Con Dâu Nhà Họ Chu
Chương 13 : “Làm” trong phòng bếp + Chui vào chăn cô lúc nửa đêm
Edit + Beta: Khiết Phan
Chiều nay, trời đột ngột đổ mưa to, mấy người đang làm việc vội vàng về nhà, tuy sắc trời còn tính sớm nhưng mọi người đều lên lầu nghỉ ngơi, chỉ có Chu Quý mang chút tâm tư riêng bảo muốn giúp em dâu nấu cơm. Anh xuống bếp thì thấy cô đang mặc tạp dề chạy tới chạy lui.
Bình thường cô nấu cơm ở lầu hai, hôm nay bởi vì sét đánh cúp điện, đành phải xuống phòng bếp nấu cơm củi. Tuy đã nấu một vài lần nhưng cô vẫn chưa quen lắm, mới nhóm lửa mà mặt cô đã dính đầy tro. Đến khi bắt lửa, cô đến phòng chứa củi ôm thêm củi đặt vào thì bị xước.
Chu Quý vừa mới xuống lầu thì nghe tiếng kêu sợ hãi của cô, vội vàng vọt vào phòng chất củi: “Em dâu, sao thế?” Trương Tiểu Phúc hơi dẩu môi, duỗi bàn tay trắng nõn ra: “Chảy máu rồi.”
Chu Quý chỉ thấy ngón tay trỏ của cô hơi rướm máu, nhẹ nhàng thở ra, sau lại đau lòng. Bọn họ da dày thịt béo, làm việc bị thương cũng không có vấn đề gì, cô thì khác. Nhìn cô nước mắt lưng tròng, anh ngậm ngón tay cô vào miệng.
Mặt cô đỏ lên nhưng cũng không giãy giụa. Chu Quý tham liếm vài cái: “Vậy sẽ không chảy máu nữa.”
“Thứ này em đừng chạm vào. Đêm nay cơm anh nấu cho.” Nói xong anh rinh vài khúc củi to ra ngoài.
Cô không cự tuyệt. Cô ghét nấu ăn ở đây, khắp nơi đều bám khói bếp, sờ vào là dính tay. Cô ngồi xổm ở một bên nhìn Chu Quý cởi áo khoác, vén tay áo, rửa nồi vo gạo một cách linh hoạt.
“Anh tư cũng biết nấu cơm hả?” Cô tò mò hỏi. Chu Quý cười hắc hắc: “Đàn ông vùng quê này ai không biết nấu cơm. Tuy món anh nấu không tinh xảo như em dâu nhưng mùi vị chẳng kém đâu.”
Cô trang trí dĩa thức ăn rất đẹp, cả mâm cơm trình bày rất chỉnh chu. Đúng là ban đầu cả nhà không quen nhưng dần đà, họ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Lửa trong lò cháy khá lớn, Chu Quý và cô cùng trò chuyện. Đôi mắt anh lại không đứng đắn dời xuống đùi cô. Cô ngồi khá gần bếp lửa, khuôn mặt đo đỏ, tròng mắt phản chiếu ngọn lửa.
“Sao anh lại nhìn em?” Trương Tiểu Phúc hơi cáu, trừng mắt.
“Bởi vì em dâu rất xinh đẹp.” Chu Quý luôn miệng cười, bất chợt anh đứng dậy đi bế cô lên. Trương Tiểu Phúc hoảng sợ kêu lên, phát hiện anh đang di chuyển đến bàn gỗ.
“Anh làm gì vậy?” Trương Tiểu Phúc trừng mắt nhìn anh. Tên gia hỏa này chắc không gan đến vậy đâu, cô nghĩ.
