Chương 239: Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 1Nhật Bản là một đất nước nhiều thiên tai, hầu như tháng nào cũng gặpđộng đất nhưng động đất lớn như vậy quả thực ít gặp, lần này Nhật Bản bị tổn thận nặng nề. Trung tâm dư chấn cách trung tâm Nhật Bản không xanên chẳng những nhiều công trình kiến trúc bị phá hủy mà số người thiệtmạng cũng không ít. Hơn nữa, động đất lớn kéo theo sóng thần, sóng thầnquét quanh vùng duyên hải của Nhật Bản tạo nên tổn hại rất lớn. Nhấtthời, cả thế giới đều đổ dồn về Nhật Bản. Mỗi ngày đều có rất nhiều quân đội của một số quốc gia đến Kyoto cứu trợ. Nhưng dư chấn không ngừng,công tác cứu trợ khó mà tiến hành, tốn không ít thời gian. Lúc này, Triệu gia đã biết Triệu Hi Thành một mình chạy đến Kyoto. Triệu lão gia đứng ở đại sảnh chi vào mặt Lý Thêm mà mắng: -   Sao cậu có thể để nó đi một mình! Vì sao cậu không ngăn nólại! Cho dù không ngăn được thì cũng phải sai nhiều người đi cùng nóchứ! Lý Thêm cũng rất lo lắng: -   Lúc đó rất vội, không tìm thấy ai, sếp Triệu rất vội nên đi một mình, tôi không ngăn lại đượcTình hình thực tế là, lúc ấy anh tìm được mấy người anh em nhưng bọnhọ nghe nói là phải đi vào vùng động đất thì có chút do dự. Thiên tai là chuyện không thể ngăn cản, ở lại đó, chỉ chút rủi ro thì tính mạngkhông còn nữa. Mà Triệu Hi Thành cũng chẳng có thời gian dây dưa với bọn họ nên đi trước, anh dặn Lý Thêm ở nhà tìm một số người đi cứu viện. Sau này, Lý Thêm cảm thấy chuyện lớn như vậy hẳn nên nói với Triệu lãogia mới được, vạn nhất xảy ra chuyện gì, anh cũng không gánh vác đượcTriệu phu nhân lau nước mắt nói: -   Nó vội vàng đi qua đó làm gì. Nơi đó nguy hiểm như thế, đến đó chẳng phải là chịu chết hay sao? Lý Thêm ấp úng trả lời: -    Hình như là đi cứu một người tên là Chu Thiến! -   Chu Thiến! Triệu phu nhân và Triệu Hi Tuấn cùng ngẩng phắt dậy, kinh ngạc nhìn Lý Thêm. Triệu Hi Tuấn sốt ruột hỏi: -   Ý anh là Chu Thiến đang ở Kyoto-   Đúng thế, cô ấy đang ở Kyoto nên sếp Triệu mới sốt ruột vội điTriệu lão gia tử nghi hoặc hỏi: -   Nó đi cứu Chu Thiến làm gì? Thực ra điều ông khó hiểu là, Hi Thành và Chu Thiến có quan hệ tốt từ bao giờ? Lòng Triệu phu nhân có một dự cảm, vội nói với chồng: -   Giờ không phải lúc nói chuyện đó, giờ phải mau chóng đi tìm người sang đó cứu bọn họ mới được. Triệu lão gia tử thoáng trầm ngâm rồi nói với Lý Thêm: -   Cậu lập tức đi tìm chuyên gia cứu viện, bằng mọi giá phảimời được bọn họ rồi nhanh bay quay Kyoto mà cứu Hi Thành về cho tôi. Nhanh, nhất định phải nhanh lên-   Vâng thưa Chủ tịch, tôi biết rồiLý Thêm gật đầu đáp ứng, sau đó vội bước ra ngoài. Triệu Hi Tuấn nghĩ nghĩ rồi đi theo anh Lý Thêm, gọi giật Lý Thêm lại. -   Tôi đi cùng anh! Triệu Hi Tuấn nói với Lý Thêm. Chu Thiến lạnh quá mà tỉnh lại, cảm giác nhiệt độ xuống thấp hơn rấtnhiền, cơn lạnh như ướp cô đông cứng lại. Cô mở to mắt, trước mắt làcảnh tối đen như mực, vươn tay không nhìn thấy năm ngón, như thể đang ởtrong một phần mộ vậyCô chậm rãi đứng lên, đầu đụng vào cạnh bàn, lúc này mới nhớ tới lúccuối cùng, Hi Thành đã đẩy cô về đây. Miệng vết thương trên đầu vẫn cònđau, ót truyền đến những cơn đau buốt. Chu Thiến sờ sờ rồi chậm rãi đira, theo trí nhớ mà đi về phía Triệu Hi Thành. Dư chấn qua đi, bốn phía lại vô cùng tĩnh mịch không chút tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của cô. Chu Thiến cảm thất rất lạnh, tuy rằng cô mặc một chiếc áo lông nhưngvẫn thấy lạnh. Cô