Chương 195: PhòngTriệu Hi Tuấn chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, bóng cây chiếu lên ngườianh, cuối cùng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt đại của anh, khiến đôimắt phượng của anh còn sáng hơn sao trời. Anh nhìn bọn họ mỉm cười, mắt phượng lưu chuyển, khí chất tao nhãtuấn tú chậm rãi tỏa ra. Bất kể là đi đâu, lúc nào, chỉ cần là nơi cóanh xuất hiện thì lập tức trở thành hạc giữa bầy gà. Triệu Hi Tuấn quả thực có sức hút này! Thế Duy chạy nhào qua phía Hi Tuấn, kêu lên một tiếng vui mừng: -   Chú ơi! Hi Tuấn bế Thế Duy lên, anh đi tới bên Chu Thiến, vừa đi vừa nói với Thế Duy: -   Cô đang kể chuyện cho Thế Duy nghe à? -   Đúng thế, ngày nào cô cũng kể, chuyện hay lắmGiọng Thế Duy rất vang dội, sau đó lại giãy giãy chân, ý muốn xuốngTriệu Hi Tuấn đặt Thế Duy xuống đấy, Thế Duy lại chạy ào lên trước. Chu Thiến vội nói: -   Thế Duy, chạy đi đâu? Thế Duy chẳng quay đầu lại: -   Thế Duy đi ngắm hoaChu Thiến dặn dò: -   Trời tối nhớ nhìn đường, cẩn thận bị ngãSau đó quay đầu nhìn Hi Tuấn cười nói: -   Trẻ con giờ rất tò mò, phải cho bọn chúng tiếp xúc với nhiều thứ, tự mình khám phá mà hiểu ra nhiều điều. Triệu Hi Tuấn dừng bước, nhìn khuôn mặt trắng mịn thản nhiên như tỏasáng dưới ánh trăng, hồng hào như bạch ngọc. Anh luôn cảm thấy mỗi cáimỉm cười, mỗi lần cúi đầu, mỗi lần ngoảnh đầu lại khiến cho anh đều cócảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác này tựa như rượu ngon được cấtgiấu lâu năm, khiến anh không tự chủ được mà say mêAnh nhẹ giọng nói: -   Tương lai ai cưới được cô nhất định là rất có phúc! Cô sẽ là người vợ tốt, là người mẹ tốt. -   Mẹ tốt thì chắc là được còn vợ tốt thì sao anh nhìn ra? Chu Thiến không nhịn được mà phì cười, Hi Tuấn vẫn thật đáng yêu. Triệu Hi Tuấn nhún nhún vai, nhướng mày cười, vẻ mặt tuấn tú khó mà miêu tả rõ được: -   Chẳng có lý do gì cả, đây chỉ là cảm giác của tôi thôi, tôi cảm thấy cô nhất định sẽ là người vợ tốtNghe đến đó, c tkhông nhịn được thở dài một tiếng, yên lặng xoay người sang chỗ khác, về phía trước. Triệu Hi Tuấn bước dài hai bước đuổi kịp cô, sau đó xoay người rút lui, nhìn cô nói: -   Sao lại mất hứng, tôi nói gì sai sao? Chu Thiến lắc đầu: -   Không sao, không liên quan đến anh, tôi chỉ là tự nhiên nhớ lại một chuyện cũSau đó cô lại chuyển đề tài: -   Hi Tuấn, anh làm ngôi sao lâu như vậy, đạt được địa vị này, anh có vui không? Triệu Hi Tuấn ngẩn ra, bước chậm lại: -   Rất nhiều người nghĩ rằng tôi đạt được địa vị này thì sẽrất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng bọn họ lại không biết, niềm hạnh phúc củatôi không phải là vì đạt được thành công mà vì trong quá trình phấn đấuđó khiến cho tôi thỏa mãnChu Thiến cười: -   Tôi biết, đây là giấc mộng của anh. Cho dù bỏ qua mọi thứ cũng không thể bỏ qua ước mơ của mình đượcTriệu Hi Tuấn dừng bước, nhìn cô thật sâu, sau đó đột nhiên mỉm cười, nụ cười còn dịu dàng hơn trăng, nhẹ nhàng nói: -   Đúng, anh nói đúng, đây là giấc mơ tôi không thể bỏ qua đượcThì ra trên đời này, ngoài cô, còn có thể có người con gái khác hiểu anh như vậy… Lúc này, Thế Duy chạy chậm chậm quay lại, kéo tay Chu Thiến, hưng phấn nói: -   Cô ơi, con vừa đếm, hôm nay hoa nở nhiều hơn hôm qua. Chu Thiến cao hứng nói: -   Thế Duy giỏi quá, mau dẫn cô đi xem nào, cô xem Thế Duy đếm xem có đúng không nào. Vẻ mặt Thế Duy vô cùng đắc ý, sau đó dắt Chu Thiến đi lên trước. Thế Duy cũng mỉm cười đi theo-   Một, hai, ba… Vẻ mặt Thế Duy nghiêm túc, chỉ vào từng đóa hoa mà đếm. Tuy rằngkhông thực sự nhớ hết, cũng có đôi lúc quên số nhưng đếm vẫn rất rõ ràngChu Thiến nhìn cậu bé mà trong mắt đầy sự kiêu ngạo. Đây là con củacô, đứa con thông minh, đáng yêu, ngoan ngoãn