Cánh tay sau lưng cô dùng chút lực làm ngực cô dán chặt vào anh. Tay còn lại rút mấy tờ khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Trên mặt cô dính chút lọ, anh thấy hơi chướng mắt. Cô bị động tác dịu dàng của anh làm xao xuyến. Nhìn ánh mắt e lệ của cô, anh ngứa ngáy trong lòng.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, hô hấp cô đột nhiên dồn dập lên. Chu Quý không nhiều lời, một tay đẩy cô ngã xuống bàn, thân thể cao lớn lập tức đè lên. Hơi thở nam tính của anh làm cô choáng váng. Anh hung hăng chiếm giữ đôi môi mềm, trao cho nhau nụ hôn vừa kịch liệt vừa nồng cháy. Dục vọng trong anh đã được khơi mồi.
Bàn tay tham lam xoa nắn đôi tuyết trắng, lực đạo thô bạo mang đến cho cô cảm giác mãnh liệt khác thường, ngực cô càng thêm phập phồng, hô hấp càng thêm nặng nề.
“Em dâu… Anh nhớ em muốn chết.” Chiếc lưỡi nóng rực càng quấy khắp mọi nơi, đầu lưỡi giao nhau mãnh liệt làm cô rùng mình. Nghe thanh âm rên rỉ mê người của cô, nam căn nhanh chóng ngẩn đầu, vươn thẳng.
Chu Quý giật mạnh cổ áo len xuống, nội y bị kéo xuống theo giúp hai khối khổng lồ trước ngực được tự do, nhũ hoa đỏ bừng đã sưng to. Anh nhanh chóng cúi xuống thưởng thức. Hai ngón tay vô sỉ ngắt nhẹ nụ hoa làm cô thấy hơi đau.
“Em dâu, sao em ăn ít mà chỗ này vẫn to vậy?” Anh không quên thắc mắc. Trương Tiểu Phúc hai má ửng hồng, chỉ còn biết rên rỉ, vặn vẹo trên bàn, sao nghe được anh nói gì mà trả lời.
Chu Quý lại hôn môi cô, đầu lưỡi tàn sát bừa bãi khoang miệng nhỏ, càn quét hết các khu vực mẫn cảm. Một tay tiếp tục chơi đùa hai quả cầu tuyết, tay còn lại tiến vào giữa hai chân, sờ xuống mới phát hiện cô không mặt quần lót.
“Em dâu, sao em không mặc quần lót?” Anh mừng thầm: không lẽ cô cố tình mặc vậy chờ mình đến thân mật? Ý nghĩ này vừa đến thì anh lập tức bác bỏ, em dâu rất thuần khiết, không thể nào là loại người phụ nữ đó.
“Em quên.” Cô trả lời tùy ý.
Chu Quý vén váy cô lên, bàn tay khẽ vuốt khắp nơi. Vết chay hình thành do nhiều năm lao động ma sát với làn da mềm mại làm cô thấy ngứa.
Ngón tay anh viếng thăm mật động lầy lội, bên trong trơn trượt, ngón tay chỉ tùy ý quấy nhiễu thôi mà đã dính đầy chất lỏng trong suốt. Chu Quý mất hết kiên nhẫn, gấp gáp kéo khóa quần, cầm cây gậy lớn cọ nhẹ cửa huyệt bôi trơn, thuận thế “ọt” một tiếng xâm nhập.
Hai nơi tư mật kết hợp nháy mắt làm họ rên rỉ thỏa mãn. Cơ thể cô đã sớm tịch mịch đến nổi điên, rốt cuộc cũng bị đồ vật kia tiến vào, quá sảng khoái! Cũng như cô, Chu Quý đã hưng phấn đến sắp nổi điên, sau khi cắm vào, anh tách đôi chân cô ra lớn hơn, côn th*t mạnh mẽ thọc vào rút ra.
“Ha… Hô… Ha… Em dâu… Bên trong thật chặt…Thoải mái quá…” Hay tay anh đè trên bắp đùi cô, thở hổn hển. Tiểu huyệt của cô vẫn tuyệt vời như vậy, chật khít như xử nữ, anh xém chút buông vũ khí đầu hàng.
