Edit: cô Dờ Sáng sớm, Cố Uyển ra khỏi Cố phủ đi tới đoàn thuyền, sau đó vòng lại trà lâu, Nhạc Tiên Dẫn cũng vừa mới tới. Nhạc Tiên Dẫn vẫn là dáng vẻ bình chân như vại, chậm rãi nói: "Cố đương gia đi vội vã thế, sáng sớm ra đã có chuyện gì cần bàn bạc với ta sao." Không rảnh nói nhảm cùng y, Cố Uyển đang bận tâm chuyện Nhạc Doanh Khuyết, "Cha ta biết chuyện bán thuyền rồi." Hôm qua đám nhân công kia làm loạn tới tận cửa Cố phủ, Nhạc Tiên Dẫn đương nhiên có biết: "Cho dù biết rồi thì đã sao, bây giờ Cố gia ở trong tay người, Cố lão gia làm gì được." "Ngươi có biết cha ta đã nói gì không?" Cố Uyển xanh mặt, hừ lạnh một tiếng: "Tẩu tử kia của ta, nhìn thì nhu nhược nhưng chẳng phải dạng vừa." Nhạc Tiên Dẫn không hiểu ý Cố Uyển lắm, Cố Uyển phức tạp nhìn Nhạc Tiên Dẫn, nói: "Cha ta nói, nếu không làm đương gia nổi thì để cho tẩu tử làm." Lẽ nào lại thế, Nhạc Tiên Dẫn cũng giật mình. Cố Uyển tiếp tục: "Nhạc Nhị công tử, hay là ngươi với đệ đệ bàn nhau nội ứng ngoại hợp?" Nhạc Tiên Dẫn thu lại dáng vẻ ung dung: "Đương gia đừng có nghi ngờ ta, lúc trước ta chỉ muốn biến Cố Trầm thành tên ngốc mà thôi, gả đệ đệ qua đó là chuyện ngoài kế hoạch." Cố Uyển vốn muốn thăm dò một chút, Nhạc Doanh Khuyết vốn đối xử với đại ca của hắn rất tốt, không như Nhạc Tiên Dẫn bên này, cuối cùng hắn không đáp lời Nhạc Tiên Dẫn. Nhạc Tiên Dẫn mân mê chén trà, cân nhắc một chút rồi hỏi: "Thuyền của ngươi bán cho ai?" Cố Uyển chưa nói chuyện này cho Nhạc Tiên Dẫn. Đối với Đoan vương này, Cố Uyển vẫn hơi lo lắng. Tuy rằng đã cầm bạc về tay nhưng lòng vẫn không yên, thấp giọng đáp: "Đoan vương." "Đoan vương?" Nhạc Tiên Dẫn nghi ngờ nhìn hắn. Vốn là khi Cố Trầm còn tỉnh táo, An Thành có rất nhiều quan lớn tới bàn chuyện làm ăn, nhưng nếu bây giờ mà Đoan vương xuất hiện thì rất khả nghi. Sợ Nhạc Tiên Dẫn không tin, Cố Uyển lại nói: "Mua ba phần giá gốc." Bảo sao bán thuyền nhanh như vậy. Nhạc Tiên Dẫn nửa tin nửa ngờ gật đầu, trong lòng vẫn hậm hực, không ngờ đoàn thuyền lại rơi vào tay kẻ khác. "Ngươi có chắc đó là Đoan vương không?" Cố Uyển nói: "Khó mà nói được, người đó bảo đi thay triều đình, lại còn cầm ngọc bội, mà kể cả đó là người giả danh thì cũng có sao đâu? Mua ba phần giá gốc rồi." Nhạc Tiên Dẫn thầm nghĩ Cố Uyển thật sự là một tên ngu ngốc, nếu đối phương cấu kết với ngoại tộc thì đến lúc ấy hắn không tránh được tội đồng lõa, "Đoàn thuyền vẫn còn ở cảng An Thành?" "Còn, bảo là còn phải dùng thuyền chuyển hàng lên kinh nữa." Nhạc Tiên Dẫn đảo mắt, "Có biết là vận chuyển thứ gì không? Hàng hóa nhà ai? Hàng từ An Thành ra hay thế nào?" Liên tiếp bị hỏi một tràng, Cố Uyển choáng