Con Của Quỷ
Chương 81 : Khuyển quỷ
Đông Sinh dậy muộn, rửa mặt ăn sáng xong liền xách theo hoa quả mà dì Lư đã chuẩn bị cho cùng cháo bổ huyết mà bà nấu, lúc đến bệnh viện đã gần mười hai giờ. Tối hôm qua bùa hộ mệnh của Lương Kiện đã đốt trụi, trong lòng cứ mãi thấp thỏm, nhìn thấy Đông Sinh còn kích động hơn thấy cha mẹ ruột, hận không thể nhào lên người Đông Sinh hôn lấy hôn để.
Đông Sinh mặt không cảm xúc, vô cùng lạnh lùng dùng túi đựng hoa quả ngăn cản "công kích" của tiện nhiên, Lương Kiện hậm hực, nhưng vẫn chân chó nhận túi hoa quả, nhiệt tình giới thiệu: "Dì, đây là Đông Sinh cùng phòng với bọn cháu, Đông Sinh, đây là mẹ của Dư Đồng".
Mẹ Dư Đồng hơi đen, rất béo, phong cách ăn mặc giống y nhà giàu mới nổi, có cảm giác mạnh mẽ khó gần gũi. Nhìn tướng mạo thì mẹ Dư Đồng đúng là người cường thế bá đạo, quan hệ với chồng cũng không tốt, thường xuyên mâu thuẫn vì tình cảm, sắp tới sẽ gặp chuyện khá nghiêm trọng trong hôn nhân, nhịn thì gió êm sóng lặng, nếu không hôn nhân có thể sẽ gặp biến cố lớn, bản thân bà cũng gặp chuyện, thậm chí có thể vào tù.
Nhưng, vận số sau này của mẹ Dư Đồng rất tốt, con cháu hiền hiếu, phú quý trường thọ, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì có thể sống đến tám chín mươi tuổi.
Khí của mẹ Dư Đồng không mạnh bằng Dư Đồng, nhưng rất sạch sẽ, tính cách có thể là có một vài vấn đề, nhưng bản tính thiện lượng, là điển hình của kiểu người nhanh mồm nhanh miệng, khẩu xà tâm phật, so với đám người mặt hiền tâm ác kia không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Viên Xuân Hoa – mẹ Dư Đồng, chỉ học hết tiểu học, đời này sùng bái nhất là người có văn hóa, tính tình rất mạnh mẽ, bình thường người khác nói bà vốn chẳng nghe vào, Dư Đồng nói thì có thể nghe một ít. Bây giờ Dư Đồng lại thi đậu trường hàng đầu cả nước, con trai nói gì thì là cái đó, rất nghe lời.
Viên Xuân Hoa cường hãn, nếu là trước đây ai dám đánh con trai bảo bối của bà đến mức nằm viện, bà không đi liều mạng với kẻ đó mới là lạ. Sáng nay lúc Viên Xuân Hoa đến bệnh viện quả thực muốn đến tìm Vương Xuyên, nhưng được Dư Đồng và Lương Kiện khuyên nhủ mãi mới thôi. Lương Kiện rất biết nói chuyện, chỉ một chốc mà đã dỗ Viên Xuân Hoa cười vui vẻ.
Nhìn thấy Đông Sinh, mắt Viên Xuân Hoa sáng ngời --- đứa bé này đẹp trai quá, tiếc là bà không có con gái a!
Nhìn phản ứng của dì Viên, Lương Kiện đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới chỉ biết nhìn mặt này, cậu nói đến khô cả miệng mới làm dì Viên có chút ấn tượng tốt về mình, Đông tể mới vào chưa nói câu nào thì dì Viên đã hận không thể để Đông tể làm con rể mình rồi!
Bề ngoài của Đông Sinh rất chói mắt, trắng nõn gầy yếu, không thích nói chuyện, có cảm giác thần bí khó nắm bắt được, rất phù hợp với thư sinh văn nhân thanh cao đạm mạc trong tưởng tượng của Viên Xuân Hoa, bà càng nhìn Đông Sinh càng thấy thích, "Cháu đến là được rồi, còn mang đồ làm gì nữa, khách khí quá đó".
