Con Dâu Hoàng Gia

Chương 34 : Nhóm nữ nhân Vương phủ (2)

"Hết sốt rồi." Phượng Loan cúi người chào, tỏ ra bộ dáng suy yếu vô lực, ngồi xuống bên cạnh, cười ngọt ngào nói: "Muội ở Noãn Hương Ổ buồn quá đi, liền muốn đến tìm đại biểu tỷ trò chuyện." Nhìn xuống bụng của nàng ta, "Mới hai ngày không thấy, hình như lại lớn hơn một chút." Lời này Đoan Vương phi rất thích nghe, nên cười nói: "Có lẽ là lớn nhanh thôi." Tương Trắc Phi thì bĩu môi trong lòng. "Ôi chao. "Phượng Loan quay đầu nhìn nàng, cố ý khen ngợi nói: "Hai ngày không thấy, Tương Trắc Phi trở nên rạng rỡ hơn nhiều." Tương Trắc Phi lập tức thấy buồn bực. Lời này là ý gì? Vương Gia mới nghĩ ở chỗ nàng ta hai đêm, đã diệu võ dương oai với mình rồi hả? Hừ, bị bệnh rồi còn cứ đeo bám Vương Gia, đúng là đồ hồ ly tinh, cũng không sợ thân thể mình chịu không nổi! "Muội muội tốt, tại sao không nói gì?" Phượng Loan nhẹ nhàng cười hỏi. Tuy rằng Đoan Vương phi rất thích xem đám cơ thiếp tranh chấp, nhưng không muốn lúc nào cũng ầm ĩ, sẽ khiến mình giống như không quản lý được hậu viện, cho nên ngắt lời nói: "Các ngươi vừa mới vào Vương phủ, ta sẽ cho gọi Miêu phu nhân và Ngụy thị lại đây tiếp kiến." Kỳ thật hai vị thị thiếp đã sớm đợi ở phòng bên, nên rất nhanh đã tiến vào. Mấy ngày hôm trước Phượng Loan và Tương Trắc Phi cãi nhau, và lúc nãy cũng thầm tranh đấu, Miêu phu nhân và Ngụy thị hiểu rất rõ, nhưng trên mặt tỏ ra như không biết gì, đều quy củ đứng ở một bên, chờ hành lễ. Đoan Vương chỉ một người trong đó, "Đây là Miêu phu nhân." Miêu phu nhân cười hành lễ, "Gặp qua Phượng Trắc phi, gặp qua Tương Trắc Phi." Phượng Loan thản nhiên liếc mắt nhìn nàng. Phụ thân Miêu phu nhân là cấp dưới của Tiêu Đạc, vì muốn lấy lòng chủ tử, cố ý dâng lên nữ nhi của mình để làm thiếp. Nàng ta có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, mặt mũi tinh xảo thanh tú, thoạt nhìn bộ dáng giống như con cưng trong nhà. Trên thực tế, có miệng mồm lanh lợi, lời lẽ nhạy bén, là một người rất giỏi làm cho không khí sinh động. Phượng Loan thưởng cho nàng một cây trâm cài vàng túc kim. Tương Trắc Phi thưởng một cây ngọc trâm. Miêu phu nhân quả nhiên là người vui vẻ nói lời sảng khoái, cười khen: "Phượng Trắc phi thật là hào phóng, cây trâm này mới nhìn qua thôi ít nhất cũng phải năm mươi hai lượng chứ? Nếu búi tóc không chải cho chặt, nhất định là không mang nặng như vậy được." Trên trâm cài quấn một vòng hoa mai, quả thật có đủ trọng lượng, nàng lại khen tiếp, "Kỹ thuật làm ra cũng tinh xảo hiểm thấy, hoa mai bên trên thật sự quá giống, ngay cả nhụy hoa cũng y như thật vậy." Nếu so sánh thì ngọc trâm của Tương Trắc Phi thưởng có hơi đơn bạc rồi. Tương Trắc Phi cảm thấy hối hận, mình đã chọn không sai. Đều do Phượng thị, lấy trâm cài vừa dài vừa nặng như vậy làm lễ gặp mặt, khiến cho bản thân mình trở nên giống như keo kiệt. Thật là, chẳng qua