Con Đường Bá Chủ
Chương 1224 : Bạch Y Nhân Uất Ức
Nhìn thấy Bá Đỉnh xuất hiện trong tay của Lạc Nam, Bạch Y Nhân toàn thân cứng đờ, sắc mặt ngưng trọng.
Bởi vì ở vòng thứ hai, chính cái Đỉnh này không hề bị Hư Vô Chi Lực của hắn ảnh hưởng, ngược lại còn muốn đem hắn trấn áp vào bên trong.
Có thể nói là khắc tinh của hắn…
Bạch Y Nhân không tài nào hiểu nổi, thế gian này lại tồn tại thứ có thể không bị hư vô tịnh hóa, hơn nữa không chỉ là một thứ, mà cả thân thể của Lạc Nam và cái đỉnh này đều phớt lờ Hư Vô Chi Lực của hắn.
“Sự mạnh mẽ của ngươi là nhờ Hư Vô Chi Lực, nhưng đáng tiếc ở trước mặt ta thì loại lực lượng này vô dụng, ngươi có thể nhận thua!” Lạc Nam cười tà nói.
“Hừ, đợi ngươi có thể đánh trúng ta rồi nói!” Bạch Y Nhân kiêu ngạo nói:
“Mặc dù hiện tại ta thật sự không làm gì được ngươi, nhưng trạng thái các kinh văn trên thân thể ngươi chỉ thi triển được trong thời gian ngắn, đến khi đó cục diện sẽ đảo ngược!”
Hiển nhiên, Bạch Y Nhân cũng có suy nghĩ giống như đại đa số các cường giả, cho rằng Vạn Cổ Bất Hủ Thân của Lạc Nam chỉ thi triển được trong thời gian nhất định, mà không biết tất cả những điều này là do Lạc Nam cố tình cho bọn hắn nhìn thấy mà thôi.
Đương nhiên, nếu như có thể thì Lạc Nam cũng không muốn việc Vạn Cổ Bất Hủ Thân của mình có thể kích hoạt trong thời gian dài bại lộ.
Vì lẽ đó, hắn muốn nhanh chóng đả bại Bạch Y Nhân.
Nghĩ là làm, Lạc Nam ném ra Bá Đỉnh, lấy một tốc độ nhanh chóng biến lớn, hướng về đỉnh đầu Bạch Y Nhân trấn áp xuống.
“Hư Vô Bộ Pháp!” Nhưng ngay khi Bá Đỉnh sắp tiếp cận, thân thể Bạch Y Nhân đã biến mất ngay tại chỗ, đồng thời áo trắng tung bay, vô tận Hư Vô trong suốt vô thanh vô thức tụ hội trên tay hắn, hướng về Lạc Nam hung hăng ép xuống:
“Hư Vô Chưởng!”
Một cái chưởng ấn khổng lồ được ngưng tụ từ Hư Vô xẹt ngang không gian, những nơi chưởng ấn đi qua, trời và đất đều bị tịnh hoá, ngay cả không gian cũng hoá thành một vùng hư vô đen kịch.
Lạc Nam vội vàng kích hoạt tốc độ nhanh nhất né tránh, bởi vì hắn biết cho dù mình có thi triển bất kỳ Vũ Kỹ nào để đối kháng cũng sẽ bị Hư Vô Chi Lực ăn mòn sạch sẽ mà thôi.
KENG KENG KENG KENG…
Tiếng Kiếm ngân vang trời, 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm xuyên toái hư không, hướng về Bạch Y Nhân đâm thẳng trực diện.
Vạn Kiếm Quy Tông.
Nhưng mà đối mặt với vô cùng vô tận Kiếm Khí kinh hồn, Bạch Y Nhân lại một lần nữa thong dong biến thân thể mình thành hư vô, mặc kệ 109 thanh Kiếm xuyên thấu mà qua, chỉ như đâm vào ảo ảnh, vô cùng quỷ dị.
ẦM!
Lạc Nam sớm biết tình cảnh này, chỉ dùng Vũ Hoàng Kiếm để Bạch Y Nhân phân tâm, Bá Đỉnh vừa lúc bay tới, muốn trấn áp trực diện.
Chỉ có cách nhốt Bạch Y Nhân vào trong Bá Đỉnh, mới có hy vọng đối phó hắn.
