hai chữ “Vô Phá” đặt vào danh tự của mũi tên này.
OÀNH!
Âm thanh nổ tung của cuộc va chạm lúc này mới kịp truyền đến bên tai đám người…
Cấm Không Xích bạo liệt thành từng mảnh, hoa lửa đầy trời, mũi tên bá lực bạo tạc, không gian đổ nát…
Hiện trường hỗn loạn, tầm mắt của vô số người bị ngăn trở bởi cảnh loạn lạc.
“Không…Cấm Không Xích của ta!”
Cùng thời điểm, tiếng gầm đầy phẫn nộ vang vọng một gốc Ma Giới, thân ảnh Thị Trưởng Ma Thương Thị tiếp cận Ma Đình.
Nhìn thấy Cấm Không Xích vỡ tan thành từng mảnh, hắn vội vàng đưa mắt nhìn về hướng con mồi đứng ban đầu.
Nhưng tất cả chỉ còn lại là một khoảng trống cùng cái khe hẹp Không Gian Thông Đạo vừa mới khép lại thành công…nào còn bóng dáng của bất kỳ ai?
Sắc mặt lạnh lẽo âm trầm đến cực điểm.
Trong mắt Thị Trưởng xuất hiện vẻ điên cuồng, hai tay hóa thành tàn ảnh ra sức kết ấn, một cổ Thời Gian Chi Lực được hắn thi triển hướng về chỗ Không Gian Thông Đạo bao trùm, bá đạo nói:
“Nghịch Đảo Thời Gian!”
“Các ngươi…trở lại cho bổn Tọa!”
Truyện khác cùng thể loại
541 chương
116 chương
31 chương
28 chương