Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 7
Sau một ngày, Tiêu Hà Hà đã quen thuộc hơn với quy trình làm thư ký của tổng tài. Đến buổi chiều, thư ký Cao lại dẫn một cô gái đi lên, nhìn giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học. Khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà, cô gái đó lập tức tươi cười chào hỏi. “Chào chị, em là Hướng Tịnh, vừa vào công ty, xin chị chỉ dẫn thêm!”
“Chào em, chị là Tiêu Hà Hà!” Tiêu Hà Hà chào hỏi cô ấy với vẻ khách sáo.
Đúng ngay lúc này, một người phụ nữ mang đôi giày cao gót đi tới, Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh lập tức đứng lên với vẻ cung kính. Vì mới đến, nên cả hai vẫn chưa nắm được tình hình, không biết người vừa đến là ai!
Cô gái đó mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc có cổ chữ V. Cổ áo xẻ rất thấp, gần như có thể nhìn thấy khe núi đôi lúc ẩn lúc hiện. Thân hình cao gầy, gương mặt xinh đẹp, nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh liền híp mắt lại. Và lúc này, thư ký Cao đúng lúc bước ra khỏi phòng thư ký, cô ta ngay lập tức đổi mặt. “Chị Cao, nhân viên mới hả?”
“Ừ! An Tây, đây là hai thư ký mới tới, Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh. Sau này những lúc chị vắng mặt, em hãy chỉ bảo thêm cho họ.”
“Tất nhiên, những việc chị Cao căn dặn, An Tây sao dám không làm?” Câu trả lời khách sáo và khôn ngoan, không một chút sơ hở.
“Ting ting!” Máy gọi riêng từ văn phòng tổng tài đổ chuông, Tiêu Hà Hà vừa định đến nhấc máy thì đã bị dồn sang một bên, chỉ thấy An Tây sải bước chạy đến, nhấc điện thoại lên, nói với giọng õng ẹo: “Dạ tổng tài, anh có gì căn dặn?”
“Cà phê!”
“Dạ.” An Tây gác máy và ngay lập tức đi pha cà phê.
Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh cũng đang làm việc của họ.
Chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy An Tây xụ mặt đi ra khỏi văn phòng tổng tài, liếc nhìn Tiêu Hà Hà, nói với giọng không tốt lành: “Tiêu Hà Hà, tổng tài nói cô đi pha ly cà phê rồi bưng vào trong kìa!”
Tiêu Hà Hà ngớ người ra, liếc nhìn ly cà phê trong tay chị ta. Tổng tài không uống cà phê do chị ta pha à?
“Dạ!” Rồi cô lập tức đi pha một ly khác.
Vừa định đi, An Tây trờ tới, cúi xuống gần ly cà phê và ngửi. “Cũng có gì đặc biệt đâu! Tiêu Hà Hà, có phải cô có quen biết với tổng tài không?”
“Ờ, không!” Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tôi không quen biết tổng tài! Chị An, tôi bưng cà phê vào cho tổng tài trước đã!”
An Tây nhìn theo bóng lưng cô, hừ một tiếng lạnh lùng và khinh thường, trong mắt lóe lên một tia sáng!
Tiêu Hà Hà đã mang cà phê đến văn phòng của tổng tài, Tần Trọng Hàn đang xem xét công văn. “Tổng tài, cà phê đây!”
“Ừ!” Ngẩng đầu lên, Tần Trọng Hàn liếc nhìn Tiêu Hà Hà một cái rồi đứng dậy, bộ Mansini màu đen làm tôn lên thân hình cao lớn của anh ta. “Sau này cà phê của tôi sẽ do cô phụ trách toàn bộ!”
“Dạ!” Tiêu Hà Hà chỉ có thể nói dạ. Lời căn dặn của tổng tài, cô bắt buộc phải làm theo!
Tần Trọng Hàn đi tới, Tiêu Hà Hà lùi về sau theo bản năng. Đầu cô hình như cúi thấp hơn, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình một cách bất lực. Cô lại ngửi thấy mùi thuốc lá dễ chịu đó.