Bởi vì Bạch Y Nhân có thể hoá thành hư vô xuyên thấu vạn vật, dù nhốt hắn vào Tù Không Bát thì hắn cũng có thể dễ dàng đi xuyên ra ngoài.
Duy nhất chỉ có Bá Đỉnh là được các Kinh Văn Bất Hủ khảm nạm toàn thân, Bạch Y Nhân muốn hoá hư vô xuyên qua kinh văn Bất Hủ là vô dụng.
Mà Bạch Y Nhân cũng cực kỳ nhạy bén và thông minh, hắn đương nhiên biết thứ có thể khiến Lạc Nam đối phó được mình chỉ có thể là Bá Đỉnh.
Chỉ cần không bị nhốt vào cái đỉnh kia, mình chắc chắn sẽ đứng ở thế bất bại.
“ Hư Vô Bộ Pháp!”
Vẫn là Thân Pháp đạt đến tận Đế Cấp Cực Phẩm của Bạch Y Nhân, toàn thân biến thành Hư Vô tan biến ở vị trí cũ, khi xuất hiện ở nơi khác đã vượt khỏi phạm vi trấn áp của Bá Đỉnh
“Vô ích thôi, tốc độ của cái Đỉnh này không thể nào sánh bằng Hư Vô Bộ Pháp của ta, chỉ cần ta muốn, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nhốt ta vào trong Đỉnh!” Bạch Y Nhân tự tin tuyệt đối mở miệng:
“Hư Vô Kiếm”
Vừa né tránh vừa phản công, theo ý niệm của Bạch Y Nhân vừa động, tầng tầng lớp lớp Hư Vô Chi Lực ngưng tụ thành vô số thanh Kiếm giữa trời, xuyên thấu vạn vật, từ bốn phương tám hướng oanh tạc Lạc Nam.
Lạc Nam lúc này không thèm né tránh, Vạn Cổ Bất Hủ Thân gia trì, hắn mặc cho Hư Vô Kiếm đánh vào cơ thể mình, trong lòng đã nghĩ ra đối sách.
ONG!
Bá Đỉnh trở về trong tay, Lạc Nam hai tay ôm lấy Bá Đỉnh, tốc biến triển khai, hướng về Bạch Y Nhân lao đến.
“Nếu tốc độ của Bá Đỉnh không sánh bằng ngươi, thì tốc độ của ta chắc chắn có thể!”
Không sai, Lạc Nam không muốn để Bá Đỉnh tự do hành động nữa, ngược lại hắn sẽ đích thân cầm lấy Bá Đỉnh đuổi theo trấn áp Bạch Y Nhân.
Ở trong cùng cấp, Lạc Nam chưa từng e ngại so tốc độ với bất kỳ ai.
“Đáng giận!” Bạch Y Nhân không nghĩ đến Lạc Nam sẽ chơi chiêu như vậy.
Hắn vội vàng thi triển Hư Vô Bộ Pháp biến mất.
Mà Lạc Nam lúc này, Tốc Môn triển khai, toàn bộ Dị Phong bao quanh cơ thể, lại thêm Bát Hoang Hoành Thiên Viêm gia trì sau lưng.
Hắn thi triển Thiên Hạ Vô Cực thoát ẩn thoát hiện, không ngừng áp sát mục tiêu.
Bạch Y Nhân đổ mồ hôi hột, bị tốc độ của Lạc Nam làm cho hãi hùng, liên tục thi triển Hư Vô Bộ Pháp lẫn trốn.
Hai người một chạy một đuổi bên trên Đấu Trường, thậm chí số ít Đế Cấp Cường Giả cũng không thể bắt kịp vận tốc của bọn hắn, chỉ nhìn thấy các luồng tàn ảnh lúc ẩn lúc hiện giữa không trung.
Bá Đỉnh lúc này lớn bằng cái lu, được Lạc Nam ôm ở phía trước đuổi theo Bạch Y Nhân úp xuống, cảnh tượng có phần khôi hài.
Bất quá không có một ai cười nổi, bởi vì Lạc Nam thật sự quá khủng bố…
Trước khi Thiếu Đế Chi Chiến bắt đầu, không có bất kỳ ai nghĩ đến tình cảnh nhân vật top 1 Thiếu Đế Bảng sẽ bị một người truy bắt chỉ có thể chật vật trốn chạy như vậy.
Lạc Nam quá mức toàn diện, lực lượng hùng mạnh, phòng ngự kinh người, Hồn Lực mạnh mẽ, tốc độ siêu việt.