nàng chỉ là một Trắc phi, cũng không phải Vương Phi nương nương khen thưởng thị thiếp, còn khoa trương như vậy, không phải là hơi quá rồi sao! Phượng Loan cố ý kiêu ngạo nhìn nàng. Làm Tương Trắc Phi nghẹn gần chết, tức giận đến cắn môi. Miêu phu nhân còn cố tình tán thường cây trâm, khuếch đại nói: "Ôi trời, thế nước của cây ngọc trâm này thật sự tốt nha, còn rất trong suốt, vừa thấy thì biết là hàng thượng đẳng rồi." Nàng nhẹ nhàng cười nói, "Hôm nay thiếp thân được thứ tốt rồi." Trên mặt Tương Trắc Phi lúc trắng, lúc đỏ, mặc dù đối phương nói lời hay, nhưng sao như có cảm giác giống mình bị cười nhạo vậy. Đoan Vương phi thấy sắc mặt nàng khó coi, ngắt lời chỉ người còn lại, "Đây là Ngụy thị." "Gặp qua Phượng Trắc phi, gặp qua Tương Trắc Phi." Khuôn mặt Ngụy thị tròn trịa, tướng mạo ôn nhu đôn hậu, bước lên thành thật hành lễ, sau đó chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. Phượng Loan hơi nhíu mi, bản thân mình luôn không thích Ngụy thị này. Bởi vì Đoan Vương phi còn chưa sinh nhi tử, Tương Cung tần có chút bất mãn, liền đem cung nữ được dạy dỗ rất tốt của bà, Ngụy thị, ban cho Vương phủ, Ngụy thị cũng không chịu thua kém, đúng là không bao lâu sau đã mang thai. Nhưng không biết tại sao, không giữ được, năm đó mình ở trong cung nghe được tin tức, nói là Ngụy thị bị sinh non rớt ra một nam thai đã thành hình. Khi đó mọi người đều lén lúc bàn tán, hoài nghi do Đoan Vương phi động tay động chân. Đến tột cùng tình hình thực tế là như thế nào, mình cũng không rõ ràng. Nhưng kiếp trước mình tới phủ Đoan Vương về sau, mỗi lần tiếp xúc với Ngụy thị đều cảm thấy không thoải mái, mà nói không được vì sao, gương mặt nàng ta nhìn thì ôn nhu đôn hậu, nhưng làm cho người ta có cảm giác là lạ, giống như một con mèo đen ngủ gật trong bóng tối, một lúc nào đó, sẽ đột nhiên giơ ra móng vuốt bén nhọn. Nhưng ngoài cảm giác này, Ngụy thị cũng không có nhược điểm gì để người ta bắt lấy. Kiếp trước mình vào phủ Đoan Vương, đã là chuyện gần mười năm sau, sau lần đầu tiên bị sinh non, Ngụy thị sinh hạ thứ trường tử cho Vương phủ, được phong Liễu phu nhân. Hiện nay là còn chưa có danh phận, chỉ giống một di nương, một mình ở trong phòng của nha hoàn. Theo thường lệ Ngụy thị cũng phải chào hỏi hành lễ với hai vị Trắc phi, nói tạ ơn, vẫn không có nhiều lời như cũ. "Tốt lắm, tất cả mọi người đều gặp nhau rồi." Đoan Vương phi mỉm cười nói: "Hôm nay giữa mùa hè nóng bức khó chịu, đúng lúc hai vị Trắc phi vừa vào Vương phủ, là đại hỉ sự, mùa hè năm nay mọi người sẽ được may thêm hai bộ y phục." Miêu phu nhân nghe xong, cười nói: "Thật tốt quá, nhóm thiếp thân được hưởng ơn đức của Vương Phi nương nương, hưởng phúc khí của hai vị Trắc phi, mới có được thêm hai bộ y phục mới." Ngụy thị phụ họa theo, "Đúng vậy." Phượng Loan ngồi bên cạnh Đoan Vương phi, kéo tay áo của mình ra cho nàng xem, "Đại