Đông Sinh nói một tiếng chào dì tẻ ngắt, sau đó đưa cháo cho bà: "Đây là cháo bổ huyết mà dì Lư đặc biệt hầm cho Dư Đồng".
"Hay quá, dì đang lo trưa nay cho Nhị Đồng nhà dì ăn gì đây, đồ trong bệnh viện mùi vị chẳng ra sao, đồ bên ngoài lại không vệ sinh, vẫn là đồ nhà làm tốt nhất!". Viên Xuân Hoa vui mừng nhận cặp lồng.
Dư Đồng vốn không muốn ăn cháo trưa nay, nhưng khi Viên Xuân Hoa mở nắp ra, cậu không nhịn được nuốt nước bọt.
Dì Lư rất tỉ mẩn, không chỉ có cháo bổ huyết thơm nồng, mà còn xào điều với gà xé và nấm hương xắt nhỏ thành món ăn kèm, dưới ánh mắt đầy ghen tị của Lương Kiện, Dư Đồng vui vẻ ngồi ăn.
Tối qua Dư Đồng bị thương ở tay trái, tuy trên mu bàn tay phải vẫn còn cắm kim, nhưng nếu nhẹ nhàng, hoạt động trong phạm vi nhỏ thì không sao.
Chỉ một chốc sau, Dư Đồng đã xử lý xong cháo và món ăn kèm, bụng phình lên, cậu lấy đại cái cớ để mẹ đang nhìn chằm chằm Đông Sinh rời khỏi phòng bệnh.
Lương Kiện dựa vào quan hệ lấy được một phòng bệnh đơn VIP cho Dư Đồng, Viên Xuân Hoa vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn ba người họ.
Lương Kiện ngồi phịch trên sô pha, hai tay đặt lên bụng mỡ, ườn ra nói: "Nhị Đồng, tôi thấy nếu dì trẻ lại hai ba mươi tuổi, chắc sẽ không đến lượt cha cậu".
Dư Đồng cầm gối quăng về phía Lương Kiện, "Cút, có ai nói cái kiểu đó không hả?".
Lương Kiện cũng không tránh, lười biếng cầm cái gối đập lên mặt ra, "Tôi nói thế thôi mà, thôi, nể tình cậu là ân nhân cứu mạng tôi, béo gia tôi không so đo với cậu". Nghiêng đầu sang chỗ khác, Lương Kiện lại đổi nét mặt, "Đông tể, cậu không biết tối qua hung hiểm thế nào đâu, suýt nữa là cậu không gặp được tôi nữa rồi".
Đông Sinh mặt không cảm xúc nói: "Hiện giờ tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu".
Dư Đồng yên lặng giơ ngón cái với Đông Sinh, khen ngợi.
Tiện nhân giả khóc hu hu hu, vô cùng đau đớn lên án: "Đông tể, tôi không ngờ cậu là người như vậy đấy Đông tể".
"Được rồi, nghiêm túc đi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Đông Sinh hỏi.
Lương Kiện kể chuyện tối qua sinh động như thật, lại nói thêm tin tức về anh em Vương Xuyên, Vương Hải mà mình mới nhận được cho Đông Sinh nghe: "... Tính tình Vương Xuyên rất cởi mở, là người nhiệt tình hào phóng, Vương Hải thì khá nội hướng, lạnh lùng ích kỷ. Thành tích của Vương Hải rất bình thường, còn lâu mới bằng được Vương Xuyên, thành tích thi đại học cũng làng nhàng, giáo viên của cậu ta từng khuyên cậu ta đăng ký vào một trường dạy nghề, nhưng cậu ta khư khư cố chấp đăng ký nguyện vọng một vào một trường đại học hạng hai trong vùng, nguyện vọng hai và ba là hai trường hạng ba khác. Cuối cùng, cậu ta chẳng đỗ được vào trường nào cả.
