Con Dâu Nhà Giàu
Chương 56
Chương 55: Bí mật của Hi Tuấn bị bại lộChu Thiến và Tiểu Mạt nhìn theo tay chỉcủa cô, chỉ thấy một người đàn ông da dẻ trắng nõn, ngũ quan rất thanhtú, mặc chiếc áo sơ mi in hoa, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta cócảm giác nghệ thuật.
Lúc này, ông đang bình phẩm những tácphẩm của học trò. Giọng không cao không thấp, không nhanh không chậmnhưng lại có khí thế của bậc thầy lớn.
- Em đang làm kiểu tóc gì thế,cho dù kiểu tóc làm đẹp nhưng không hợp với khuôn mặt thì cũng là tácphẩm thất bại. Chú trọng đến sự thanh khiết đi.
- Em chọn quần áo cho người mẫunhư thế này đúng là thất bại, màu sắc rực rỡ, vô cùng rối mắt, đang định diễn tuồng sao? Nhớ kỹ, quần áo mặc trên người tốt nhất không nên vượtquá ba loại.
- Thiết kế của em rất đơn điệu,quá bình thường, không đặc sắc, nếu phải đi tham gia vũ hội thật sự thìnhất định sẽ trở thành tiểu thư làm nền. Nhưng nếu có thêm đôi khuyêntai đỏ…
Vừa nói chuyện vừa đeo khuyên tai màu đỏbằng ngọc lưu ly cho người mẫu, khuyên tai lắc lư lóe sáng màu đỏ khiếncho người mẫu vốn đơn điệu trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Ai nấy gật dù liên tục, tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn ông đầy vẻ sùng kính.
Nhân viên công tác quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Chu Thiến sợ hãi thì không khỏi đắc ý:
- Thầy Khắc Y là quán quân của kì thi thiết kế toàn quốc mấy năm trước, cũng từng đạt nhiều giải thưởngquốc tế, những người từng được thầy dạy được lợi không phải là ít. Thậtsự muốn học được kỹ thuật giỏi thì tìm được thầy tốt là rất quan trọng!
Chu Thiến nói:
- Cô nói rất có đạo lý, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ.
Ra khỏi trường học, Tiểu Mạt liền nói:
- Có thể được thầy Khắc Y dạyđương nhiên là tốt nhưng thời gian cũng quá dài, một năm liền không làmviệc có được không?
Chu Thiến nói:
- Mình vẫn còn mấy vạn tệ, nếu chúng ta kiếm thêm việc làm thêm chắc cũng không thành vấn đềChỉ là thân phận của cô có chút phiềntoái, xem có thể thương lượng với trường học, cô đi học một đoạn thờigian, giữa chừng có việc, đến lúc đó có thể kêu bạn đến học tiếp đượckhông. Như vậy, nếu cô có quay về thân phận thật của mình cũng vẫn đihọc tiếp được***Chia tay với Tiểu Mạt rồi, Chu Thiến quay về biệt thự lớn. Quay về đã là gần hoàng hôn. Ánh nắng từ chân trờichiếu ra từng mảnh đỏ như lửa, cả biệt thư như chìm trong tầng ánh sángda camLúc vào đại sảnh, Triệu phu nhân vừa buông điện thoại, ngẩng đầu thấy Chu Thiến thì nói:
- Về vừa khéo, sắp ăn cơm rồi. Vừa rồi Hi Thành gọi điện thoại về bảo buổi tối phải đi xã giao, không thể trở về ăn cơm.
Chu Thiến nghĩ thầm: “Thật sự là xã giaosao? Chỉ sợ là không nhịn được lạ ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Từ sau khi cô đọc nhật kí của Tống Thiệu Lâm thì luôn cảm thấy Triệu Hi Thành làmlãng tử quay đầu chẳng qua chỉ là vì muốn chinh phục cô trong thoángchốc mà thôi, chẳng bao lâu sẽ lại chứng nào tật nấy. Loại người chuyênđi tầm hoa vấn liễn như anh ta sao có thể có ngày không có đàn bà bênngười.”