Mà hiện tại, ngay cả Hư Vô Chi Lực khiến vô số Đế Tử, Đế Nữ phải đau đầu khi đối mặt cũng bị hắn thành công khắc chế.
Rốt cuộc còn có chuyện gì mà Côn Lôn Thiếu Chủ không làm được?
…
Lúc này, cuộc đuổi bắt trên bầu trời cũng dần đi đến hồi kết.
Suy cho cùng, Hư Vô Bộ Pháp đẳng cấp chỉ sánh ngang Thiên Hạ Vô Cực của Lạc Nam, mà Lạc Nam ngoài Thiên Hạ Vô Cực còn có các Dị Thuộc Tính và tốc môn tăng tốc độ.
Bạch Y Nhân ngày càng bị tiếp cận, vài lần xém chút bị bắt được trong gang tấc.
“Không được, cứ tiếp tục thế này, mình bị bắt cũng là chuyện sớm muộn!” Bạch Y Nhân cắn răng, ánh mắt hiện lên vẻ quyết liệt gào thét:
“Thiêu đốt Hư Vô!”
BÙM…
Trong khoảnh khắc, Hư Vô bên trong thân thể điên cuồng bóc cháy, hoá thành lực lượng bao trùm toàn thân, đem tốc độ của Bạch Y Nhân gia tăng đến cực điểm.
Lúc này, tốc độ của Bạch Y Nhân thậm chí còn vượt qua Lạc Nam, biến mất ở trước mặt hắn, hoá thành ảo ảnh liên miên bất tuyệt khiến người nhìn hoa cả mắt.
“Hư Vô Chưởng!”
“Hư vô Quyền!”
“Hư Vô Ấn!”
“Hư Vô Kiếm!”
Tốc độ tăng mạnh, Bạch Y Nhân chẳng những có thể chạy thoát Lạc Nam, còn có thời gian quay lại tung ra hàng loạt Vũ Kỹ phản kích.
Lạc Nam tay cầm Bá Đỉnh hung bạo đập nện, đem tất cả Vũ Kỹ của Bạch Y Nhân nghiền thành mảnh nhỏ.
“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, Cấm Kỵ Chi Nhãn chậm rãi mở ra:
“Dò Thám Tương Lai!”
Thoáng chốc, mọi thứ phát sinh trong vài giây sắp tới bên trong Đấu Trường lọt vào tầm mắt của Lạc Nam, bao gồm cả quỷ tích di chuyển Hư Vô Bộ Pháp của Bạch Y Nhân.
Nhếch miệng cười nhạt, Lạc Nam biến mất tại chỗ, hướng về Bạch Y Nhân truy kích.
“Vô ích!” Bạch Y Nhân tự tin nói, thiêu đốt Hư Vô khiến lực lượng trong cơ thể hắn liên tục tiêu hao, nhưng thành quả đạt được là tốc độ vượt trội, Lạc Nam làm sao có thể đuổi kịp?
Hư Vô Bộ Pháp triển khai, Bạch Y Nhân tan biến tại chỗ.
Nhưng ngay khi vừa mới xuất hiện ở vị trí khác, thì chẳng biết từ bao giờ, một cái Bá Đỉnh từ trên thiên không đột ngột trấn áp mà xuống như đã chờ đợi sẳn từ trước.
“Làm sao có thể?” Bạch Y Nhân không dám tin hét ầm lên, chút kiêu căng và tự tin ban đầu biến đi đâu mất sạch.
Hắn muốn né tránh, đáng tiếc tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
ẦM!
Theo một tiếng vang kinh động đấu trường, Bá Đỉnh trấn xuống mặt đất, Bá Lực cuồn cuộn bao trùm, thành công đem Bạch Y Nhân nhốt vào bên trong.
Toàn trường lặng ngắt như tờ…vô số đôi mắt nhíu chặt lại, tràn đầy kinh dị nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.
Bên trong ánh mắt của toàn trường hiện lên các loại cảm xúc bất ngờ, không tưởng, mờ mịt, khó hiểu…
Hiển nhiên không ai lường trước cục diện lại đột nhiên chuyển biến như vậy.
“Lạc Nam đã làm thế nào?” Một vị Thiên Đế lên tiếng hỏi.
Đáng tiếc không có ai trả lời hắn.