Trong lúc đó, Vương Xuyên lại nhận được giấy báo trúng tuyển của B đại, trở thành học sinh thi đậu B đại hiếm có trong thị trấn bọn họ. Vương Xuyên không chỉ được trao tặng học bổng, mà cha mẹ cũng được đơn vị thăng chức vì chuyện này. Vương Hải không chịu được đả kích, để lại một bức thư rồi nhảy lầu tự sát trong trường.
Sau khi Vương Hải chết, Vương Xuyên rất đau khổ tự trách, đoạn tuyệt qua lại với thầy cô bạn bè, không lâu sau, cậu ta đến thành phố B trước, làm thêm trong một cửa hàng thức ăn nhanh trong kỳ nghỉ hè, rồi đến báo danh ở B đại đầu tiên.
Theo tin tôi nhận được thì quan hệ giữa Vương Xuyên và cha mẹ rất tốt, rất hiếu thuận, cũng rất chăm lo cho người em trai sinh đôi. Cái chết của Vương Hải có lẽ sẽ khiến cậu ta đau khổ tự trách, nhưng lúc đó không phải cậu ta nên ở bên cha mẹ để an ủi họ sao? Vương Hải vừa chết, Vương Xuyên liền cắt đứt liên hệ với thầy cô bạn bè trong trường, Vương Hải vừa chôn cất được một tuần, cậu ta đã rời quê đến thành phố B, các cậu không thấy là lạ lắm sao?".
"Cho nên, cậu nghi ngờ Vương Xuyên hiện giờ không phải là Vương Xuyên thực sự, mà là Vương Hải. Còn cái chết của "Vương Hải" có ẩn tình khác?". Dư Đồng cau mày nói, nếu thực sự là vậy thì Vương Xuyên quá đáng sợ.
Lương Kiện thần bí nói: "Các cậu có biết tối qua tôi đã nghe được gì không?".
"Đừng có thừa nước đục thả câu!". Dư Đồng thúc giục.
"Mới đầu tôi chưa nghe rõ, chỉ nghe Vương Xuyên nói Vương Hải, Vương Xuyên gì đó, sau khi quỷ ảnh kia tiến vào, cậu ta đã gào một câu, "Cút đi, bọn mày đừng lại đây".
Mới đầu tôi vẫn chưa hiểu cậu ta đang nói gì, nhưng sau đó tôi cẩn thận nhớ lại, quỷ ảnh kia mặc dù do nhiều mèo chó tạo thành, nhưng vẫn là một chỉnh thể, "bọn mày" này rốt cuộc còn có ai? Tục ngữ nói, không làm việc trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, phản ứng tối qua của Vương Xuyên không bình thường chút nào. Tôi thấy quỷ ảnh kia rõ ràng chỉ có chó mèo thôi, sao cậu ta lại nhắc đến Vương Hải chứ? Vương Xuyên không ở trong ký túc xá nhiều, nhưng các cậu không thấy tính cách cậu ta giống Vương Hải hơn sao?". Lúc IQ của Lương Kiện tăng cao thì đầu óc nhạy bén lắm.
Phân tích của Lương Kiện khiến Dư Đồng không rét mà run, nói: "Anh em sinh đôi tuy lớn lên giống nhau, người bình thường khó phân biệt được, nhưng chẳng lẽ cha mẹ bọn họ không phân biệt được sao?".
Lương Kiện đè giọng xuống nói: "Nếu bọn họ không phải là không phân biệt được, mà là không muốn phân biệt thì sao?".
Dù biết "Vương Xuyên" có vấn đề, nhưng một đứa con trai đã chết rồi, bọn họ sẽ lại để mất một đứa con độc nhất còn lại sao? Huống hồ gì "đứa con" này lại thi đậu trường đại học hàng đầu, tương lai tươi sáng.
Giả thuyết của Lương Kiện khiến phòng bệnh im ắng trong phút chốc.
Đông Sinh bỗng mở miệng hỏi một câu không liên quan: "Gần đây các cậu có ăn thịt mèo hay thịt chó gì không?".
Dư Đồng lắc đầu: "Không, nhà tôi nuôi rất nhiều chó, tôi chơi với chúng từ nhỏ đến lớn, trong lòng tôi chó như bạn bè người nhà vậy, nên tôi không ăn thịt chó. Ở vùng chúng tôi cũng không bán thịt mèo".