Trong lòng Chu Thiến vô cùng khinh thường. Cô chỉ hỏi:
- Vậy cha và Hi Tuấn đâu ạ?
Dung tẩu bên cạnh Triệu phu nhân đáp:
- Tiên sinh và thiếu gia hẳn là cũng sắp về rồi.
Đang nói thì Triệu lão gia và Triệu Hi Tuấn một trước một sau đi vào.
Triệu lão gia vẻ mặt tức giận, mà TriệuHi Tuấn thì vô cùng ảm đạm. Gần đây, Chu Thiến luôn bận việc của mình,cũng không có thời gian tâm sự cùng Hi Tuấn, chỉ biết là anh đã đến công ty làm, rời bỏ sân khấu. Không biết dạo này anh thế nào.
Mà giờ không khí thế này là đã xảy ra chuyện gì?
Triệu phu nhân đón ông rồi hỏi ra nghi vấn của cô:
- Thế này là thế nào?
Bà nhìn Triệu lão gia tử:
- Đang tức giận cái gì?
Lại nhìn về phía Triệu Hi Tuấn:
- Con lại làm cha tức giận à?
Triệu lão gia tử mặt trầm xuống, hừ lớn một tiếng:
- Xem bà dạy con tốt chưa kìaTriệu phu nhân nghe ông nói vậy thì nhìn Dung tẩu một cái, Dung tẩu lập tức hiểu ý, vội mang người hầu rời khỏi phòng kháchChờ người hầu đi hết, Triệu phu nhân mới dịu dàng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triệu lão gia tử chỉ vào Hi Tuấn, tức giân bừng bừng:
- Bà hỏi nó mà xem! Bà đi mà hỏi nó! Tôi nói ra cũng thấy ngại.
Khuôn mặt tuấn tú của Hi Tuấn lúc trắnglúc hồng, im lặng không nói. Anh đi đến sô pha ngồi xuống. Chu Thiếnnhìn anh, Hi Tuấn như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cômột cái, trong mắt như vô cùng tuyệt vọng, lại cúi đầu.
Triệu phu nhân thấy chồng tức giận như vậy biết chuyện không nhỏ, vội hỏi Hi Tuấn:
- Con đã làm gì?
Hi Tuấn vẫn không nói gìTriệu lão gia tử hừ lạnh một tiếng:
- Mày cũng biết những chuyện mày làm là xấu hổ mà không dám nói àHi Tuấn nghe xong những lời này, lập tức ngẩng đầu phản đối:
- Lên sân khấu biểu diễn không có gì là xấu hổ cả! Đây là sở thích của con, là chuyện con thích làm,không có già phải xấu hổChu Thiến ngẩn ra, sao vậy, anh lại đến quán bar biểu diễn? Đó chẳng phải là dễ bị phát hiện nhất sao?
- Cái gì?
Triệu phu nhân cả kinh, vội đi về phía anh:
- Lên sân khấu biểu diễn? Biểudiễn cái gì? Sân khấu nào? Con đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Triệu mà lại đi làm con hát biểu diễn mua vui cho người?
Khó trách chồng tức giận như vậy. Ông là người cực sĩ diện, nếu để người biết thì chẳng phải là đeo mo vào mặtTriệu lão gia tử tức giận đến giận sôi lên, ông trừng mắt nhìn Triệu Hi Tuấn:
- Sở thích? Hứng thú? Chuyện đứng đắn không làm. Hôm nay còn làm sai hợp đồng, hại công ty tổn thất không nhỏ, phạm phải những lỗi sơ đẳng. mất hết mặt vì mày mà mày còn dám nói cái gì hứng thú, cái gì sở thích?
Vẻ mặt Hi Tuấn bất đắc dĩ:
- Cha à, con vốn không thích làmviệc ở công ty, con ngồi ở văn phòng thì mất tinh thần, cha để cho conđược làm chuyện con thích đi.