của cô. Bất luận là thếnào, cô phải nghĩ cách để ở lại bên con, nhìn con khôn lớnĐếm xong, Thế Duy mở to mắt chờ người lớn khen ngợi, Chu Thiến vội ôm cậu bé vào lòng nói: -   Thế Duy giỏi quá! Thế Duy đúng là đứa trẻ ngoanTriệu Hi Tuấn cũng vỗ tay khen ngợi: -   Thế Duy thông minh thế này, muốn chú thưởng cho cái gì nhỉ? Mắt Thế Duy sáng bừng, lập tức tiếp lời nói: -   Thế Duy muốn xem chú đi quay phim-   À? Triệu Hi Tuấn bật cười, không ngờ Thế Duy lại đưa ra yêu cầu nàynhưng lời đã nói ra không thể rút lại. Anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn củaThế Duy nói: -   Con đúng là quỷ quái! Được! Chú đồng ý với con! Ngày mai đi làm chú sẽ đưa con đi cùngSau lại nhìn về phía Chu Thiến: -   Cô cũng đi cùng đi, tôi làm việc bận rộn không thể chăm sóc nó cẩn thận đượcChu Thiến gật gật đầu. Thế Duy cao hứng nhảy nhót khắp nơiTriệu Hi Tuấn nhìn ánh mắt trong sáng, nụ cười tinh thuần của Chu Thiến mà đột nhiên muốn ngày mai đến thật nhanhChơi đến gần 10h, Thế Duy buồn ngủ thì Chu Thiến mới bế cậu bé lên lầuSau khi về phòng, tắm rửa thay quần áo cho Thế Duy xong, Chu Thiếnđặt cậu bé xuống giường, Thế Duy lật người mấy lần rồi ngẩng đầu nói với Thế Duy: -   Cô ơi, không thấy gấu nhỏ đâuMắt bắt đầu đỏ lên như sắp khóc. Con gấu đó là khi Chu Thiến vẫn còn là Thiệu Lâm đã mua cho Thế Duy. Thế Duy rất coi trọng nó, người bình thường đều không được chạm vào, tối nào cũng ôm đi ngủ. Cậu bé nói, như thế cũng giống như có mẹ ngủ cùngGiờ con gấu quan trọng như vậy lại không thấy, sao có thể không lo lắng. Chu Thiến an ủi cậu bé: -   Thế Duy đừng khóc, con trai không thể tùy tiện khóc nhè. Đừng vội, để cô đi tìm cho, nhất định có thể tìm được! Thế Duy lấy mu bàn tay quệt nước mắt, gật gật đầu. Chu Thiến bắt đầu tìm trong phòng, trên giường, gậm giường, ngăn tủ, sàn nhà, thậm chí cả ban công, nhà tắm cũng chẳng thấy đâuThấy môi Thế Duy bĩu bĩu, lại sắp khóc. Chu Thiến hỏi cậu bé: -   Thế Duy có mang gấu con đi đâu không? Thế Duy nghĩ một hồi mới trả lời: -   Trong phòng chaPhòng Hi Thành? Chu Thiến ngẩn ra nhưng lập tức nói: -   Thế Duy đừng khóc, cô đi lấy cho conNói xong, bước ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Triệu Hi Thành. Chu Thiến do dự một hồi, Hi Thành hẳn là chưa về chứ? Cô gõ gõ cửa,lại nghiêng tai lắng nghe một hồi, bên trong chẳng có chút tiếng độngnào. Chu Thiến hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào. Cửa vừa mở ra, đèn bên trong sáng lên khiến cả căn phòng sáng bừngCăn phòng vẫn giống hệt như lúc cô ra đi, thậm chí ngay cả chiếc áo ngủ trước khi cô bị bắt cóc vẫn còn treo trên giá áoChu Thiến nhẹ nhàng đi vào, vô cùng hoài niệm mà nhìn mọi thứ trong phòngTrong tủ vẫn treo quần áo của cô, những thứ cô thích, màu cô thích. Trên ngăn tủ có ảnh của cô, cô dựa vào lòng Hi Thành cười tươi rạng rỡ. Chu Thiến nhẹ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trong ảnh, không nhịn được màmắt lại nóng bừng. Giờ cô đã chẳng còn là Thiệu Lâm xinh đẹp mà anh đãyêu nữa. Cô lại vuốt lên khuôn mặt của Hi Thành trong bức ảnh, khi đó nụ cườicủa anh vui vẻ như vậy, trên mặt như phủ ánh sáng chói lọi nhưng giờkhuôn mặt anh chỉ còn lại băng sương… Bên cạnh là ảnh của Thế Duy, lúc mới sinh ra, đầy tháng, một tuổi… Tất cả đều để bên cạnh ảnh cô như thể cho cô xem vậy/Trên bàn trang điểm là đồ mĩ phẩm cô dùng dở, chỉ còn lại một ít, cómột số đã hết hạn nhưng vẫn giữ lại trong này, không vứt bỏ thứ nào hếtChu Thiến ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình thường của mình trong gương, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy qua gò má. -   Cô ở đây làm gì? Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mắng nhẹ đầy lạnh lùng