càng không ngừng run run, vừa đi vừa khẽ gọi Triệu HiThành. Cô không dám lớn tiếng, trong không gian tĩnh mịch này, hơi lớntiếng một chút cũng đủ để cảm thấy khủng bố, như có thể đánh thức điềugì đó đáng sợ vậy-   Hi Thành, Hi Thành… Vài tiếng sau, cô nghe được một tiếng rên khe khẽ, vừa định đi quathì lại bị một tảng đá lớn chặn lại. Chu Thiến chẳng còn cách nào, đànhphải đứng đó gọi anh: -   Hi Thành, Hi Thành… Chỉ chốc lát, bên kia truyền đến giọng nói mỏng manh của Triệu Hi Thành: -   Chu Thiến, em có sao không? Giọng nói có chút suy yếu nhưng vẫn nghe được tiếng anh trả lời cũng khiến Chu Thiến an tâm hơn nhiều-   Em không sao, em vẫn ổn, còn anh thế nào rồi? Bên kia, Triệu Hi Thành hơi cử động như hòn đá trên người chặn lại,căn bản không thể động đậy nổi, ngực hơi hơi đau, có cảm giác không thởđược. Hơn nữa chân như bị thương, chỉ hơi cử động một chút là cảm giácđau đớn lại truyền đến. Anh muốn hét lớn nhưng không muốn làm Chu Thiếnlo lắng nên chỉ nói: -   Anh không sao, chỉ là bị chặn lại, không dậy đượcAnh nhìn bốn phía, tối như mực, hẳn đã là buổi tốiChu Thiến không nhìn thấy anh thì không yên tâm, cô men tới gần hơn, đột nhiên lại hỏi: -   Triệu Hi Thành, vì sao anh lại đến đây… Anh biết rõ nơi này rất nguy hiểm, vì sao còn muốn đến đây? Triệu Hi Thành nghe được giọng nói cô đơn của cô thì lòng đau đớn. Thôi, còn chẳng biết có sống được đến ngày mai hay không, có lẽ bọn họđều sẽ chết ở đây, còn giấu diếm làm gì nữa. Anh không muốn trước khichết còn điều gì tiếc nuôiAnh nhìn về phía tiếng cô phát ra, tuy rằng không nhìn thấy cô nhưng ánh mắt vẫn rất si ngốc-   Nếu anh không đến thì cả đời này anh sẽ phải hối hậnGiọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa chốn đổ nát này khiến người ta muốn rơi lệChu Thiến dựa vào đó, nước mắt tuôn rơi: -   Nhưng giờ anh bị kẹt ở đây, có lẽ cũng chẳng còn sống được nữa, chẳng lẽ anh không hối hận sao? -   Khi đó sao nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ biết anh phải đến bên em. Chỉ cần có thể ở bên em, có gì mà hối hận. -   Hi Thành, em không hiểu, chẳng phải anh chê ghét em sao? Vì sao còn đến đây cứu em? -   Chu Thiến, em thực sự không hiểu sao? Cũng đúng, anh đã nói nhiều lời vô tình như vậy, đương nhiên em không hiểu… Anh khẽ ho khan, miệng lại cảm nhận mùi máu tanh ngọt dâng lên, ngực càng thêm đau đớn, anh lặng lẽ nhổ đi búng máu rồi nói: -   Nhưng Chu Thiến à, đó không phải là những lời anh thực sựmuốn nói, là em cố em mình làm tổn thương em để em rời xa anhChu Thiến ngẩng phắt lên, nhìn về phía anh, trong bóng đêm, đôi mắt của cô đầy sự sợ hãiTriệu Hi Thành chậm rãi mà nói như là có chút khó nhọc, thỉnh thoảngcòn thoáng dừng lại, nặng nề thở dốc vài tiếng. Chu Thiến không khỏi lolắng hỏi: -   Hi Thành, anh thế nào, giọng anh không ổn lắm đâuCô không đến gần anh được, không nhìn thấy anh, cảm giác bất lực này càng khiến cô sợ hãi. Cô rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện. -   Anh không sao, chỉ là bị đá chẹn vào nên hơi khó thở-   Vậy anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút đi, đừng lãng phísức lực, có lẽ đội cứu viện sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta! -   Không, anh phải nói, nói vài câu có làm sao đâu. Khó khăn lắm anh mới có được dũng khí này, anh muốn nói hết raAnh sợ vạn nhất bây giờ không nói thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Khóe miệng anh lại có một tia máu tươi chảy ra.