Triệu lão gia tử tức giận đi qua đi lại trong phòng khách, vất vả lắm mới chịu dừng bước, chỉ vào Triệu Hi Tuấn nói:
- Cho mày làm chuyện mày thích để mày làm mất mặt nhà họ Triệu, mất mặt tao à? Tao nói cho mày, sớm bỏ ýtưởng này đi, ổn định làm trong công ty, theo anh mày mà học hỏi, nếukhông…Ông thoáng ngừng lại, nhìn Triệu Hi Tuấnđầy vẻ ngoan lệ. Chu Thiến thấy thần sắc này của ông thì không khỏi rùng mình, thần sắc này cũng không khác Triệu Hi Thành là bao. Thì ra, đâylà di truyền của nhà họ Triệu, trong máu nhà họ Triệu đã có mầm mống của những con sói.
Cô theo bản năng nhìn về phía Triệu Hi Tuấn, dường như chỉ có cậu ấy là ngoại lệ.
Bên kia, Triệu lão gia tử tiếp tục nói:
- Nếu không, mày cút khỏi nhà họTriệu, đến lúc đó, mày thích làm gì thì làm, tao không cần đứa con không có tiền đồ như màyTriệu Hi Tuấn run người, mặt trắng bệch.
Chu Thiến thầm sốt ruột, muốn nói đỡ cho cậu nhưng lại không biết nênnói gì. Từ đáy lòng cô vẫn có phần sợ hãi Triệu lão gia tử. Mà Triệu phu nhân thấy ông nói nặng như vậy cũng lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn đau lòng con mình, vội hòa giải:
- Hi Tuấn, nghe lời cha con đi,con làm giám đốc ở Triệu thị, ai nấy hâm mộ lại không làm, đi làm chuyện thấp kém kia làm gì? Không chỉ lộ thân phận còn làm người chê cười!
Nghe lời đi, nhân lúc chuyện chưa lớn thì chấm dứt đi.
- Lớn chuyện rồi! Bà nghĩ tôi làm sao biết được, là nhân viên công ty đến quán bar gặp nó, giờ ở công tyđang huyên náo cả lên! Cái gì mà “Tuấn Hi là vương tử tao nhã”, thậtkhông biết phải làm sao? Mất hết mặt mũi.
Triệu phu nhân biến sắc, lập tức cười gượng hai tiếng, nói:
- Nhưng đó cũng không phải chuyện gì lớn lắm, ngày mai bảo Hi Thành đến công ty nói với chủ quản bộ phậnquan hệ xã hội áp chế chuyện này là được.
Trong mắt Triệu lão gia tử lóe ánh sáng sắc lạnh:
- Lại làm cho nhà họ Triệu mất mặt thì đừng làm con tao nữa!
Khuôn mặt tuấn tú của Hi Tuấn vô cùng khó coi, anh đứng bật dậy rồi chạy lên tầng. Triệu lão gia chỉ vào anh, tay run run:
- Bà xem, thái độ nó thế kia là sao?
Triệu phu nhân dịu dàng an ủi:
- Được rồi, đừng tức giận, làm ảnh hưởng đến sức khỏe, Hi Tuấn sẽ nghe lời- Đúng là con hư tại mẹ. Nó bị bà chiều quá sinh hư rồi!
Lúc này, Dung tẩu bước ra nói:
- Phu nhân nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.
Triệu phu nhân nói với Triệu lão gia- Ăn cơm đã rồi nói sau!
Triệu lão gia tử phất tay áo:
- Tức đến no rồi, còn ăn cơm được? Hừ, không ăn!
Rồi cũng xoay người đi lên lầu.
Triệu phu nhân chỉ thở dài một hơi, sau đó nói với Dung tẩu:
- Đem cơm của chúng ta lên phòng:
Sau đó đi theo chồng. Chỉ còn lại Chu Thiến và Dung tẩu nhìn nhau. Chu Thiến nói:
- Tôi đi xem Hi Tuấn thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
73 chương
6 chương