Edit: Dờ Ban ngày vui đùa quên trời đất đến tối lại không ngủ được, cũng may là cả Cố phủ đều biết Đại thiếu gia ngốc rồi thì không theo quy củ gì sất, không ai để ý nhiều. Chuyện sổ sách còn chưa nói xong cho Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm ôm y trong lồng ngực không buông tay, ra vẻ nghiêm túc dạy học cho Nhạc Doanh Khuyết, "Dù sao cũng không ngủ được, để ta nói nốt cho Cục Bánh nghe." Nhạc Doanh Khuyết rụt đầu vào trong chăn không muốn nghe, Cố Trầm khựng lại, ôm người từ trong chăn ra, "Mệt sao?" Nghe vậy Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu, "Nếu ngươi nói tiếp... ta lại phải dùng cái gì đó để trao đổi." "Lần sau ta lại thu lợi nhuận, hôm nay đã thu rồi thì phải nghe hết." Biết Cố Trầm lại bắt đầu đùa bậy bạ, Nhạc Doanh Khuyết quyết định im lặng không lên tiếng. Cố Trầm chiếm hời ngoài miệng đủ rồi liền nói tiếp: "Sổ sách ghi chép của các cửa hàng ta đều xem hết rồi, nếu không ai tra thì sẽ có người nghĩ ngươi kiếm lời bất chính, ngươi tới cửa hàng cũng không tiện, vậy thì bảo chưởng quầy bên đó lưu lại một bản ghi chép nhập hàng đầu tháng cho ngươi, xuất nhập hàng ngày thì để chưởng quầy ghi lại, cuối tháng đối chiếu lại với bản ghi chép của mình, nếu có sai sót chênh lệch thì tìm chưởng quầy mà hỏi tội." Người trong lòng mặc hắn tùy tiện đùa nghịch, Cố Trầm để Nhạc Doanh Khuyết nằm một tư thế thoải mái rồi nói tiếp, "Nếu có chuyện không tiện ra mặt thì giao cho Lục Lân. Với lại chuyện cửa hàng điền trang này không cần giấu cha, cứ chủ động đi thương lượng với ông ấy." Nhạc Doanh Khuyết khó hiểu, chống tay ngồi lên, "Lỡ như... đoán ra được ngươi đã tỉnh lại..." Cố Trầm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Chuyện ngươi để ý tới các cửa hàng không giấu được mãi, vậy thì không bằng nói với cha trước." Người Hạ Khôn không giống nữ tử, sau khi xuất giá vẫn có thể kinh doanh ở bên ngoài. Nhạc Doanh Khuyết luôn ở trong hậu viện là bởi vì y đi đứng không tiện. "Bây giờ Cố Uyển là đương gia của Cố gia, kỳ phát tình của ngươi đã qua, muốn độc chiếm Cố Đại thiếu gia, lại tính toán vì đứa con tương lai cho nên mới bắt đầu chú ý tới chuyện làm ăn bên ngoài." Mấy chữ "độc chiếm Cố Đại thiếu gia" được Cố Trầm nhấn mạnh, vẻ mặt trêu chọc nhìn Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc Doanh Khuyết thấy thế thì nóng mặt lên, toàn... nói năng lung tung. "Nói như vậy thì cha sẽ giấu giúp ngươi một thời gian. Chờ tới khi thu được tiền lời rồi thì người khác biết cũng chẳng sao." Biết Nhạc Doanh Khuyết đang nghe nhưng không muốn đáp lời hắn, Cố Trầm vừa hôn vừa thầm thì, hai người lại dính lại gần nhau, "Cục Bánh." Nhạc Doanh Khuyết không kịp đề phòng, bị hắn hôn môi, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng. Nhạc Doanh Khuyết đi thỉnh an Cố Thanh Tùng, Cố Trầm không đi theo. Nhạc Doanh Khuyết vấn an sau đó đem sổ sách cho Cố Thanh Tùng xem, nói: "Cha, hiện giờ tiểu thúc tiếp quản gia nghiệp, Cố Trầm thì không thấy có dấu hiệu khỏe lại, Doanh Khuyết ở trong hậu viện luôn thấy bất an cho nên mới đem những sổ sách ghi chép mấy cửa hàng đứng tên mình đến cho cha xem, muốn cha hỗ trợ." Thấy Nhạc Doanh Khuyết cúi người cung kính dâng sổ sách lên, Cố Thanh Tùng chau mày chưa nhận lấy ngay, nhìn Nhạc Doanh Khuyết đánh giá một chút. Việc kinh doanh của Cố gia không được như trước, giờ Nhạc Doanh Khuyết nói ra những lời này, có lẽ là muốn tự mình kinh doanh lại từ đầu. Nhạc Doanh Khuyết ngầm cảm thấy Cố Thanh Tùng không vui, bình tĩnh nói tiếp, "Việc kinh doanh của đoàn thuyền bị đình trệ, con không muốn trở thành gánh nặng cho Cố gia, hơn nữa cũng là muốn tính