biểu tỷ, cho ta may hai bộ tiến tụ* có được không? Ta thích gọn gàng sạch sẽ, mùa hè mặc rất mát mẻ." Đoan Vương phi cười nói: "Được, trở về ngươi nói rõ với thợ may đi." Phượng Loan đếm đầu ngón tay, liệt kê ra: "Ta muốn một cái áo nhũ kim, một cái áo màu hồng tím cánh sen, còn váy thì màu hồng son đỏ và hồng bảo thạch." Bộ dáng tùy hứng bá đạo, nhìn sang phía các cơ thiếp khác, "Các ngươi đừng có chọn trùng màu với ta đó." Ngụy thị hoàn toàn không có ý kiến, chỉ mỉm cười. Miêu phu nhân cười nói: "Làn da của ta không được trắng lắm, nếu mặc màu hồng sắc tím hay son hồng cũng sẽ khó coi, vậy thì không trùng với Phượng Trắc phi rồi." Đoan Vương phi cười nhạt, "Tiểu Loan thật giống như Nhu Gia, cả hai đều thích màu sắc tươi sáng." Tương Trắc Phi ngồi trên ghế tử thượng*, âm thầm giày vò khăn thêu hoa trong tay. Phượng thị quá kiêu ngạo rồi! Son hồng và hồng bảo thạch đều gần giống màu đỏ nhất, nàng chọn xong rồi, còn không cho người khác giống với nàng, vậy không phải mình chỉ có thể chọn mấy màu đào hồng, mân hồng linh tinh gì đó sao? Thật sự đáng giận, cái gì nàng cũng chiếm trước, mà Vương Phi còn thiên vị nàng, càng nghĩ càng tức giận. Tương Trắc Phi có vẻ không được tự nhiên, Đoan Vương phi nhìn thấy hết, nhưng không lên tiếng. Trước mắt Tiêu Đạc không ở đây, nàng cũng lười diễn cảnh thê thiếp hòa thuận, hơn nữa mình còn đang mang thai, cần phải tĩnh dưỡng, lười biếng làm những việc khác lắm. Sau đó, nói vài câu chuyện phiếm rồi lấy cớ đuổi người, "Trời nóng, không giữ các ngươi lại lâu." Miêu phu nhân và Ngụy thị xin phép được cáo lui trước. Tương Trắc Phi đang tức giận, tất nhiên cũng không nguyện ý ngồi lâu, cúi chào rồi cũng rời đi. Phượng Loan thì lại ngồi thêm thời gian một ly trà, nhìn sắc mặt Đoan Vương phi, có vẻ uể oải, mới lấy cớ xin phép trở về chọn loại vải, cười híp mắt nói: "Đại biểu tỷ hãy nghỉ ngơi, lúc nào nhàn rỗi ta lại tới trò chuyện." Nàng đi rồi, Mục ma ma liền giúp đỡ Đoan Vương phi vào phòng nghỉ, cho lui hết nha hoàn, thấp giọng cười nói: "Phượng Trắc phi rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ, trước đó Vương Phi nương nương lo nghĩ nhiều rồi." Đoan Vương phi gật gật đầu, "Ừ, giống với tính tình bướng bỉnh của Nhu Gia." Nghĩ nghĩ lại không nhịn được thấy buồn cười, "Ngươi nói xem, nếu là người khác đi du hồ cùng Vương Gia, không nói tới đánh đàn ngâm thơ, hai người cứ như vậy ở cùng một chỗ cũng nói đến chuyện thân mật, nhưng Tiểu Loan lại có thể khiến bản thân té vào trong hồ." Mục ma ma nghe xong cũng cười, "Đúng vậy, quá nghịch ngợm đi." Tiếp đó có chút lo lắng, "Nhưng Phượng Trắc phi bị bệnh, Vương Gia còn nghỉ ở Noãn Hương Ổ liên tục hai đêm, nghe nói..., vẫn còn chưa viên phòng." Tươi cười của Đoan Vương phi hơi phai nhạt, "Không còn cách nào khác, Tiểu Loan thật sự khiến người ta yêu thích." Trượng phu tình nguyện ở Noãn Hương