Nhưng anh nhịn lại được, lâu rồi mới được cùng cô ân ái, anh phải chứng tỏ khả năng của mình chứ. Với suy nghĩ như vậy, con quái vật bên dưới sáp nhập càng nhanh, càng sâu hơn, va chạm đến nỗi bàn gỗ không ngừng lay động kẽo cà kẽo kẹt. Hình ảnh bộ ngực trần đung đưa, nhũ hoa dập dờn kia vừa hương diễm, vừa không kém phần dâm đãng.
“Ưm… Ưm… Anh tư… Anh tư…… A ha… Anh tư nhẹ thôi…” Hai tay cô nắm chặt lấy mép bàn, hai chân chẳng biết thẹn mở rộng nhất có thể. Anh dùng lực quá mạnh, côn th*t đâm thọt hoa tâm không thương tiếc, khoái cảm mãnh liệt làm cô dục tiên dục tử. Cô vừa thống khổ vừa sung sướng, rên rỉ càng lúc càng lớn, may mắn những người khác đều trên tầng năm, không thì đã phát hiện ra rồi.
“Em dâu thấy sướng không?” Anh cố ý hỏi.
Kích thích mãnh liệt dưới thân làm cô co rút run rẩy, hai mắt ẩn nước mắt, không biết mình đang nói gì: “A… A a… Sướng quá…”
Đầu nấm không ngừng đội lên hoa tâm, bụng nhỏ trướng trướng khiến cô thấy khó chịu. Tốc va chạm càng lúc càng nhanh.
Chu Quý mở cờ trong bụng, ôm cô ngồi dậy, để hai chân cô vòng lấy eo anh, cúi người chiếm lấy môi cô.
“Đừng…” Tiếng rên rỉ của Trương Tiểu Phúc bị anh chặn kín. Đầu lưỡi lần nữa tiến vào cùng cô dây dưa, khiêu vũ. Vật to lớn phía dưới cũng không kém cạnh, giống như cây đuốc to lớn xỏ xuyên qua cơ thể cô, “cán đuốc” dữ tợn không ngừng ma xát vách động, cửa huyệt nhỏ hẹp theo động tác đưa đẩy mà không ngừng khép lại rồi căng ra.
Hai tay cô đặt trên cổ anh, cái lưỡi phấn nộn chủ động triền miên. Kỹ xảo của cô lợi hại hơn nhiều, bất quá cô không thích hoàn toàn ở thế chủ đạo, có chăng là người đàn ông cô thích bị cô quyến rũ đến chủ động tới triền, thế nên cô cố ý khi nghênh đón còn kháng cự, thành công kích thích ham muốn chinh phục của đối phương.
Chu Quý bất mãn khi cô né tránh, giữ lấy cái ót của cô, đầu lưỡi gắt gao truy đuổi cái lưỡi nhỏ, tham lam đoạt lấy nước bọt, hung mãnh như dã thú, thẳng đến lúc cô thở hổn hển xin đầu hàng, anh mới buông ra.
Anh ôm cô thay đổi tư thế, một chân cô chạm đất, một chân đặt trên ghế gỗ, cô thịt tiến vào từ bên hông.
Vì tránh kẻo mình té ngã, cô bấu chặt lấy anh, bầu ngực bên trên mớ quần áo hỗn độn lắc lư theo nhịp điệu va chạm của anh.
Cơm đã chín, lửa to làm bọt nước “ục ục” vỡ tan văng nước khắp nơi. Chu Quý không thể không đẩy tốc độ nhanh hơn.
“Ưm m… A a… Không không không được…” Cô đã không thể đứng thẳng nỗi, tiểu huyệt nóng rát, hoa tâm bị đỉnh đến tê dại, khoái cảm mãnh liệt lần lượt truyền đến, cô thật sự chịu không nổi kích thích như vậy.
Thân thể cô lại run rẩy, tiểu huyệt co rút lại mãnh liệt, Chu Quý phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú trong cổ họng, đem hết tinh hoa đưa vào nơi sâu nhất của cô. t*ng trùng nóng hổi phun xối xả vào tử cung mang đến kích thích làm cô run lên, hai chân tê dại mất hết sức lực.
