Chương 198: Bị ốmThế Duy vào nhà đã thấy cha thì vội vươn tay muốn cha bế. Triệu HiThành đi đến bên Hi Tuấn, đón lấy Thế Duy trong tay anh. Thế Duy caohứng nói với cha: -   Cha ơi, hôm nay chú đưa con đi ăn KFC cơTriệu Hi Thành không muốn khiến con trẻ mất hứng thì miễn cưỡng cười nói: -   Thế Thế Duy có vui không? Thế Duy cười: -   Vui lắm, có anh còn nói cô và chú là cha mẹ của con, làm con buồn cười muốn chếtĐồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con không nên để ý), Chu Thiến và Hi Tuấncũng bật cười. Nhưng Triệu Hi Thành lại giận tái mặt. Chu Thiến và Triệu Hi Tuấn thấy anh đột nhiên biến sắc thì đều cứng đờ người, không hiểuanh có ý gì. Không khí có chút xấu hổ, Chu Thiến đón lấy Thế Duy rồi nói với Triệu Hi Thành: -   Triệu tiên sinh, tôi đưa Thế Duy lên nhà tắm rửa, Thế Duy toát mồ hôi rất nhiềuChu Thiến bế Thế Duy lên tầng, Triệu Hi Thành cũng đi theo sau, Triệu Hi Tuấn đứng đó, có chút đăm chiêu nhìn theo anh mìnhTrở về phòng, Chu Thiến tắm rửa cho Thế Duy, tắm xong, Thế Duy ngápliên tục, Chu Thiến lại dỗ cậu bé ngủ xong rồi mới ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng đã thấy Triệu Hi Thành đang đứng ở cửa sổ cuối hành lang mà nhìn ra bên ngoài đến xuất thần. Đổi lại là hôm qua thì ChuThiến nhất định sẽ đi đến bên anh mà bắt chuyện nhưng những lời tối quaanh nói khiến cô không thể cố gắng tiếp cận với anh mãi. Cô do dự đứng ở cửa phòng, cuối cùng vẫn không tiến lên, chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng: -   Triệu tiên sinhXem như chào hỏi xong, sau đó chuẩn bị xuống lầu. Nhưng ai ngờ Triệu Hi Thành nghe cô chào xong thì lại quay phắt người lại, sau đó đi nhanh về phái cô. Sắc mặt anh âm trầm, đôi mắt tối đennhư bừng lên ngọn lửa, bước đi như có khí thế không thể ngăn cản, nhưcơn gió mà vọt tới trước mặt cô. Chu Thiến nhìn anh, không nhịn được mà lui về phía sau vài bước. Cách Chu Thiến khoảng vài bước, Triệu Hi Thành đột nhiên dừng lại,anh yên lặng nhìn cô, đôi mắt thâm thúy như biển, bên trong có một cảmxúc khó hiểu đang cuồng quay, tựa như đang rít gào muốn ùa ra. Ngực anhphập phồng, hơi thở nặng nề, tay anh nắm chặt lại, hơi run run. Hơi thở của Chu Thiến không khỏi dồn dập hơn, cô nhìn anh, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô cảm thấy anh bây giờ vô cùng nguy hiểm, như bất kểlúc nào cũng có thể nổi giận nhưng cô không hiểu, vì sao anh lại tứcgiận? Anh tức giận vì cô và Hi Tuấn đưa Thế Duy đi ăn KFC? Hay là anhcho rằng cô tiếp cận Hi Tuấn là có mục đích khác. Cô vẫn nghĩ mình rất hiểu anh nhưng đến giờ cô mới biết, trước kia cô có thể hiểu anh là vì anh nguyện ý cho cô hiểu mình. Nhưng giờ anh thâm trầm như biển, những lời nói, hành động của anh luôn khiến cô khó hiểu. Chỉ thấy anh vẫn trầm mặc nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm đáng sợ, Chu Thiến lén nuốt nước bọt, thử thăm dò mà nói: -   Triệu tiên sinh… Nhưng Triệu Hi Thành nghe cô gọi thì sắc mặt đột nhiên tái mét, sauđó lùi vài bước, xoay người chạy xuống tầng như đang chạy trốn. Chu Thiến đuổi theo vài bước nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng anh lạnh lùng quẹo vào chỗ rẽ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người thường nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, nhưng lòng dạ đàn ông cũng thâm trầm đâu kém. ChuThiến thật hâm mộ loại phụ nữ có thất khiếu lung linh tâm, có thể thấuhiểu được lòng dạ đàn ông. Nhưng