Edit: cô Dờ Lúc này Cố Trầm hận không thể mang Nhạc Doanh Khuyết đi về. Từ lúc tới thôn trang, ánh mắt Cảnh Hàn cứ dính chặt vào Cục Bánh không rời. Hắn nắm lấy hai vai Nhạc Doanh Khuyết, sợ Cảnh Hàn nói ra cái gì kinh thế hãi tục. Cảnh Hàn chỉ hỏi một câu như vậy, Nhạc Doanh Khuyết không dám trả lời thiếu suy nghĩ, thấy hắn cứ mỉm cười nhìn mình, Nhạc Doanh Khuyết nghẹn lời, đáp không được, không đáp cũng không xong. Cảnh Hàn lên tiếng trước, "Nếu Doanh Khuyết muốn cầu xin bản vương, bản vương nhất định sẽ đồng ý, nhưng bản vương cũng phải nhờ lại một việc..." Nói một nửa, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Đại thiếu gia. Cố Đại thiếu gia tái mặt nhìn, Cảnh Hàn chậm rãi nói: "Bản vương muốn đòi người của Cố Đại thiếu gia..." Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy vai mình bị Cố Trầm siết đau, y quay đầu lại nhìn Cố Trầm, thấy mắt hắn hiện rõ vẻ âm trầm, nhìn thẳng vào vương gia, ai cũng không chịu nhượng bộ. Cảnh Hàn bật cười, cây quạt phe phẩy trước ngực, "Sao lại toàn mùi thuốc súng thế này, Cố thiếu gia đã biết ta đòi người nào đâu? Sao phải tức giận thành như vậy." Nhạc Doanh Khuyết lo lắng Cố Trầm bất kính với vương gia, y vỗ vỗ tay Cố Trầm trấn an hắn, thấp giọng gọi: "Cố Trầm..." Cố Trầm nghe vậy thì lấy lại tinh thần, giịat mình nhận ra vừa thất lễ, hắn áp chế lửa giận trong lòng nói: "Không biết vương gia đòi người nào từ chỗ thảo dân?" Ánh mắt lành lạnh của Cảnh Hàn rũ xuống, vừa lúc chạm mắt với Nhạc Doanh Khuyết, ý cười trên mặt càng sâu, "Người nào ư, thì là...." "Đại thiếu gia..." Ngoài cửa bỗng vang lên giọng Lục Lân. Cố Trầm thâm sâu nhìn Cảnh Hàn, không quay đầu lại, trả lời, "Chuyện gì?" "Lục Sương về rồi." Lục Lân vừa dứt lời, vương gia đột nhiên lên tiếng, "Vào đây." Cố Trầm hoài nghi nhìn Cảnh Hàn, "Vào đi." Lục Lân và Lục Sương là hai huynh đệ, từng chịu ơn của Cố Trầm nên ở lại giúp Cố Trầm làm việc. Nhạc Tiên Dẫn biết sự tồn tại của Lục Lân, cái hôm khiến Cố Trầm rơi xuống nước, trước đó y đã cố tình tách Lục Lân ra khỏi Cố Trầm, nào ngờ y không biết Lục Lân còn một đệ đệ. Việc kinh doanh của Cố gia bên ngoài An Thành, Cố Trầm đều giao cho Lục Sương xử lý. Hai người vừa đi vào, Lục Sương trừng mắt thật lớn, nhất thời quên mất cấp bậc lễ nghĩa, "Sao ngươi lại ở đây!" Mọi người đều nhìn theo đầu ngón tay chỉ thẳng của Lục Sương, người nọ thế mà lại là Cảnh Hàn đang ngồi mỉm cười. Không ngờ đệ đệ lại dám to gan như thế, Lục Lân thấp giọng quát: "Không được vô lễ!" Lục Sương căm giận trừng Cảnh Hàn một phát, khó chịu cố lờ hắn đi, sau đó quay ra hành lễ với Nhạc Doanh Khuyết: "Đại Thiếu nãi nãi, tiểu nhân là Lục Sương, lúc trước ở Biện Kinh suốt cho nên