“Thư ký Tiêu, công việc ngoài nhầm lẫn ra, còn lại đều do so suất của em, muốn khắc phục thì có rất nhiều cách, nhưng em, chỉ vì ham muốn hư danh trước mắt, muốn nổi tiếng trong một đêm nên đã lên sàn biểu diễn, thực sự là vì lợi ích của công ty hả?” Cô kinh ngạc, trong đầu kêu oong oong một hồi. Ý anh ta là cô muốn nổi tiếng chứ gì? Cô đột nhiên mỉm cười, cười một cách rất viễn vông, giống như một con búp bê bằng sứ có thể bị vỡ bất cứ lúc nào. “Tổng tài, phải, tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn nổi tiếng đến sắp điên luôn rồi!” Anh nhếch môi. Nhưng sau khi anh ta ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng nhưng xa xăm rơi trên khuôn mặt của Tiêu Hà Hà, trong một khoảnh khắc, khi nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt này của cô, anh ta bắt đầu hối hận vì lời mình vừa nói. Mắt của Tiêu Hà Hà cố đè nén, quay phắt đầu sang hướng khác, một giọt nước mắt rơi xuống, lạnh lùng nói: “Tổng tài, công việc này đã kết thúc, rất thành công, tôi không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho công ty cả, tôi có thể từ chức được rồi chứ?” Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Tần Trọng Hàn vào lúc này lại càng lạnh lẽo hơn. “Không được!” “Tại sao?” Tiêu Hà Hà nhìn anh ta với vẻ không thể tin tưởng được. Anh ta dựa vào đâu mà không cho? “Bây giờ trễ rồi, thứ hai rồi nói. Bây giờ sẽ chở em về nhà trước!” Anh ta không nói gì thêm. Chiếc xe dừng lại trong con hẻm, cuối cùng Tiêu Hà Hà hỏi: “Rốt cuộc anh muốn sao mới chịu tha cho tôi?” Trong tâm trí xuất hiện cảnh trên sân khấu chữ T vừa rồi, cô bị mọi người nhìn chăm chăm, Tần Trọng Hàn cố nén bực bội trong lòng, tiếp tục nói: “Đừng tưởng em đã cứu cánh được thì không có tổn thất gì, dù sao em cũng không phải là người mẫu chuyên nghiệp.” Quay đầu qua, Tiêu Hà Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dù có sóng lớn cũng không hoảng sợ của Tần Trọng Hàn, anh ta rất bình thản, dường như nói rất chính đáng, nhưng cô biết anh ta vốn không nói lý lẽ, tim cô nhói đau, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn. “Vậy tổng tài cũng phải có thời hạn chứ!” Giọng của Tiêu Hà Hà lạnh lùng hơn, vừa rồi cô còn tự nhủ rằng mình sẽ không yếu đuối, nhưng tại sao vào lúc này, cô nhìn vào anh ta, tự nhiên lại cảm thấy sợ chứ? “Ba tháng!” Đôi môi mỏng manh của anh ta thốt ra hai từ. Sắc mặt của Tiêu Hà Hà đột nhiên trắng bệch, hai từ này nhắc cô nhớ đến những lời của anh cáo, cùng một thời hạn, dường như cô không thể từ chối được. “Được, hy vọng anh nói lời sẽ giữ lời!” Tiêu Hà Hà xoa trán rồi thở dài, rồi nở một nụ cười thật lớn. May mà chỉ là công việc, nhưng lúc này trái tim cô lại cảm thấy đau đớn và cay đắng một cách rõ ràng. Tại sao Tần Trọng Hàn cũng bắt nạt cô? Tiêu Hà Hà nói xong liền mở cửa xe, bước xuống xe, mở miệng máy móc. “Cám ơn tổng tài đã đưa tôi về!” Sau khi cúi chào, cô quay người lại, mỉm cười một cách bất lực và bước đi. “Tiêu...” Lời chưa nói ra cuối cùng đã nuốt vào trong miệng, Tần Trọng Hàn không thể che giấu vẻ thoải mái trên mặt được nữa, một nắm đấm đập lên thân xe, sự đau đớn ở các khớp ngón tay đã ngăn chặn hành động kéo Tiêu Hà Hà lại. Chú tài xế ngồi ở ghế trước cũng sợ đến run cầm cập, không dám nói gì. Nhìn theo bóng lưng xa dần của