“Thư ký Tiêu, quen với công việc rồi chứ?” Trong giọng nói trầm ấm của Tần Trọng Hàn không có chút nhiệt nào, đi sượt qua người cô rồi ngồi xuống ghế xô-pha.
“Dạ.” Vẫn chỉ nói từ đơn, Tiêu Hà Hà trả lời.
“Cô chỉ biết trả lời mỗi chữ “dạ” thôi hả?” Cô nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Tần Trọng Hàn vang lên lần nữa.
“Dạ!” Trả lời theo bản năng, có hơi thất vọng. Tiêu Hà Hà bất giác cắn chặt môi, vội vã ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Tần Trọng Hàn.
Chỉ với một cái nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh mà không thể giải thích được.
Nhìn cô gái đang đơ như khúc gỗ kia, mắt của Tần Trọng Hàn chớp chớp liên hồi.
Tiêu Hà Hà lại cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ yếu ớt và run rẩy nắm thật chặt cái khay, không hiểu tại sao Tần Trọng Hàn lại xét hỏi mình như vậy.
“Cô ra ngoài đi!” Tần Trọng Hàn đột nhiên nói, giọng lạnh lùng.
“Mẹ ơi, sao bây giờ mẹ mới đến đón con vậy?” Ở cổng nhà trẻ, cậu bé với đôi môi đỏ và hàm răng trắng cuối cùng đã đợi được Tiêu Hà Hà đến. Hiện trong nhà trẻ không còn ai, chỉ còn lại Tiêu Thừa với cô giáo.
“Mẹ xin lỗi, Thịnh Thịnh, mẹ tan ca trễ quá!” Tiêu Hà Hà nói với cô giáo một cách áy náy: “Xin lỗi cô Thạch, làm cô phải về trễ rồi!”
“Không có gì đâu cô Tiêu, cô và con trai cô nhìn giống nhau thật đó!” Lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Hà Hà, cô Thạch đã biết cậu bé có đôi môi đỏ và hàm răng trắng dễ thương như Thịnh Thịnh được di truyền gen của ai rồi. “Chắc đôi mắt và lông mày của cậu bé giống ba phải không?”
“Ờ!” Tiêu Hà Hà hơi bối rối, nụ cười cũng không tự nhiên. Bởi vì Thịnh Thịnh đâu phải là con ruột của cô ấy, nhưng hầu hết tất cả mọi người quen biết cô đều sẽ nói như vậy!
“Thịnh Thịnh, chào tạm biệt cô giáo đi con!”
“Dạ! Tạm biệt cô Thạch!” Thịnh Thịnh ngoan ngoãn nói. “Mẹ ơi, con giống mẹ thật hả?”
Tiêu Hà Hà cúi đầu và nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn này. Đúng vậy, Thịnh Thịnh quả thực càng ngày càng giống mình. Nhưng suy cho cùng, cậu bé không phải là con ruột của cô. “Ừ, giống!”
Chờ cô giáo đi khỏi, Tiêu Hà Hà nắm lấy tay con trai. “Thịnh Thịnh, hôm nay chúng ta sẽ ăn gì nào?”
“Chỉ cần được ở với mẹ, con ăn gì cũng được!”
“Ừ, Thịnh Thịnh ngoan lắm!” Tiêu Hà Hà thở dài. Đứa trẻ này rất thân thiết, ngoại trừ việc nó không phải con ruột của mình. Rốt cuộc con trai của mình đang ở đâu? Sống có tốt không? Người đàn ông đó có yêu thương nó không?
Nghĩ rồi, một giọt nước mắt rơi xuống.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc nữa rồi? Có phải Thịnh Thịnh không ngoan không?” Ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ mặt lo lắng, Thịnh Thịnh bối rối nói. “Sau này con sẽ không hối mẹ nữa, mẹ chưa tan ca, Thịnh Thịnh sẽ đứng ở cổng trường chờ mẹ!”
“Thịnh Thịnh, không phải, mẹ không khóc, mẹ bị cát bay vào mắt thôi!” Tiêu Hà Hà mở miệng giải thích với vẻ áy náy.