Chu Quý ôm chặt lấy cô, sau khi dư vị qua đi, anh run rẩy giúp cô mặc quần áo, rút khăn giấy lau đi dịch đục giữa hai chân, xong xuôi anh bế cô nằm lên ghế trúc, tiếng lại bếp lò bớt lửa lại.
Dục vọng được thỏa mãn, cô lười biếng nhìn Chu Quý vội vàng xào rau. Nhìn cô như “lão phật gia”, trong lòng Chu Quý dâng lên cảm giác là lạ, ngọt ngào và nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn em dâu thế này thôi anh cũng đã thỏa mãn.
Đương nhiên, anh cũng không ngại làm thêm chuyện gì đó.
Cô tự nhiên hiểu anh đang nghĩ gì. Tuy rằng không phải ai cô cũng thích nhưng cô thật sự cao hứng khi người khác yêu thích mình.
Mưa tạnh thì trời đã tối đen, điện vẫn chưa có. Nến thắp sán đầy nhà, mấy người còn lại bắt đầu xuống nhà ăn cơm. Sáu người cùng ngồi trên một cái bàn, anh ngồi cạnh cô, không ngừng gắp giò heo vào chén cô: “Tiểu Phúc, nghe nói ăn da heo tốt cho làn da phái nữ lắm, em ăn nhiều vô.”
Chu Dũng bên cạnh cười lớn: “Thằng tư bình thường toàn giành ăn giò heo. Sao nay có lòng tốt gắp cho em đâu hết thế này. Từ khi nào mà chú hào phóng quá vậy?”
Trước kia trong nhà sau Chu Tư Niên ra, Chu Quý là người nhỏ thứ kế. Trong mắt anh, người em trai này rất keo kiệt, cứ thích giành thức ăn ngon của cả nhà.
“Anh hai nói bậy gì đó? Giờ Tiểu Phúc là người phụ nữ duy nhất trong nhà, em tốt với em ấy chút thì có làm sao? Chắc anh thấy Tiểu Phúc ăn ngon miệng như vậy, anh không được ăn nên ghen tỵ chứ gì.” Từ lần ân ái đầu tiên anh đã nhận định, Tiểu Phúc chính là người phụ nữ của anh rồi.
Chu Dũng thấy cô cố nhịn cười, tức đến mức ra khói lỗ tai, định lên tiếng cãi lại. Cha Chu nhíu mày nhìn hai người một cái, hai anh em lập tức ngậm miệng lại.
“Tuy biết là tốt cho da nhưng cũng không nên ăn nhiều.” Cha Chu gắp một khoanh bắp bỏ vào trong chén cô. Mấy người còn lại cũng không kém cạnh.
“Mọi người muốn nuôi em thành heo hả?” Trương Tiểu Phúc buông đũa nhìn bọn họ: “Về sau không an được gắp đồ ăn cho em, em có tay mà!” Thật là, trên bàn ăn còn tranh sủng cái gì không biết.
Thấy mấy người không hé răng, cô cười, gắp miếng thịt to nhất trong chén bỏ sang cho cha Chu: “Ba làm việc vất vả, ăn thịt nhiều mới có sức.”
Cha Chu cảm động, không cự tuyệt, thầm nghĩ: con dâu đúng là vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện. Chu Quý ở một bên hụt hẫng, rõ ràng mình mới là người cùng cô thân mật, sao cô lại bất công thế chứ.
Buổi tối không điện, sau khi dùng cơm xong, cả nahf đi ngủ sớm.
Trương Tiểu Phúc đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy có bàn tay sờ loạn trên người mình. Cô giật mình thét chói tai: “Ai!”
“Là anh! Đừng la lớn!” Chu Quý che miệng cô lại. Trương Tiểu Phúc mở đèn tường, kéo chăn ra, trừng mắt nhìn người đàn ông không biết chui vào trong chăn cô tự lúc nào, giận dữ nói: “Đêm hôm khuya khoắt, anh về phòng đi!”