Ban đầu, rõ ràng nhờ vào tốc độ siêu việt nên Lạc Nam mới thành công áp đảo Bạch Y Nhân, đem hắn truy đuổi.
Nhưng sau khi Bạch Y Nhân thiêu đốt Hư Vô, tốc độ thậm chí vượt qua Lạc Nam, đem khoảnh cách kéo xa…
Chúng cường giả cho rằng trước tình cảnh này, Lạc Nam khó lòng truy đuổi nữa mới đúng.
Nhưng đột ngột, Bạch Y Nhân thi triển Hư Vô Bộ Pháp, lại vừa lúc xuất hiện ngay chỗ Bá Đỉnh của Lạc Nam chờ sẳn, vô cùng quỷ dị.
“ Chẳng lẽ là trùng hợp?” Một vị Địa Ma Đế cau mày lên tiếng.
Đám đông lắc đầu, nào có chuyện trùng hợp quái dị đến như vậy?
“Lạc Nam hình như đã đoán trước được vị trí mà Bạch Y Nhân sẽ xuất hiện, nắm bắt quỷ tích của Hư Vô Bộ Pháp!” Lăng Ba Nữ Đế ngưng giọng nói.
“Không sai, nhờ đó lúc đầu khi Lạc Nam thi triển Thiên Hạ Vô Cực, Bạch Y Nhân cho rằng hắn muốn bắt mình nên thi triển Hư Vô Bộ Pháp bỏ trốn, nào ngờ mục tiêu của Lạc Nam lúc đó không phải hắn, mà là phục kích sẳn ở chỗ con mồi thi triển Hư Vô Bộ Pháp xuất hiện, sau đó thành công bắt nhốt!” Phượng Nghi Nữ Đế cũng phân tích.
“Sao có thể? Nếu như thế thì Lạc Nam quả thật quá đáng gờm…” Vô số người hít một ngụm khí lạnh.
Lạc Nam rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để đi trước Bạch Y Nhân một bước như vậy? Thậm chí qua mặt toàn trường.
“Nhìn trước tương lai…” Tuế Nguyệt Nữ Đế trong lòng thầm nghĩ: “Lại là Thần Thông mà sư phụ Kim Nhi cho sao…”
Có thể để một người không sở hữu Thời Gian Linh Căn nhưng thi triển được những thứ liên quan đến thời gian, chỉ có Thần Thông và Pháp Bảo.
Vừa rồi Lạc Nam không lấy ra Pháp Bảo nào khác, như vậy chỉ có Thần Thông mà thôi…
Đối với sự tiến bộ của nam nhân này, nàng ngày càng hứng thú…
…
Bên trong Bá Đỉnh, sắc mặt Bạch Y Nhân vẫn còn chưa hoàn hồn…
So với những cường giả bên ngoài được quan sát tổng thể cuộc chiến, người trong cuộc như hắn càng thêm mờ mịt…
“ Vì sao? Vì sao hắn có thể bắt được ta?” Trong đầu Bạch Y Nhân lặp đi lặp lại duy nhất một câu hỏi.
RỐNG…
Không cho Bạch Y Nhân quá nhiều cơ hội suy nghĩ, Bá Lực bên trong Bá Đỉnh cuồng nộ kinh hồn, vô tận Bá Lực nghiền ép dữ dội, gần như vô cùng vô tận muốn hủy diệt cơ thể hắn.
“Thế gian lại có Pháp Bảo kinh khủng đến mức này?” Bạch Y Nhân cảm nhận được uy thế của Bá Đỉnh, hít sâu một hơi khí lạnh, âm thầm hoảng sợ.
Cũng may hắn là hư vô, đổi lại người khác rơi vào Bá Đỉnh này, sợ rằng Đế Cấp cường giả cũng phải an táng tại chỗ.
Không ai sẽ liên tưởng Bá Đỉnh là thứ do Công Pháp sinh ra cũng như vốn là một phần bên trong Đan Điền của Lạc Nam.
Bởi vì từ cổ chí kim, không có bất kỳ ghi chép hay kiến thức nào kiến giải về loại công pháp có thể Tụ Đỉnh cũng như mang Đỉnh ra ngoài chưởng khống như một loại Pháp Bảo giống vậy.
Hơn nữa dựa vào khả năng thôn phệ Dị Thuộc Tính của Bá Đỉnh, đám đông vô thức cho rằng Bá Đỉnh giống như Dị Linh Tháp của Nhị Lang Thần, là kiện Pháp Bảo hấp thụ càng nhiều Dị Thuộc Tính càng mạnh.