váng cả đầu, hắn tưởng tống được đoàn thuyền đi là xong chuyện, ai dè Nhạc Tiên Dẫn còn hỏi một đống thứ linh tinh. "Bán cũng bán rồi, vả lại nếu thật sự là Đoan vương thì ta làm sao có gan đi dò hỏi?" Cố Uyển chột dạ sờ sờ mũi. Ngu! Nhạc Tiên Dẫn ra vẻ ung dung nhưng trong lòng đã mắng Cố Uyển mấy ngàn lần, đành phải nén giận giải thích cho hắn nghe. "Chuyện bán thuyền này chưa có lộ tin tức ra ngoài, ấy thế nhưng người trên kinh đã lập tức tới tìm ngươi, Cố đương gia không thấy khả nghi à? Nếu không phải luôn theo dõi hoạt động của Cố gia thì sao có thể nắm rõ như vậy mà tìm tới?" Cố Uyển nghẹn họng, nghe rất hợp lý nên không cãi lại được, đành phẫn nộ nhắm mắt lại. Nhạc Tiên Dẫn nói: "Đại ca ngươi ngu ngốc chứ không phải đã chết, ngươi đã bao giờ hoài nghi hắn tỉnh lại rồi hay chưa?" Cố Uyển bị loại suy đoán này hù dọa, lắp bắp nói: "Đại ca của ta... chỉ suốt ngày trốn trong phòng đòi Nhạc Doanh Khuyết cho ăn, làm sao có thể...." "Ta rất hiểu đệ đệ ta, nó không có chủ kiến, nếu cha ngươi nói là muốn đem chức vị đương gia này nhường cho nó thì nhất định nó đã làm ra chuyện gì đó. Ngươi ở cùng dưới một mái hiên mà không biết hay sao?" Cố Uyển thấp thỏm trong lòng, miệng lại cố cãi: "Nhưng y chỉ là một người què... thỉnh thoảng mang đại ca ta ra ngoài chơi, nếu rảnh rỗi thì lại ru rú trong Đông phòng...." "Nếu nó không làm gì thì sao Cố lão gia lại nói thế?" Cố Uyển lầm bầm, "Không phải ngươi nói y yếu đuối không có chủ kiến hay sao?" Tên ngu này nữa! "Nhạc Doanh Khuyết suốt ngày ở cùng đại ca ngươi, tính tình nó mềm mỏng, vậy đại ca ngươi cũng thế? Nó không có bản lĩnh nhưng ai dám chắc là không có người giúp nó?" Nhạc Tiên Dẫn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với tên ngu ngốc này nữa. Lúc trước y đề nghị với Lâm Nhược Thu rằng nạp thiếp cho Cố Trầm, ai ngờ Nhạc Doanh Khuyết lại tự mình nói cho lão gia. Vốn nghĩ Nhạc Doanh Khuyết yêu Cố Trầm sâu đậm, vào hậu viện sẽ học được thói ghen ghét, hiện giờ nghĩ lại, hình như là y đã xem thường đệ đệ rồi. Đề phòng Cố Trầm, nhưng lại chưa bao giờ để Nhạc Doanh Khuyết vào mắt. Thấy Nhạc Tiên Dẫn đã thôi không trách móc nữa, Cố Uyển mới dám lên tiếng: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?" "Tra xem Đoan vương này có lai lịch thế nào. Ta nhớ lúc xuất giá, Nhạc Doanh Khuyết có nắm trong tay mấy cửa hàng và đất ruộng, phải phái người đi tra luôn xem sao." Đêm đó, Lục Lân đến dò xét Cố phủ. Cố lão gia có Nhị phu nhân hầu hạ bên cạnh, ông nằm trên giường, không biết là đang ngủ hay hôn mê. Hôm nay lại đến vào lúc đêm hôm khuya khoắt, gõ cửa lúc này sẽ phá hỏng chuyện tốt của Cố thiếu gia