Edit: cô Dờ Mặt trời lên cao, nắng ấm hắt lên chiếc bình phong trong phòng. Nhạc Doanh Khuyết đang cùng Cố Trầm xem sổ sách, Cố Trầm đứng ở một bên nói: "Cửa hàng coi như không có vấn đề gì, nếu lo chưởng quầy không đáng tin cậy thì mời người khác là được." Lật xem mấy quyển số ghi chép đơn giản, Cố Trầm lại nói: "Quan hệ của Cục Bánh với đại ca có tốt không?" Nói đến Nhạc gia huynh đệ, Nhạc Doanh Khuyết cũng không thân thiết với người nào, "Đại ca lớn hơn ta nhiều tuổi, ngày thường ít nói chuyện, không thân lắm." Cố Trầm đăm chiêu, đang định mở miệng nói thì có người gõ cửa. A Ly nói vọng vào, "Thiếu nãi nãi, Nhị phu nhân phái người tới truyền lời, bảo hai người đến thăm lão gia." Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm hai mắt nhìn nhau, Nhạc Doanh Khuyết trả lời, "Ừ, lui xuống đi." A Ly đi rồi, Cố Trầm mới thấp giọng nói: "Nhị nương bảo chúng ta đi thăm cha, e là có gì đó không ổn." Nhạc Doanh Khuyết cũng thấy khả nghi, "Đi xem trước đã, dù gì gặp được cha là tốt rồi." Trong phòng, Nhị phu nhân và Lâm Nhược Thu đang ở đó, thấy hai người tới thì Nhị phu nhân nói: "Mấy ngày trước không cho các con vào là vì lão gia yếu quá." Dứt lời, bà ta cúi xuống nhấp một ngụm trà, "Bây giờ uống thuốc rồi, khỏe hơn một chút, nhưng mà mới vừa ngủ thiếp đi được một lúc, Doanh Khuyết cùng ta vào thăm thôi, để Đại thiếu gia vào e là quấy rầy lão gia nghỉ ngơi mất." Đoán không ra Nhị phu nhân có ý gì, Nhạc Doanh Khuyết đành đồng ý, bảo Cố Trầm đợi bên ngoài, A Ly đẩy y đi vào trong phòng. Vào trong phòng, Nhạc Doanh Khuyết cẩn thận nhìn, thấy lão gia nằm trên giường, sắc mặt có vẻ bệnh tật rất khó coi, nhưng dù sao cũng coi như không phải bệnh nặng gì. Nhị phu nhân im lặng nhìn thái độ của Nhạc Doanh Khuyết, thấp giọng nói: "Lão gia mới ngủ không lâu, bây giờ đã tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi." Nhạc Doanh Khuyết cúi người, "Vất vả cho Nhị nương." Phòng tối om, cửa sổ thì đóng chặt, không khí thoang thoảng mùi thuốc đông y, Nhạc Doanh Khuyết nói: "Cứ đóng cửa thế này phòng u ám nặng nề lắm." Nhị phu nhân vội đáp, "Sợ lão gia cảm lạnh, đại phu bảo không được để lão gia ra gió." Nhạc Doanh Khuyết không tiện nhiều lời, vốn nghĩ Nhị phu nhân sẽ mau chóng đuổi mình về, ai ngờ bà ta lại nói tiếp: "Lão gia đã lánh mặt nhiều ngày, ta sợ các con lo lắng về tin đồn ngoài kia." Giọng nói vừa thấp vừa khẽ, như thể thật sự đang tâm sự chuyện nhà cửa với Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết mơ hồ thấy không đúng, nhưng lại không tìm được lý do để đi trước, Nhị phu nhân đang nói chuyện với y, y sao có thể đi được. "Đại thiếu gia thì ngốc, lão gia bệnh không dậy nổi." Nhị phu nhân lại bảo nha hoàn châm trà. Vị thuốc đông y trong phòng vẫn chưa tản đi, Nhạc Doanh Khuyết theo bản năng đưa mắt tìm xem nó phát ra từ đâu, phát hiện mùi thuốc bốc lên ở dưới chậu cây trong phòng. Nhị phu nhân vừa lải nhải vừa nhấp trà, Nhạc Doanh Khuyết dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên ngoài, không có Cố Trầm ở bên cạnh thật sự không thể yên tâm. "Xoảng" một tiếng, âm thanh giống như đồ vật rơi xuống đất vỡ tan. Nhạc Doanh Khuyết cả kinh, "Nhị nương." Nhị phu nhân sực tỉnh, hoảng sợ nói: "Làm sao vậy... đi ra ngoài xem sao." Nha đầu dìu Nhị phu nhân đi ra, Nhạc Doanh Khuyết cũng nóng lòng muốn xem Cố Trầm xảy ra chuyện gì. Y vừa mới đẩy xe lăn đi được một quãng thì quay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu cho A Ly. Thấy ánh mắt Thiếu nãi nãi liếc tới chậu cây cảnh, A Ly liền hiểu ra, nàng lén liếc ngoài cửa một cái rồi tiến đến bên cạnh chậu cây, gói một ít bã thuốc vào trong khăn tay đưa cho Nhạc Doanh Khuyết. Phía