Con Dâu Nhà Giàu
Chương 215
Chương 214: Trống vắng Đang lúc Chu Thiến bận rộn cho kì thi toàn quốc thì cuộc sống của Triệu Hi Thành cũng rối tinh rối mùĐầu tiên là Thế Duy. Sau khi đi học nhà trẻ, ban ngày thì không sao, Thế Duy học ở nhà trẻ tốt nhất thành phố, mọi điều kiện vật chất đều rấttốt, giáo viên cũng tận tâm, còn có nhiều bạn chơi cùng. Thế Duy khôngkhóc lóc như những đứa trẻ khác mà ngược lại còn rất vui. Nhưng đến tốikhi lái xe đón thằng bé về nhà thì bắt đầu xảy ra vấn đề. Đầu tiên làkhông chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vất vả lắm mới dỗ dành cậu bé ăn. Đến tôi đi ngủ lại làm loạn đòi cô Thiến Thiến, bảo rằng phải có cô hát thì mới chịu đi ngủ. Triệu Hi Thành và Triệu phu nhân dỗ nửa ngày toát mồ hôithì Thế Duy mới chịu ngủ.
Ra khỏi phòng, Triệu phu nhân oán trách nhìn Hi Thành một cái:
Con cứ cố đuổi việc Chu Thiến đi, giờ tốt rồi, cô ấy không ở đây thì mới biết tầm quan trọng của Chu Thiến. Nghĩ không có cũng được sao, giờ con đủ mệt chưa?
Triệu phu nhân tùy tiện trách nhưng lại như chiếc kim đâm sâu vào timTriệu Hi Thành. Đã không còn cô, anh quả thật rất đau khổ, mệt mỏi…
Triệu phu nhân nhìn anh đột nhiên trầm mặt xuống thì giật mình, như nghĩ tới cái gì nên cũng không nói gì thêm, lập tức đi xuống lầuTriệu Hi Thành đứng ở hành lang ngây người, đột nhiên cảm thấy không khí trong nhà thật lạnh lùng, lầu 3 thật quá yên tĩnh. Trước kia mỗi tốianh đều có thể nghe tiếng Chu Thiến hát cho Thế Duy nghe hoặc là cô kểchuyện cổ tích cho Thế Duy. Anh sẽ đứng ở cửa sổ cuối hành lang như đang ngắm cảnh đêm, thực ra là để nghe giọng nói dịu dàng kia, giọng nói đónhư có ma lực khiến trái tim vốn bình tĩnh của anh thêm chút sức sống,khiến tâm tình vốn phiền chán trở bên bình yên. Mỗi tối, đó là bí mậtcủa anh mà Chu Thiến không hay biếtGiờ anh vẫn đứng trước cửa sổ mà thưởng thức cảnh đêm đó nhưng không có giọng nói đó bầu bạn, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa…
Anh đứng đó, chỉ cảm thấy xung quanh thật tiêu điều, trống trảiCô đã đi được mấy ngày rồi, anh cũng không nhớ rõ nhưng anh biết anh rất nhớ cô, rất nhớ, rất nhớ… Anh đè nén xúc động muốn gọi điện cho cô,muốn đi tìm cô, thậm chí cả việc đi tìm Tiểu Mạt hỏi thăm về cô. Anhkhông ngừng tự nhủ với bản thân, giờ bọn họ đã không còn quan hệ gì,đừng nhớ cô nữa. Thế nhưng trái tim anh lại không chịu nghe theo lý trí, Chu Thiến vẫn luôn chiếm cứ một góc trong tim anh, không thể nào xóanhòa.
Trước kia khi cô còn ở đây, vì né tránh cô mà anh luôn cố ở lại vănphòng đến muộn mới về. Nhưng giờ cô đi rồi, vừa nghĩ đến việc về nhà sẽkhông còn được thấy cô thì lòng anh cũng như cạn kiệt sức lựcCô ở hay đi vì sao đều là sự tra tấn với anh?
Anh thở dài, tầng lâu yên tĩnh đến đáng sợ. Anh thực sự không quen. Anhchậm rãi vào phòng, vốn định đóng cửa mạnh để phá tan sự yên tĩnh này,phát tiết nỗi phiền muộn trong lòng nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh Chu Thiến nhẹ nhàng đóng cửaLòng anh chua chat, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lạiCó lẽ, qua một đoạn thời gian, mình sẽ có thể quên cô ấyAnh chỉ nhẹ nhàng tự an ủi mình như vậy……
Trước vòng đấu loại, Chu Thiến nhận được điện thoại của Triệu Hi Tuấn, anh đã trở vềAnh hẹn cô gặp mặtĐến nơi gặp, Chu Thiến thấy là một Triệu Hi Tuấn thoải mái, mạnh khỏeChu Thiến cười:
- Sắc mặt không tệ, xem ra khí hậu Châu Âu rất hợp với anhThấy Hi Tuấn, tâm tình của Chu Thiến rất phức tạp nhưng vẫn vui vẻ hơnmột chút. Cô không biết gặp anh thế này có đúng hay không nhưng cũngkhông thể tránh mặt Hi Tuấn được. Tránh mặt cũng chẳng phải là cách.