“Nhưng bây giờ làm gì có gió? Sao tự nhiên lại có cát?”
Trên khuôn mặt trắng bệch và gầy gò lộ ra một nụ cười: “Thịnh Thịnh thông minh quá, vậy mẹ sẽ không khóc nữa! Đi nào, mẹ đi mua món ngon cho Thịnh Thịnh ăn ha?”
Ở căn nhà lớn của họ Tần.
“Ba ơi, ba về rồi hả?” Một cậu bé xinh đẹp đang chạy từ trên cầu thang xuống với vẻ háo hức, nhìn thấy Tần Trọng Hàn, hình như vô cùng vui mừng.
“Ngữ Điền!” Tần Trọng Hàn bồng nhấc cậu bé lên. “Con có ngoan không?”
“Dạ có! Ông nội nói Ngữ Điền rất biết nghe lời!”
“Ừ!” Tần Trọng Hàn hơi nhếch môi lên. “À, ông nội đâu rồi con?”
“Ông nội đang ở trong phòng sách!” Ngữ Điền chỉ về phía phòng sách trên lầu rồi nói.
“Ba ơi, ba đang tìm ông nội hả?”
“Ừ, Ngữ Điền tự chơi đi rồi đi tắm, sau đó chờ ba, chút nữa ba sẽ kể chuyện cho con nghe!”
“Dạ! Vậy Ngữ Điền đi đây!” Ngữ Điền tuột xuống khỏi vòng tay của Tần Trọng Hàn. “Ba mau đi đi!”
“Ừ.” Tần Trọng Hàn nhìn theo bóng lưng con trai mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ bé tội nghiệp đó. Anh ta không ngờ, chỉ trong một đêm đó, anh ta đã có con trai!
Trong phòng sách.
“Con vẫn biết đường về nhà à?” Tần Lăng Hàng nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì lại nổi giận. “Rốt cuộc đến bao giờ con mới chịu kết hôn? Khi nào mới chịu tìm cho Ngữ Điền một người mẹ?”
“Ba gọi con về đây chỉ để nói chuyện này thôi à?” Tần Trọng Hàn nhíu mày.
“Thằng nghịch tử! Mạc Lam Ảnh đã bỏ đi ba năm rồi, mày vẫn chưa thể quên cô ta sao?”
“Đừng nhắc cô ta với con nữa!” Khuôn mặt Tần Trọng Hàn ngay lập tức sa sầm lại.
“Vậy thì kết hôn đi! Cuối tuần tới đúng kịp lễ kỷ niệm công ty, sẽ có rất nhiều cô chiêu xinh đẹp của các công ty lớn đến dự, con hãy chọn lấy một cô!”
“Còn chuyện gì khác không?” Tần Trọng Hàn hỏi với vẻ mất kiên nhẫn. “Nếu không, con ra ngoài đây!”
Không chờ ông Tần nói thêm, Tần Trọng Hàn đã bước ra khỏi phòng sách.
Trong phòng ngủ trẻ em.
“Ba ơi, cuối cùng công chúa Bạch Tuyết có được hoàng tử đánh thức bởi một nụ hôn không ba?”
“Lần sau sẽ nói cho con biết!”
“Ba ơi, đừng mà! Con muốn biết ngay bây giờ!”
“Vậy con đoán xem?”
“Dạ có được đánh thức bởi một nụ hôn!”
“Ừ, Ngữ Điền thông minh lắm!”
Một tuần sau.
Khả năng thích ứng của Tiêu Hà Hà rất mạnh, nếu không, mấy năm qua cô cũng sẽ không tồn tại được. Một mình nuôi con, vừa làm vừa học, cuối cùng cũng tốt nghiệp. Vậy nên, chỉ mới vài ngày, cô đã làm những việc mình cần làm một cách đâu ra đó.
Tuy nhiên, dường như An Tây luôn gây phiền phức cho cô, lúc nào cũng đưa ra cho cô vài vấn đề khó, cũng may cô đều xử lý xong một cách cẩn thận!