Ổ tùy tiện ngủ hai đêm, cũng không đi tìm cơ thiếp khác. Cùng lúc mà nói, dĩ nhiên là cho Phượng Loan và Phượng gia mặt mũi, thậm chí còn xem như giữ mặt mũi của bản thân. Nhưng theo một mặt khác, nhớ tới trước đây trượng phu hay ngẩn người, không khỏi có chút bận tâm, hắn đối với Tiểu Loan vẫn thực để tâm. Vài năm này, tuổi Tiểu Loan còn nhỏ chưa phát triển, nhưng hai, ba năm nữ sẽ trưởng thành. ---- chỉ sợ là được sủng nhất Vương phủ. Đoan Vương phi sâu kín thở dài, "Thôi, mấy năm gần đây hẳn sẽ không có việc trở ngại gì." Nàng sờ vào bụng mình, "Và lại chỉ cần thai này của ta khỏe mạnh, thuận lợi sinh hạ nhi tử, việc khác hãy tạm thời để yên đó." Mục ma ma vuốt cằm nói: "Không sai, chính là phải như vậy." ****** Bên trong Phù Thúy các, Miêu phu nhân sai nha hoàn đóng cửa nói chuyện. "Phu nhân." Nha hoàn Thúy Tụ lo lắng nói: "Nô tỳ thấy Tương Trắc Phi hình như có lòng dạ hẹp hòi, hôm nay phu nhân khen trâm cài của Phượng Trắc phi tốt, trên mặt nàng ta tràn đầy vẻ khó chịu." Miêu phu nhân cười ra tiếng, "Ta cũng chưa có nói xấu nàng ta đâu." Thúy Tụ bĩu môi, "Nhưng nếu so sánh trâm cài và ngọc trâm, của ai tốt của ai kém, vừa xem đã hiểu ngay, cho dù phu nhân có khen cây trâm của Tương Trắc Phi, chỉ sợ nàng ta cũng không cảm kích, không chừng còn tưởng rằng phu nhân hạ thấp mặt mũi của nàng ta, trong lòng lại âm thầm ghi hận." "Nha đầu ngốc." Miêu phu nhân chỉ vào trán Thúy Tụ, "Phu nhân ngươi có ngốc như vậy không? Ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn? Nhưng đúng vậy nha..." Giọng điệu từ từ thay đổi, "Hai vị Trắc phi này, chúng ta không có khả năng lấy lòng cả hai, nhất định đành phải đắc tội một người." "Cho nên, phu nhân liền chọn theo Phượng Trắc phi?" "Đúng vậy." Miêu phu nhân xoay trâm cài trong tay, "Ai bảo dáng vẻ Phượng Trắc phi đẹp, gia thế lại tốt, còn là biểu muội của Vương Phi nương nương?" Nàng lạnh giọng cười, "Ngươi còn không nhìn ra được sao? Hôm nay lúc thỉnh an, Phượng Trắc phi bá đạo chiếm màu y phục trước như vậy, Vương Phi nương nương cũng chưa hề nói gì, rõ ràng là thiên vị cho biểu muội nhà mình." Thúy Tụ nói: "Vương Phi nương nương không lo lắng, Phượng Trắc phi quá đẹp, tương lai được sủng ái sẽ lung lay địa vị của nàng sao?" "Còn quá sớm." Miêu phu nhân không để tâm cười nói: "Phượng Trắc phi chỉ là một đứa nhỏ, hiểu được cái gì? Chỉ biết tùy hứng làm càn, Vương Phi khẳng định có thủ đoạn dụ dỗ nàng ta, nếu mài tốt, sẽ là một con dao bén đó." Xoa nhẹ trán mình, "Vương Phi nương nương và Phượng Trắc phi, biểu tỷ muội hai người, một là hiền thê, một là mỹ thiếp, kêu những người như chúng ta làm sao còn chỗ đứng? Sau này chắc chắn sẽ phải đau đầu hơn rồi." Thúy Tụ không cam lòng phân bua: "Vậy nếu Phượng Trắc phi sinh nhi tử? Các nàng còn có thể tiếp tục làm tỷ muội tốt sao? Sẽ không suy nghĩ cho chính mình à? Sợ là không được đâu."