không thể tham dự hôn lễ của Đại thiếu gia và Đại Thiếu nãi nãi." Nhạc Doanh Khuyết gật đầu xem như đáp lại, y cứ lờ mờ cảm thấy Lục Sương và vương gia không đơn giản. Cố Trầm thu lại sự cảnh giác, nói với vương gia: "Vương gia đã từng gặp Lục Sương?" Không đợi Cảnh Hàn trả lời, Lục Sương cắt ngang, "Đại thiếu gia, đừng để ý đến hắn, người này là tên vô liêm sỉ biến thái mặt dày, hắn... khoan đã, vương gia?" Lục Sương nói một nửa tự dưng ngừng lại, không thể tin nổi nhìn Cảnh Hàn. "Lục Sương không được vô lễ!" Phạm thượng là bất kính, Lục Lân hận không thể ấn đầu Lục Sương xuống đất quỳ nhận tội. Lục Sương bình thường rất thông minh lanh lợi, làm việc có quy củ, bị đại ca mắng thì tự dưng thấy tủi thân. Thấy người trước mặt đã giận tới đỏ bừng mắt, Cảnh Hàn đang định mở miệng thì Lục Sương quay đầu chạy ra ngoài. Chuyện xảy ra bất ngờ khiến tất cả mọi người đều nhìn nhau khó hiểu, không biết giữa Lục Sương và vương gia có ân oán gì. Cố Trầm thấy Lục Sương cư xử lạ lùng như vậy thì chủ động cáo lỗi, "Vương gia, Lục Sương không hiểu quy củ, đắc tội rồi, vương gia chớ để bụng." Cảnh Hàn thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, "Để ta đuổi theo, là ta sai, khiến cho Lục Sương tiểu huynh đệ tức giận rồi." Cửa bật mở ra, Cảnh Hàn chạy đuổi theo Lục Sương ra ngoài, những người còn lại trong phòng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Cố Trầm một lúc lâu sau mới giật mình hồi thần, "Đây... đây là có chuyện gì vậy?" Lục Lân muốn lĩnh phạt thay đệ đệ, "Đại thiếu gia..." "Lần này Lục Sương về có gì khác thường không?" Cố Trầm hỏi. "Không có, chỉ là... nhìn thấy vương gia mới kích động thành ra như vậy thôi." Cả hai người đều chẳng hiểu mô tê gì. Nhạc Doanh Khuyết thì thầm nói: "Người vương gia muốn không phải là Lục Sương đấy chứ?" Lời này vừa nói ra, mọi người tựa như hiểu ra gì đó, lại giống như chẳng hiểu gì, Cố Trầm liền chuyển đề tài, "Đoàn thuyền có tin gì mới không?" Lục Lân đáp: "Nhị thiếu gia bán thuyền buồm rồi, hai phần giá gốc." Cố Trầm không khỏi nhíu mày, "Còn tin gì nữa không?" Lục Lân lắc đầu, Cố Trầm nói: "Vậy mua lại của Cố Uyển, ba phần giá gốc. Bảo Lục Sương đi. Nếu Cố Uyển muốn bán thuyền chắc chắn nó sẽ sa thải hết nhân công, ngươi bảo Lục Sương mướn hết những người đó về cho ta." Nghĩ lại, hành động bán thuyền của Cố Uyển thật sự khả nghi, tình hình trước mắt có lẽ là phụ thân vẫn chưa biết chuyện, bằng không còn lâu mới cho phép Cố Uyển bán. "Chuyện Cố Uyển bán thuyền có nhiều người biết không?" Lục Lân đáp, "Không nhiều, Nhị thiếu gia không lộ tin tức, nếu không thì ra giá thấp như vậy nhất định người ta sẽ đổ xô đi hỏi mua." Đợi Lục Lân đi rồi, Cố Trầm thở dài