Hôm nay, tổng tài không có mặt, An Tây cũng không.
“Hà Hà, em nghe nói tổng tài dẫn An Tây đi công tác rồi!” Hướng Tịnh ghé đến.
“Ồ, vậy hả?” Tiêu Hà Hà không thích nhiều chuyện, vẫn tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu của mình, cô muốn học thêm nhiều thứ. Hiếm khi ông chủ vắng nhà, cô có thể yên tâm mà học rồi.
“Chị không biết hả? Bạn gái của tổng tài chúng ta thì nhiều lắm, nghe nói An Tây là một trong số họ đó! Tổng tài chỉ thích gái còn trinh, anh ấy bị hội chứng sợ bẩn!”
“Ừ!” Vẫn câu trả lời thờ ơ.
Đàn ông mắc hội chứng sợ bẩn thì không nhiều, nhưng nếu đã mắc chứng này thì hà cớ gì lại qua lại với nhiều phụ nữ đến vậy? Điều này vốn rất mâu thuẫn còn gì.
Cô tưởng người mắc hội chứng sợ bẩn thực sự thì sẽ không có bạn gái chứ, sống một mình chẳng phải sạch sẽ hơn à?
“Tổng tài chỉ uống cà phê của chị, Hà Hà, có phải chị cũng là bạn gái của tổng tài không?” Hướng Tịnh đúng là không nói chuyện bình thường thì không vui mà.
“Này!” Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên và cười khanh khách. “Hướng Tịnh, trí tưởng tượng của em quá phong phú rồi đó!”
“Nhưng chị đã được tổng tài chọn mà, tổng tài đã đích thân tuyển chị! Chúng ta cùng đến phỏng vấn, nhưng chỉ có một mình chị giành được vinh dự này! Chị có biết ở các tầng dưới có bao nhiêu người ganh tỵ với chị không?”
“Chị không biết!” Tiêu Hà Hà mỉm cười. “Làm việc đi!”
“Hà Hà, chị đúng là hiền như khúc gỗ!” Hướng Tịnh lắc đầu. “Mà cũng đúng! Sao tổng tài có thể thích chị được? Một người đàn ông như tổng tài, chắc phải thích các cô gái gợi cảm quyến rũ như An Tây mới phải! Chị không thể là bạn gái của tổng tài được!”
Điều này thì có liên quan gì đến chúng ta? Tiêu Hà Hà thở dài, nghĩ thầm trong lòng.
“Hà Hà! Chị còn trẻ, sao lại mặc những bộ đồ có màu sắc quê mùa quá vậy? Bạn trai chị thấy chị ăn mặc như vậy, buổi tối anh ấy sẽ gặp ác mộng đó!”
“Hì hì!” Tiêu Hà Hà chỉ cười cười.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến quan hệ nam nữ, cũng chưa bao giờ muốn bay lên cành cao để trở thành phượng hoàng. Từ năm mười bảy tuổi, cô đã mất đi tư cách để yêu người khác!
Ờ! Sắp đến ngày giỗ của Tiêu Tiêu rồi!
Xem lại lịch, khoanh tròn ngày đó. Cuối tuần này, cô sẽ đưa Thịnh Thịnh đến tảo mộ cho em trai mình. Hôm đó là ngày giỗ của Tiêu Tiêu, cũng là ngày kỷ niệm cô mất đi sự ngây thơ của mình!
“Mẹ ơi, cậu đã lên thiên đường thật hả mẹ?” Trước bia mộ, Thịnh Thịnh nhìn bức ảnh trên bia mộ rồi hỏi Tiêu Hà Hà với vẻ mặt khó hiểu. “Nhưng thiên đường chẳng phải chỉ có đi mà không có về hay sao mẹ?”
“Ừ! Cậu của con sẽ không về nữa!” Tiêu Hà Hà vuốt ve bức ảnh trên bia mộ, trong mắt rưng rưng lệ. “Cậu con là người tốt, cậu lên thiên đường chắc sẽ vui lắm! Cậu con sẽ không còn đau đớn nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
101 chương
36 chương
50 chương
112 chương