Tiêu Hà Hà, đôi chân mày của Tần Trọng Hàn nhíu lại thật chặt, rốt cuộc anh ta bị gì vậy? Về đến nhà rồi tắm xong, Tiêu Hà Hà liền nhận được cuộc gọi từ chú tài xế đó. “Thưa cô, cậu chủ kêu tôi đến đón cô, cô ra đây đi!” “Tôi rất mệt mỏi!” Tiêu Hà Hà nói một cách thờ ơ. Hôm nay là thứ sáu, vậy mà cô đến đón Thịnh Thịnh đúng giờ, những bạn nhỏ khác đều đã về nhà vào cuối tuần, nhưng cô lại không có cách nào đến đón con, vừa rồi Tần Trọng Hàn lại nói quá nhiều, làm cô thực sự mệt mỏi, mệt mỏi quá! “Thưa cô, cậu chủ nói, nếu cô không đi, cô tự gánh chịu hậu quả!” “Tôi biết rồi!” Tiêu Hà Hà nhếch môi với vẻ cay đắng, chuyện phải đến rồi cũng sẽ đến, đành vậy! “Mấy ngày không gặp, hình như cô rất ghét phải nhìn thấy tôi thì phải?” Anh cáo đã thay một bộ đồ bình thường màu trắng, đang ngồi trên ghế xô-pha màu trắng, trong tay đang kẹp một điếu thuốc. Sau đêm đó, Tiêu Hà Hà lần đầu tiên gặp lại anh ta, trong lòng chợt nhói đau. Người đàn ông này và mình đã sinh ra một đứa con, nhưng anh ta không phải là người yêu hay chồng của cô, giữa họ chỉ là một vụ giao dịch lạnh lẽo. Một mối quan hệ thật kỳ lạ! “Tôi chỉ muốn gặp con tôi, chỉ muốn nhanh chóng được gặp!” Cô cảm thấy rằng mình sắp không chịu nổi nữa. Anh ta nói với cô: “Đến đây… Đến đây với tôi…” Tiêu Hà Hà cúi đầu, dường như không nghe thấy tiếng gọi của anh cáo. “Đến đây!” Anh cáo nhấn mạnh giọng, thân hình cao lớn của anh ta hơi rung lên, trong giọng nói đã hơi khó chịu. Tiêu Hà Hà đi thật chậm về phía trước, dừng lại ngay trước mặt anh cáo. Anh cáo ngước lên nhìn Tiêu Hà Hà. Cô đứng đó, đầu của anh ta vừa vặn ngang bằng ngực cô. Anh ta nhìn ngơ ngác vào bộ ngực cao vút đang nhấp nhô vì hít thở của Tiêu Hà Hà. Bỗng anh cáo ôm chầm lấy Tiêu Hà Hà, vùi đầu và mặt vào trong khe ngực mềm mại của Tiêu Hà Hà! Bị anh ta ôm chặt, toàn thân không thể nhúc nhích, cơn ác mộng của cô lại tái diễn. Anh ta ôm chặt eo của Tiêu Hà Hà, hít lấy hít để hương thơm ấm áp trên cơ thể cô. Hơi thở cháy bỏng của anh ta xuyên qua vạt áo trước của Tiêu Hà Hà, thâm nhập vào trong làn da mịn màng trắng trẻo của cô, làm một người nhạy cảm như cô tê dại toàn thân. Cô đưa tay lên giữ chặt vai anh ta, ngả người ra sau, theo bản năng muốn thoát khỏi sự nồng nhiệt của anh ta. Còn trong lòng cô lại đang muốn tháo cái mặt nạ xuống khỏi mặt anh ta, tay cô từ từ di chuyển ra sau tai anh ta, cô muốn tìm sợi dây đeo phía sau cái mặt nạ đó. Ngay khi tay cô chạm vào nó, tay anh ta bất thình lình giữ chặt tay cô. “Không được tháo ra, nếu không, cô sẽ không gặp được con trai của cô!” “Anh thật hèn hạ!” Cô nghiến răng. “Phải, tôi hèn hạ!” Anh ta nhếch môi. Giữ chặt vai cô, kéo hơi mạnh một cái, Tiêu Hà Hà lảo đảo nghiêng về phía trước, loạng choạng ngồi lên chân của anh cáo. Mùi rượu! Anh ta đã uống rượu! Anh ta ôm cô vào lòng, hơi thở phun ra từ miệng anh ta làm nóng cả khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Hà Hà. Song, Tiêu Hà Hà đã quay mặt sang chỗ khác. Mùi rượu trong miệng anh ta quá nồng, bị anh ta hà hơi vào, cô cũng cảm thấy hơi say. “Muốn uống chút rượu không?” Anh ta hỏi. Rồi anh ta đặt cô lên ghế xô-pha, đứng dậy đi thẳng về phía tủ rượu, rót hai ly rượu vang đỏ. Anh ta đứng đó, từ trên cao nhìn xuống cô, rồi đưa ly rượu cho cô. “Uống một chút đi, nhìn cô hôm nay rất mệt mỏi, uống rượu sẽ làm đỡ mệt!” Cô không cầm lấy ly rượu. “Tôi… Tôi không biết uống rượu…” Tiêu Hà Hà nói với vẻ lúng túng. Nhưng nếu uống rượu thật sự có thể xóa bỏ mọi nỗi sầu, cô cũng muốn nếm thử mùi vị say rượu. Anh cáo nhìn Tiêu Hà Hà một hồi lâu, ánh mắt anh ta di chuyển từ mái tóc thẳng, dài và đen như nhung của cô xuống dưới người cô. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của cô hơi đỏ lên vì ánh nhìn của anh ta. Cô cắn chặt đôi môi mịn màng của mình bằng những chiếc răng trắng ngà, trông cô yêu kiều và ngượng ngùng. “Cô không biết uống rượu hả?” Anh cáo nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khàn khàn, cả người lại bắt đầu nóng lên. Anh ta cúi đầu xuống, giấu đi khóe môi đang nở nụ cười không thể kìm nén của mình, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn. Bất thình lình, anh ta chụp lấy Tiêu Hà Hà, dùng môi mình in lên miệng cô! Trong thời khắc cô vẫn đang kinh hoàng, rượu trong miệng anh ta chảy vào miệng của Tiêu Hà Hà, ngay lập tức một hương vị cay nóng men theo cổ họng của cô chảy thẳng xuống dạ dày, như bị lửa đốt. “Khụ khụ khụ...” Tiêu Hà Hà khó chịu gần chết. “Khụ khụ khụ...” Bị rượu làm sặc nên ho không ngừng, khuôn mặt xinh đẹp cũng vì ho quá nhiều mà đỏ ửng lên. Cô ngước đôi mắt rưng rưng vì bị sặc lên, nhìn trừng trừng vào anh cáo cố tình giở trò xấu với vẻ giận dữ. Anh cáo nhìn thấy phản ứng này của cô liền không nhịn được phải bật cười. Tiêu Hà Hà nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhấp nhô vì cười của anh ta, cắn chặt đôi môi đỏ tươi của mình và không nói lời nào. “Những người không biết uống rượu mới không chịu nổi đòn này!” Tiêu Hà Hà vẫn cắn môi, tỏ vẻ không chịu khuất phục. Anh cáo uống cầm ly rượu lên rồi uống tiếp một ngụm nữa. Tiêu Hà Hà nhìn anh ta rồi bước tới, cầm ly rượu còn lại, nốc sạch một hơi. Cay quá! Nóng quá! Lại là một trận ho khác, nhưng rượu mạnh vừa xuống đến bụng, đầu óc đầy nỗi buồn và thù hận của cô cũng bắt đầu hỗn loạn. Cảm giác này thật dễ chịu. Tiêu Hà Hà lại nốc thêm một ngụm rượu lớn, hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt như cười như không của anh cáo đang ngồi bên cạnh. Cho đến khi một ly rượu được uống hết, khuôn mặt nhợt nhạt của cô dần dần đỏ lên, và cơ thể của cô cũng bắt đầu ngả ra sau, từ từ dựa vào ghế sofa. “Thêm một ly nữa!” Thì ra, rượu thực sự có thể làm cho người ta quên đi những phiền muộn và lo âu! Anh cáo quyết định cầm luôn cả chai đến, Tiêu Hà Hà không chờ anh ta rót mà giật lấy, cầm cả chai mà uống. Rồi rượu ít dần đi, đầu cô cũng ngày càng nặng nề. Cuối cùng anh cáo cũng không thể nhìn tiếp được nữa, anh ta giật lấy chai rượu trong tay cô. Người phụ nữ chết tiệt! Đây là rượu XO, em tưởng là nước suối à? Có lòng tốt muốn giúp cô ấy giải tỏa chút phiền não, không ngờ cô ấy lại học theo say rượu! “Trả lại cho tôi!” Rượu mạnh đã làm cho đầu óc Tiêu Hà Hà không tỉnh táo. Anh cáo híp chặt đôi mắt đẹp và nhìn cô gái nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa. Cô gái này to gan lắm, chưa bao giờ uống rượu mà dám uống nhanh và nhiều như vậy, lại còn là loại XO ngấm chậm nữa chứ! Tiêu Hà Hà của lúc này dường như đã quên đi rất nhiều phiền não, đôi mắt say rượu mông lung, đang cười một cách ngây dại.