Triệu Hi Tuấn cởi mũ lưỡi trai đặt xuống một bên, tư thế rất thoải mái.
Tóc mái dài che khuất mắt, anh vươn ngón tay thon dài vuốt nó qua mộtbên, lộ ra đôi mắt phương sáng bừng.
- Tôi đã từng ở Châu Âu một thời gian dài nên đã quen rồiChu Thiến gật gật đầu, ngồi xuống đối diện anhCăn phòng VIP này có tiếng nhạc dịu dàng, mùi hương thơm ngát, cửa kínhcó rèm cửa màu tím nhạt che khuất, lộ ra vài tia nắng do ánh mặt trờixuyên qua. Những tia nắng đó chiếu lên ánh mắt anh tạo thành ánh sángngọc lung linh động lòng người.
Anh nhìn cô, ánh mắt đó khiến lưng Chu Thiến toát mồ hôi- Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của em, tôi đã rất buồn…
Anh nói rất nhẹ nhàng, còn mê hoặc lòng người hơn cả tiếng nhạc kia.
Chu Thiến há hốc miệng, vừa định nhân cơ hội mà nói rõ với anh. Nhưng Triệu Hi Tuấn lại mỉm cười tự trả lời cho cô:
- Sau này mới biết em đã không làm ở nhà tôi, nhất định là thời gian qua đã xảy ra nhiều chuyện, sao còn có tâm tư gọi điện cho tôi- Hi Tuấn…
Chu Thiến nhẹ nhàng nói, giọng nói cũng nhẹ đi, cô không muốn làm tổn thương anh:
- Trong lòng tôi anh giống như một người bạn thân, tôi thích nghe anhhát, nhìn anh biểu diễn, thích khi anh tỏa sáng trên sân khấu, giống như tôi thích Tiểu Mạt, thích những người bạn thân khác vậy…
Chu Thiến có chút bí từ, cô không biết nên nói với anh thế nào. Mặt cô dần đỏ lên, chân tay luống cuống.
Triệu Hi Tuấn nhìn cô, dù lòng có chút thất vọng nhưng anh không phải là người dễ dàng buông tay. Từ khi anh xác định được tâm ý của mình thì đã có cảm giác Chu Thiến không phải là người dễ chinh phục, nhưng một khicó được cô thì sẽ là cả đời này.
Anh cũng chưa từng nghĩ để có được cô là chuyện đơn giản. Cho dù trongmắt mọi người, anh là cậu hai nhà họ Triệu, là người mà ai cũng yêu quýcòn cô chỉ là người bình thường. Nhưng tình yêu đích thực chẳng bao giờliên quan đến những chuyện này cả.
Nói cách khác, anh sẽ không vì vài câu nói của cô mà dễ dàng buông tayAnh nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp, ngay cả anh cũng tự khinhbỉ bản thân lại có ngày đi dùng mỹ nam kế… Nhưng có gì đâu, chỉ cần cóthể chiếm được tim cô thì anh không ngại bộc lộ tất cả những gì tốt đẹpnhất của mình trước mặt cô.
Anh ngồi tiến về phía trước, lấy tay chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt gần gũi đã thành công trong việc biến mặt cô càng lúc càng đỏ…
Cô vô cùng bất an, đôi mắt sáng trong có chút kinh hoảng, cô ngả người về phía sau, kéo dãn cự ly, cúi đầu tránh ánh mắt của anh- Thiến Thiến, tôi có thể gọi em thế không?
Chu Thiến vội ngẩng đầu, đương nhiên không thể, thế này quá thân thiết rồiNhưng Triệu Hi Tuấn như không cần cô đồng ý, tiếp tục nói:
- Thiến Thiến, tôi rất thích emNhững lời này như quả bom nổ tung khiến Chu Thiến hoảng sợ. Cô đứng ngồi không yên, khó nhọc nói:
- Nhưng Hi Tuấn, tôi thực sự chỉ coi anh như bạn, anh rất tốt, tôi rấtthích làm bạn với anh. Nhưng tôi và anh… Tôi không biết nên nói như thếnào… Chuyện này không phải cứ tốt là được, giống như đi mua đồ, khôngnhất định sẽ mua thứ tốt nhất, tôi chỉ chọn thứ tôi muốn…. Tôi cũngchẳng biết mình đang nói gì nữa, anh hiểu ý tôi chứ?
Chu Thiến ngẩng đầu, vô thố nhìn anh.
Triệu Hi Tuấn nhìn cô, mắt sáng bừng, hồi lâu sau anh mới hỏi:
- Thiến Thiến, em đã có người yêu chưa?
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
73 chương
6 chương