trước, Cố Trầm đang dại cả mặt ra nhìn Lâm Nhược Thu, thấy Nhạc Doanh Khuyết đi ra, hắn vội chạy đến bên y, miệng liên tục mếu máo, "Cục Bánh, cháo ngươi chuẩn bị cho ta bị vãi ra hết rồi." Vẻ mặt làm nũng lấy lòng Nhạc Doanh Khuyết, tay hắn thì chỉ trên mặt đất. Nhạc Doanh Khuyết nhìn theo, thấy một bãi gì đó vung vãi đầy đất. Nhạc Doanh Khuyết đang định lên tiếng thì Lâm Nhược Thu ngắt lời: "Ai bưng lên vậy?" Trong phòng chỉ có mấy nha đầu, đều là hạ nhân của Lâm Nhược Thu, cả đám quỳ dưới đất xin tha tội. Nhạc Doanh Khuyết im lặng nhìn đám người đó rồi nắm lấy tay Cố Trầm, nói: "Nhị nương, con đưa Cố Trầm về phòng trước." Hai người trở lại đông phòng, lúc này Nhạc Doanh Khuyết mới kéo Cố Trầm kiểm tra từ trên xuống dưới, Cố Trầm không nhịn nổi nữa, phụt cười. Nhạc Doanh Khuyết quýnh lên, mắt đỏ bừng: "Còn cười được nữa! Đó là cái gì?" Cố Trầm ngồi xổm xuống nhìn Nhạc Doanh Khuyết, "Tâm can nhi vẫn nghĩ ta còn ngốc sao? Nước chát đấy." "Nước chát..." Nhạc Doanh Khuyết không hiểu, bọn họ đưa nước chát cho Cố Trầm làm gì. Cố Trầm sầm mặt xuống, "Nước chát để nấu đậu phụ, bình thường các món có đậu phụ đều dùng nước chát, nhưng mà nước đó không uống trực tiếp được." Nhạc Doanh Khuyết đột nhiên căng thẳng, Cố Trầm còn nói thêm: "Vị nước chát kỳ cục lắm, vừa cay vừa đắng, người bình thường đương nhiên sẽ không bao giờ uống, nhưng kẻ ngốc thì khác. Huống chi Lâm Nhược Thu nói là do ngươi chuẩn bị cho ta. Nếu như là lúc trước, có lẽ ta đã thật sự uống rồi. Bây giờ Cố gia là thiên hạ của bọn chúng, đến lúc ấy cứ túm đầu một hạ nhân ra chịu tội thay là xong chuyện." Bàn tay Nhạc Doanh Khuyết nắm lấy tay hắn đã toát mồ hôi, Cố Trầm mỉm cười, dịu dàng dỗ dành: "Sao lại sợ thành thế này?" "Sao mà không sợ cho được?" Nhạc Doanh Khuyết hé răng, giọng nói hơi run run: "Ngươi vẫn còn cười được." Hiếm khi thấy Nhạc Doanh Khuyết sợ hãi thành như thế, Cố Trầm mềm nhũn cả lòng: "Thực sự coi ta là trẻ con hay sao, ta lớn hơn ngươi vài tuổi đấy." Nhạc Doanh Khuyết vẫn mím môi không nói chuyện, Cố Trầm đành thu lại dáng vẻ đùa cợt: "Lâm Nhược Thu đang thử ta xem có ngốc thật hay không, Cố Uyển sinh nghi, hay là Nhạc Tiên Dẫn bắt đầu nghi ngờ?" Cố Trầm dừng một chút lại nói: "Hay là bọn chúng đã tính toán xong xuôi rồi? Chuyện cửa hàng không giấu được mãi, chúng ta phải cẩn thận hơn." Hai người vừa đi, Nhị phu nhân vẫn còn chưa hoàn hồn: "Rốt cuộc là làm sao? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Để Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm tới đây thăm là ý định của Lâm Nhược Thu, ả nói: " Nếu vẫn ngăn cản không cho bọn họ gặp cha thì họ sẽ nghi ngờ, không bằng bảo bọn họ tới đây một chuyến, dù sao cha vẫn luôn hôn mê mà. Vừa nãy Đại thiếu gia đánh rơi cái bát thôi, mẫu thân đừng lo lắng." Nếu hôm nay Cố Trầm thực sự uống vào thì chỉ có thể trách hạ nhân tắc trách sơ sẩy lỡ lấy nước chát ra cho Đại thiếu gia uống. Nhạc Tiên Dẫn phái người đi tra nguồn cung hàng, vài hôm sau người nọ trở về báo: "Nhị gia, đoàn thuyền quả nhiên là lên kinh, nguồn cung là từ mấy cửa hàng trong thành, vận chuyển tơ lụa và vải vóc." Người đó dâng một tờ giấy lên, Nhạc Tiên Dẫn vừa thấy tên cửa hàng thì đồng tử rụt lại, đây là đồ cưới của đệ đệ mang đi khi xuất giá, y đoán tất cả là chủ ý của Cố Trầm. "Được lắm." Nhạc Tiên Dẫn lầm bầm, nói với người nọ: "Đã điều tra được chuyện Đoan vương chưa?" "Vị khách tự xưng là Đoan vương kia quả thật là người lạ chưa từng đặt chân vào An Thành, người theo dõi cũng báo lại, người đó đi ra khỏi thành thì biến mất." Nhạc Tiên Dẫn xoa cằm, đăm chiêu nghĩ: "Cứ theo dõi sát sao đi, xem rốt cuộc là đi đâu, người bên cạnh là ai, đã từng gặp người nào."