Chu Thiến chắc có lẽ không có năng lựcnày. Chu Thiến khẽ thở dài, cũng chẳng còn tâm tình xuống lầu, lại xoay người trở về phòng. Mấy ngày sau đó, Triệu Hi Thành hầu như luôn đi sớm về muộn, thườngra khỏi nhà trước khi Thế Duy dậy, mãi đến tối khi Chu Thiến đi ngủ rồithì mới có thể nghe tiếng anh về phòng. Điều này khiến Triệu phu nhân không nhịn được mà lo lắng hỏi chồng: -   Thời thời gian này công ty đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Hi Thành không về nhà ăn cơm? Thế Duy cũng bĩu môi: -   Lâu lắm rồi chẳng gặp chaTriệu lão gia tử cũng có chút kỳ quái: -   Chẳng có gì đâu? Có lẽ nó đi xã giao nhiềuTriệu phu nhân cảm thấy nghi hoặc: Xã giao? Không phải là bệnh cũ tái phát chứ. Thiệu Lâm qua đời đã hai năm, anh vẫn luôn độc thân, điều này vốn không bình thường… Hiểu theo điều này, Triệu phu nhân cũng có chút thoải mái. Ngoài Triệu phu nhân, Tống Thiệu Vân cũng vô cùng lo lắng, bởi vìđoạn thời gian này, Triệu Hi Thành căn bản chẳng đi tìm cô ta, thậm chíngay cả khi cô gọi điện qua anh chỉ nói được đôi câu rồi cúp máy, nếukhông thì dứt khoát không tiếp. Tâm tư phụ nữ mẫn cảm nhất, cô ta cơ hồđã có kết luận, Triệu Hi Thành đã chẳng còn hứng thú với mình, có lẽ đãcó người mới, là ai đây? Ai dám cướp đàn ông với cô? Là bảo mẫu dung mạo bình thường mà thủ đoạn tâm cơ kia sao? Nhưngtheo tin Quế tẩu báo thì không phải như thế, Triệu Hi Thành rất ít khivề nhà, hẳn là ít có thời gian tiếp xúc với Chu Thiến, vậy rốt cuộc làai đây? Nhưng cho dù là như thế, cũng không thể khiến cô bớt giận ChuThiến. Cô ta dặn dò Quế tẩu nhanh chóng thực hiện việc đuổi Chu Thiếnđi. Mà thời gian này Triệu Hi Tuấn lại rất tích cực về nhà. Trước nhiềulắm thì tuần về một lần, ăn một bữa cơm, ngủ lại một đêm nhưng bây giờchỉ cần rảnh rỗi là đã về nhà, như thể trong nhà có gì hấp dẫn anh vậy. Triệu phu nhân đương nhiên rất vui vì ngày nào cũng được gặp con nhưngvẫn không nhịn được mà trêu đùa: -   Thời gian này sao hay về nhà thế? Rảnh vậy sao? Không phải là con hết nổi tiếng, không có việc mà làm đấy chứ? Triệu Hi Tuấn ngồi bên cạnh mẹ, sờ sờ tai rồi nhướng mày nói: -   Mẹ, hình như là mẹ không chào đón con! Con vừa phát hànhalbum nên mới rảnh rỗi chút, muốn về nhà với mẹ, thì ra mẹ chẳng thích. Hóa ra là tự con đa tình rồi! Chu Thiến và Thế Duy ở bên cũng bật cười. Triệu phu nhân cười vỗ vỗ đầu anh: -   Con đúng là, miệng càng ngày càng trơn, sao mẹ lại khôngthích con về. Mẹ chỉ mong ngày nào cũng được ăn cơm với các con, chỉ sợảnh hưởng đến công việc của con mà thôi. Triệu Hi Tuấn chỉ cười nhưng lại liếc mắt qua phía Chu Thiến, nhìn nụ cười tinh thuần của cô mà ý cười càng đậm. Sao anh có thể không bận,thời gian này đang phải tuyên truyền cho album mới, chỉ là… Nơi nàydường như có người càng khiến anh để ý, khiến anh dù bận cũng vẫn muốndành thời gian về nhà… Thời gian cứ thế trôi qua, Chu Thiến cũng không nhớ rõ nổi là đã bao lâu không gặp Hi Thành. Mãi đến một ngày… Nửa đêm hôm đó, Chu Thiến như bình thường, ba giờ sáng sẽ gọi Thế Duy dậy đi toiley. Nhưng gọi vài lần cũng chẳng thấy Thế Duy có phản ứng,bình thường chỉ cần gọi hai tiếng là Thế Duy đã dậy rồi. Chu Thiến thấy lạ, bật đèn ngủ ở đầu giường. Thế Duy quay lưng vềphía cô, vẫn không nhúc nhích. Chu Thiến vươn tay, vừa gọi Thế Duy vừaxoay Thế Duy lại. Vừa nhìn mặt Thế Duy, Chu Thiến cả kinh suýt nữa hét lớn. Mắt Thế Duy nhắm chặt, môi cũng mím