toán một chút cho Cố Trầm và đứa nhỏ trong tương lai, Nhị nương từng nói với Doanh Khuyết về việc muốn nạp thiếp cho Cố Trầm. Quả thực là lòng dạ Doanh Khuyết con rất hẹp hòi, không muốn một người không thật lòng thật dạ ở bên Cố Trầm, mà Cố Trầm thì sáng nắng chiều mưa, việc nạp thiếp này..." Dứt lời, y nắm chặt sổ sách trong tay. Vốn tưởng rằng không dễ qua cửa Cố Thanh Tùng, nào ngờ ông lại thở dài nói, "Những đắn đo suy nghĩ của con, cha đều hiểu." Sau đó tiếp nhận đống sổ sách trên tay Nhạc Doanh Khuyết. Cố Thanh Tùng có ấn tượng khá tốt về Nhạc Doanh Khuyết, thật lòng thật dạ ở bên Cố Trầm, từ lúc tới Cố gia chưa từng có một câu oán hận. Hiện giờ Cố Uyển là đương gia, Cố Thanh Tùng đương nhiên biết rõ đông phòng bên kia sẽ chịu uất ức. Cố Thanh Tùng rất coi trọng việc con nối dòng, nếu Nhạc Doanh Khuyết vì Cố gia mà sinh hạ trưởng tôn, tính toán suy nghĩ cho trưởng tôn một chút thì cũng là điều dễ hiểu có thể chấp nhận. Cố Thanh Tùng lật xem sổ sách, chân mày nhíu thành hình chữ 川, "Các cửa hàng điền trang này trước đây không ai quản sao?" "Lúc trước không tiện, giờ Cố Trầm đối xử với con ổn định hơn rồi mới rảnh tay quản lý." Y nói lại với Cố Thanh Tùng toàn bộ lời Cố Trầm đã dạy, một chữ cũng không thiếu. Cố Thanh Tùng nhấp trà, nói, "Ta cứ tưởng con không biết gì về buôn bán, hiện giờ xem ra là cũng hiểu biết đấy chứ." Nhạc Doanh Khuyết thầm thở phào, "Doanh Khuyết chỉ hiểu sơ qua, mong cha có thể làm chủ." "Cứ làm theo lời con nói đi, thu được tiền lãi rồi chúng ta bàn tiếp." Cảm tạ Cố Thanh Tùng xong, lúc gần đi Nhạc Doanh Khuyết nói: "Cha, chuyện này trước tiên đừng cho tiểu thúc biết được không? Con gả cho Cố Trầm, Cố Trầm bây giờ là trách nhiệm của con." Cố Thanh Tùng kinh ngạc nhìn người trước mặt, ông hiểu lo lắng của Nhạc Doanh Khuyết, "Doanh Khuyết, cực khổ cho con phải chăm sóc Cố Trầm." Biết chuyện Nhạc Doanh Khuyết đi thỉnh an Cố Thanh Tùng, buổi tối Nhị phu nhân tới dò hỏi, "Lão gia, Doanh Khuyết nói chuyện lâu như vậy là...." "Đừng nhắc tới việc nạp thiếp cho Trầm Nhi nữa, bây giờ tính tình nó bất thường, nạp thiếp chỉ tổ thêm phiền." Cố Thanh Tùng lên tiếng, Nhị phu nhân oán hận trong lòng nhưng ngoài miệng chỉ có thể đồng ý. Vốn tưởng rằng chuyện nạp thiếp cho Cố Trầm chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, nào ngờ Nhạc Doanh Khuyết yếu đuối nhu nhược như vậy lại chủ động đi tìm lão gia, cũng không biết nó đã nói cái gì mà thuyết phục được Cố Thanh Tùng. Trong phòng, Lâm Nhược Thu cho hạ nhân lui xuống, hậm hực nói: "Nhạc Doanh Khuyết tự mình đi nói chuyện với cha?" Nhị phu nhân cũng tức giận, cứ tưởng Nhạc Doanh Khuyết là quả hồng mềm, ai ngờ y lại làm như vậy, "Lúc trước lão gia không bao giờ quan tâm tới chuyện hậu viện, cũng không biết Nhạc Doanh Khuyết đã nói ngon nói ngọt những gì." Về chuyện cửa hàng thì giao thì A Ly đi truyền lời, "Đông gia bảo nô tỳ tới đây lấy sổ ghi chép nhập hàng. Thiếu nãi nãi nhà chúng ta bảo, sau này sổ sách phải làm hai bản, đầu tháng Thiếu nãi nãi sẽ tới lấy sổ nhập hàng, còn sổ xuất nhập hàng trong tháng thì do chưởng quầy tự xử lý." Về chuyện đất cho thuê, Lục Lân đi hai chuyến. Lần thứ nhất đi thúc giục mấy nông hộ nộp tiền, quả nhiên có nhiều người giở trò lươn lẹo. Mấy ngày sau Lục Lân lại tới truyền lời, " Thiếu nãi nãi nói, tiền thuê đất lúc trước có thể miễn toàn bộ, nhưng sau này phải giao tiền đúng hạn, trồng trọt cái gì cũng là do Thiếu nãi nãi quyết định. Nếu không đáp ứng được thì sẽ thu hồi đất." Mấy nông hộ ở đây đều sống nhờ vào đất thuê, nếu có thể được miễn toàn bộ tiền thuê lúc trước thì bảo bọn họ trồng cây gì cũng được tuốt.