Lương Kiện nói: "Trước đây nhà tôi cũng nuôi chó mèo, tôi thấy chúng đều có linh tính nên chưa từng nghĩ đến việc ăn chúng. Đông tể, sao cậu lại hỏi vậy?".
Đông Sinh nói qua chuyện đã gặp ở quán nhà họ Mai, động vật bình thường có hồn phách yếu hơn nhân loại rất nhiều, sau khi chết rất hiếm khi chuyển hóa thành quỷ hồn ở lại dương gian. Khuyển quỷ mà hôm đó cậu gặp rất lợi hại, không chỉ qua lại giữa ban ngày, mà ngay cả thần trí của A Hoàng cũng ảnh hưởng bởi nó, gã đàn ông cứ la hét muốn ăn thịt chó kia thực ra cũng bị nó điều khiển, lệ quỷ đạt đến trình độ đó rất hiếm, huống chi còn là lệ quỷ do động vật biến thành.
Chắc ở thủ đô sẽ không xuất hiện hai con khuyển quỷ tương tự nhau.
Khuyển quỷ không vô duyên vô cớ chạy đến phòng ký túc xá của bọn họ, Dư Đồng từ đầu đến cuối cũng không biết đến sự tồn tại của khuyển quỷ, chắc hẳn khuyển quỷ không nhằm vào cậu ta. Thể chất của Lương Kiện đặc biệt, cảm nhận được sự xuất hiện của khuyển quỷ cũng không phải là lạ. Nếu khuyển quỷ nhằm vào cậu thì đêm đó cậu không ngủ trong ký túc xá, khuyển quỷ cũng sẽ không chạy đến trường học tìm cậu, vậy người còn lại trong phòng chỉ còn Vương Xuyên.
"Tôi nghi ngờ khuyển quỷ nhằm vào kẻ làm hại chó mèo". Đông Sinh vừa dứt lời, di động của cậu reo lên.
Đầu kia điện thoại, A Hoàng tức giận kêu meo meo: "Tui có một tiểu đệ bị giết chết, đầu bị đập nát, mẹ nó, nếu ông mà biết đứa nào làm, ông, ông làm thịt nó luôn!".
"Chuyện xảy ra lúc nào?". Khác với A Hoàng đang ngùn ngụt lửa giận, giọng Đông Sinh rất bình tĩnh.
"Hôm qua!". A Hoàng thở phì phì nói.
"Tôi biết rồi".
Hôm qua có mèo bị ngược đãi đến chết, tối qua khuyển quỷ đi đến phòng ký túc xá, hẳn không phải là trùng hợp.
Khuyển quỷ cường đại quá mức này, chỉ sợ không đơn giản.
Đông Sinh bỗng nhớ đến một chuyện bị cậu xem nhẹ, cậu nhớ A Hoàng từng nói trong tiểu khu có hai con mèo con bị ngược sát kia, có người chết.
Giữa hai chuyện này, có liên quan sao?
Trong lúc Đông Sinh nghĩ mãi không có câu trả lời, Quý Vũ cũng cào rách da đầu bị vụ án. Không lâu nữa là đến tết âm lịch, cấp trên hạ lệnh dù thế nào cũng phải bắt được hung thủ quy án trước ngày lễ.
Bây giờ bọn họ gần như không có manh mối nào, có lẽ là gần đây áp lực quá lớn, nên trong đầu Quý Vũ hiện lên một giả thuyết vớ vẩn.
Hung án này, liệu có thể, có thể là do kẻ không phải là người gây ra hay không?
Suy nghĩ của tác giả:
Trịnh Quân Diệu: Buông Đông tể ra, để tôi!
Tiện nhân: Anh cũng chỉ có thể xoát tồn tại trong tiểu kịch trường thôi!
Trịnh Quân Diệu: Đừng cản tôi, tôi phải đá bay nó (╯‵□′)╯︵┻━┻
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
59 chương
54 chương
125 chương