chặt, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏbừng. Vẻ mặt thống khổ. -   Thế Duy, con sao thế? Mau tỉnh lại! Nhất thời, Chu Thiến vô cùng hoảng hốt. Chu Thiến khẽ vỗ mặt cậu bé, tay cảm giác nóng ran, sờ trán cậu bé thì cảm giác nóng bỏng tay. Thế Duy bị sốt! Ban ngày còn tốt nhưng sao đến đêm lại sốt thế này? Chu Thiến vừa lo lắng vừa nóng ruột. Cô vội lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu bé. 39 độ 9, sốt cao vậy sao. Chu Thiến hoảng hốt nghĩ, phải mauđến bệnh viện mới được! Lập tức, Chu Thiến bất chấp mọi thứ, tùy tiện mặc quần áo gọn gàng,chạy qua phòng bên gõ cửa phòng Hi Thành. Dù Chu Thiến không gõ mạnhnhưng trong ban đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, mạnh mẽ. Không lâu sau, Triệu Hi Thành mở cửa hờ hờ, lạnh lùng nhìn Chu Thiến, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: -   Chuyện gì? Lúc này Chu Thiến nào có tâm tình so đo với anh, cô vội vàng nói: -    Triệu tiên sinh, Thế Duy bị sốt, 39,8 độ, tôi nghĩ phải mau đưa thằng bé vào bệnh viện. Triệu Hi Thành nghe thấy con bị sốt thì vội mở cửa, chạy vào phòngThế Duy. Anh ở bên giường sờ trán Thế Duy, sau đó giận dữ mắng ChuThiến: -   Cô chăm sóc Thế Duy kiểu gì thế? Để nó bị sốt cao thế này? Lòng Chu Thiến cũng đang tự trách, cô nói với Triệu Hi Thành: -   Tôi biết là tôi sai! Nhưng giờ không phải là lúc truy cứutrách nhiệm, giờ phải nhanh chóng đưa Thế Duy đến bệnh viện. Chờ Thế Duy khỏe lại, anh truy cứu trách nhiệm cũng không muộn! Triệu Hi Thành im lặng, quay đầu nhìn Thế Duy rồi nói: -   Cô chuẩn bị đồ đi, tôi đi thay quần áo rồi lập tức đưa nó vào bệnh viện. Lúc này Chu Thiến mới để ý, cả người Triệu Hi Thành chỉ mặc độc chiếc quần đùi, lồng ngực rắn chắc, bụng phẳng chân dài đều hiện rõ trước mặt cô. Cô cúi đầu, sau đó lùi qua một bên, nhường đường cho anh. Triệu Hi Thành đi rồi, Chu Thiến mặc quần áo cho Thế Duy, sau đó lạimang khăn mặt, quần áo đề phòng trường hợp Thế Duy phải nhập viện, cuốicùng còn mang theo cả con gấu nhỏ đi nữa. Triệu Hi Thành thay quần áo xong chạy qua bế Thế Duy, thấy Chu Thiến đi theo sau thì nói: -   Cô không cần đi. Chu Thiến kiên quyết: -   Không được, tôi nhất định phải đi, tôi muốn ở bên Thế Duy. Tôi muốn thấy Thế Duy khỏe lại, bằng không sẽ không thể an tâm! Triệutiên sinh, chờ Thế Duy khỏe rồi, nếu anh muốn sa thải tôi thì tôi cũngkhông trách móc gì nhưng giờ tôi nhất định phải ở bên Thế Duy. Triệu Hi Thành yên lặng nhìn cô hai giây, sau đó tiếp tục đi về phía trước, cũng chẳng phản đối Chu Thiến đi theoTriệu Hi Thành lái xe, Chu Thiến bế Thế Duy ngồi bên cạnh. Vì là nửa đêm nên xe rất nhanh chóng đi đến bệnh viện. Vào phòng khám, bác sĩ kiểm tra qua thì chẩn đoán là viêm phổi cấptính, đều nghị phải nằm viện trị liệu. Suốt quá trình Thế Duy vẫn luônhôn mê. Chu Thiến hỏi bác sĩ: -   Nguyên nhân của bệnh này là gì? Ban ngày đứa nhỏ rõ ràng vẫn khỏeTriệu Hi Thành cũng rất chú ý nghe. Bác sĩ nói: -   Khả năng miễn dịch của trẻ còn thấp, rất dễ bị nhiễm virus. Nhưng bệnh này rất phổ biến với trẻ em, chỉ cần đưa đến bệnh viện kịpthời thì chẳng có gì nguy hiểm cả. Hai người đưa tới rất đúng lúc nênkhông cần quá lo lắng! Triệu Hi Thành nghe bác sĩ nói xong thì nhìn thoáng qua Chu Thiến một cái, biết vừa rồi mình nhất thời nóng vội mà trách nhầm cô đã khôngchăm sóc Thế Duy cho tốt thì thầm hối hận. Mà Chu Thiến nghe bác sĩ nói không nguy hiểm gì thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.