ngồi xuống bên cạnh Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết cúi đầu gọi: "Cố lang..." Cố Trầm miễn cường tươi cười, nắm tay Nhạc Doanh Khuyết, "Đoàn thuyền là tâm huyết của cha ta, Cố Uyển nghĩ nó có thể lấp liếm được bao lâu chứ, nếu cha biết, ta sợ cha chịu không nổi. Ta đang nghi Cố Uyển liệu có đang muốn hại ta hay không, giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa." - --- Lục Sương chạy từ tiền thính ra tận cửa thôn trang, người phía sau vẫn đuổi theo, "Lục Sương!" Chạy tới dưới tàng cây thì Lục Sương bị Cảnh Hàn bắt được, "Lục Sương, ta nhận lỗi với ngươi." Bàn tay hắn vuốt ve đôi má Lục Sương, Lục Sương nghiêng đầu tránh đi: "Ta không dám nhận." Cảnh Hàn ép y sát vào thân cây, hắn không dám lau nước mắt cho Lục Sương, "Ngày ấy ngươi bỏ đi không từ biệt, bản vương tốn bao nhiêu công sức đi tìm đi hỏi khắp nơi, mới biết ngươi là người của Cố thiếu gia. Bây giờ ta đến đây rồi, ta nhận lỗi với ngươi." Nói xong còn hành lễ với Lục Sương, Lục Sương sợ hãi muốn lùi về phía sau theo bản năng nhưng lại bị gốc cây chặn lại, "Ngươi còn dám nói!" Lục Sương nhận được tin của ca ca nên quay về An Thành. Ai ngờ trên đường về thì dính ngay kỳ phát tình, vừa lúc đụng phải Cảnh Hàn, hai người quấn lấy nhau bao nhiêu ngày, cho tới khi y tỉnh lại thì đầu óc mờ mịt, chật vật chạy trốn. Cảnh Hàn phong độ tiêu sái khí khái bất phàm, lại bị Lục Sương chửi là biến thái vô liêm sỉ, giờ còn cam chịu nhận lỗi với Lục Sương, Lục Sương không muốn dây dưa thêm nữa, "Thảo dân không nhận nổi lễ của vương gia, nếu không có việc gì nữa thì tại hạ xin cáo lui." Chạy còn rất nhanh, Cảnh Hàn chặn lại không cho y chạy, "Chúng ta đã làm chuyện phu thê..." "Ngươi còn dám nói nữa!" Lúc Lục Lân tìm thấy Lục Sương, thấy đệ đệ đang đỏ bừng cả mắt cãi nhau với vương gia, liền gọi, "Lục Sương!" Vừa nghe thấy tiếng ca ca gọi, Lục Sương tìm được cớ né tránh Cảnh Hàn, "Mạo phạm vương gia rồi, thảo dân xin cáo lui." Để người kia chạy ngay trước mắt, Cảnh Hàn phẫn nộ quay về thôn trang, thấy Cố Trầm thì nói, "Vừa rồi ta nói muốn đòi người từ chỗ Cố thiếu gia, Cố thiếu gia có đồng ý không?" Cố Trầm đã đoán ra được một chút, "Nếu vương gia muốn Lục Sương thì thảo dân không quyết định được đâu, phải chính Lục Sương đồng ý theo vương gia mới được." Cố Trầm cố ý nói vậy là để trả thù cho bõ ghét, hắn vẫn nghi Cảnh Hàn có ý nghĩ không an phận với Cục Bánh của hắn. Cảnh Hàn tự nhận là có thật, nói: "Thật ra là vì thấy Cố Đại thiếu gia che chở bảo hộ cho Cố Thiếu nãi nãi nên ta mới muốn lấy lòng Cố Thiếu nãi nãi một chút, như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn.... Thôi, nói đi, có chuyện gì cần nhờ bản vương giúp?"