“Chính là do đêm hôm khuya khoắc anh mới ở đây!” Chu Quý cười gian tà, kéo chăn đắp lên hai người, bàn tay ôm eo cô liền sờ loạn lên, hôn lên cổ cô, thở hổn hển nói: “Tiểu Phúc, anh nghĩ về em đến ngủ không được. Ta ngủ cùng nhau được không?”
Trương Tiểu Phúc trừng mắt. Tốt lắm, mới mấy ngày mà miệng lưỡi trơn tru hẳn lên, chẳng kém mấy thanh nhiên trong thành phố: “Nói hươu nói vượn, anh không đi ra em kêu lên cho coi.”
“Vợ yêu sẽ không làm như vậy.” Chu Quý nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn mấy cái lên môi, dục hỏa trong mắt cơ hồ đem cô đốt cháy. Anh lại hôn tiếp, bà tay xấu xa bóp loạn ngực cô. Thấy hô hấp cô ngày càng nặng nề, anh thừa biết cô chỉ là miệng nói vậy chứ trong lòn không nghĩ vậy.
“Anh kêu ai là vợ đó? Em là vợ của em trai anh đấy. Anh không đi em kêu ba.” Trương Tiểu Phúc ra vẻ tức giận. Chu Quý chẳng những không sợ hãi mà còn cảm thấy ngứa ngáy.
“Nó đi rồi, từ nay em là bà xã của anh. Anh sẽ thay nó “yêu” em.” Anh mở dây áo choàng ngủ, cúi đầu nhẹ mút cổ cô, mút đến khi cô rùng mình vì tê dại. Chẳng để cô kịp nói gì, anh mở hai chân cô ra, xông thẳng vào.
“Á…” Cô nắm chặt chăn.
Vật thô to mạo muội đi vào như vậy làm tiểu huyệt căng đến tràn đầy, lại đau lại trướng.
Cơ thể nóng hực của anh kề sát cô, cứng rắn ngực không được ma xát bầu ngực đầy đặn, eo bụng rắn chắc bắt đầu dùng sức.
Theo tốc độ thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, Trương Tiểu Phúc không tự chủ ôm chặt lấy vòng eo rộng lớn, hai chân câu lấy anh, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần trụi, từng khối cơ lồi lõm phập phồng, chỉ cần nhẹ vỗ về là biết trong đó có lực biết bao.
Anh dũng mãnh luật động, khoái cảm ngày một trào dâng cao hơn. côn th*t mỗi va chạm đều làm bụng cô hơi gồ lên, đầu nấm đột phá cửa tử cung, thô bạo đâm thẳng vào bên trong tử cung quấy nhiễu.
“Thoải mái không em?” Anh hỏi. Cô đã mất hết ý thức, mắt cô trợn trắng lên vì kích thích quá độ, lắc đầu theo bản năng.
Chu Quý thấy cô lắc đầu, càng thêm mạnh mẽ thô bạo, quy đầu hận không thể thọc xuyên bụng cô. Cả người cô co rút lại, tử cung như sắp bị anh phá rách, cô ngất đi trong sung sướng tột cùng.
“Tiểu Phúc, Tiểu Phúc?” Chu Quý gọi tên cô, tiếp tục dập hơn mười mấy cái nữa. Trương Tiểu Phúc chậm rãi mở đôi mắt đang mê ly, thầm mắng anh cầm thú.
Thấy cô tỉnh lại, Chu Quý yên tâm, hôn lên khóe môi cô: “Chờ một chút, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Động tác của anh đã chậm đi nhiều. Ngược lại cô lại không muốn thế, cố ý co rút tiểu huyệt kẹp lấy đồ vật của anh, quả nhiên anh lại mất khống chế một lần nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thẳng đến khi hai người đều mệt nằm liệt giường mới thỏa mãn.
Chờ đến hừng đông, Chu Quý mới bị cô đá ra khỏi phòng. Anh phóng ra cửa sổ, nhảy qua ban công trở về phòng mình.
Truyện khác cùng thể loại
212 chương
15 chương
19 chương
55 chương
501 chương