Bởi vì Lạc Nam thu nạp số lượng Dị Thuộc Tính quá nhiều, Bá Đỉnh mới mạnh đến mức độ như thế.
“Hừ, mạnh thì mạnh, các ngươi vẫn không thể làm gì ta!” Bạch Y Nhân ánh mắt lấp loé nói.
Chỉ thấy lúc này dù bị nhốt trong Bá Đỉnh, nhưng vô số Bá Lực nghiền ép mà vào cũng không thể gây tổn thương cho hắn.
Bởi vì Bạch Y Nhân vẫn đang ở trạng thái hư vô, miễn nhiễm mọi loại công kích…
Thấy tình cảnh này, Bạch Y Nhân cũng âm thầm an tâm trở lại, muốn thi triển Hư Vô Bộ Pháp ra ngoài nhưng phát hiện mình bị các vách Bá Đỉnh có khảm nạm kinh văn ngăn cản, bên trong này như một vùng không gian độc lập mà người làm chủ là Lạc Nam, chủ nhân chưa cho phép, bất kỳ ai cũng không thể thoát ra ngoài.
“Hư Vô Lĩnh Vực!” Bạch Y Nhân không dễ dàng chịu thua, bùng nổ Hư Vô lĩnh vực, đem tất cả Bá Lực xung quanh mình tịnh hoá, đồng thời có ý đồ tịnh hoá cả Bá Đỉnh.
Đáng tiếc, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, Bá Đỉnh vẫn sừng sững vây quanh hắn, như trường tồn cùng thời gian, những Hư Vô Chi Lực mà Bạch Y Nhân tác động như hạt cát chìm vào biển rộng, hoàn toàn không thể làm nên bất cứ trò trống gì.
“Khốn kiếp…” Bạch Y Nhân uất nghẹn trong lòng mắng một tiếng, cố gắng động não để thoát khỏi Bá Đỉnh.
Ầm Ầm Ầm…
Nhưng mà ngay lúc này, Bá Đỉnh đột nhiên bay lên không trong sắc mặt mộng bức của Bạch Y Nhân, đem hắn thả ra bên ngoài.
“Haha, Lạc Nam làm tốt lắm, ngươi muốn cùng ta công bằng chiến đấu phải không?” Bạch Y Nhân trong lòng vui vẻ, chiến ý bùng phát nói:
“Đến đi! Chỉ cần không nhốt ta vào Đỉnh, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!”
Đáp lại Bạch Y Nhân là âm thanh ôn hoà tuyên bố của Bụt: “Bạch Y Nhân bại, người chiến thắng trận này là Lạc Nam!”
Bạch Y Nhân toàn thân cứng đờ, trợn tròn mắt quát: “Ta làm sao bại? Mặc dù bị nhốt nhưng ta còn chưa bị thương!”
Toàn trường dùng ánh mắt thương hại nhìn lấy Bạch Y Nhân.
Bạch Y Nhân cảm giác được có điều gì đó không đúng, vội vàng quan sát xung quanh.
Rất nhanh, hắn phát hiện mình đang đứng ở ngoài phạm vi của Đấu Trường.
“Ngươi…ngươi…ngươi!” Bạch Y Nhân nâng lên ngón tay chỉ thẳng mặt Lạc Nam, oan ức không nói nên lời, toàn thân run lẩy bẩy.
Thì ra, trong lúc hắn bị Bá Đỉnh vây nhốt, tên khốn kiếp Lạc Nam đã điều khiển Bá Đỉnh bay đi, mang theo hắn rời khỏi phạm vi Đấu Trường.
Dựa theo luật, Bạch Y Nhân bị tuyên bố bại trận!
“Đa tạ!” Lạc Nam đứng trong Đấu Trường hướng Bạch Y Nhân mỉm cười chắp tay.
Phốc!
Rốt cuộc không thể nhịn, vừa ức vừa nộ, Bạch Y Nhân lần đầu tiên phun ra một ngụm máu, cũng xem như lần bị thương duy nhất của hắn trong Thiếu Đế Chi Chiến lần này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ bình tĩnh thong dong mất sạch, ngửa đầu rống lên:
“Vô liêm sĩ!”
Truyện khác cùng thể loại
541 chương
116 chương
31 chương
28 chương