Dùng để còng tay Tưởng Hướng Nghi chính là còng tay đặc chế, không cầm kiếm laser tới cắt mà nói khả năng bị phá rất ít. Ánh mắt Mễ Nam sáng quắc theo dõi hắn, chờ đợi hắn mở miệng nói công đạo. Cậu dùng lượng thuốc không nhiều lắm, Tưởng Hướng Nghi trước mắt còn có thể bảo trì thần trí, cả khuôn mặt đều đỏ hồng rồi, thở phì phò nhắm mắt lại: "Em lập tức trở về phòng, không được tới gần tôi." Mễ Nam trên tay cầm thuốc ức chế chuyên dụng dành cho Alpha, quơ quơ cho Tưởng Hướng Nghi xem: "Chỉ cần anh nói, tôi lập tức sẽ thả anh ra." "Tôi không có gì để nói đấy." Tưởng Hướng Nghi nói: "Đem thuốc ức chế để đó, nhanh trở về phòng mới quan trọng." Trong lòng Mễ Nam nắm chắc hắn không có khả năng phá đứt còng tay, tay chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, cách xa nơi hắn bị trói một mét, còn nhả ra ít pheromone. Mùi chanh thơm thơm truyền vào trong mũi, Tưởng Hướng Nghi chấn động, dùng sức gồng hai cánh tay. "Anh rõ ràng trước kia đều rất tốt, vì cái gì lên cấp hai đột nhiên không để ý tới tôi vậy hả?" Mễ Nam hỏi hắn: "Nhiều năm như vậy anh đang suy nghĩ cái gì?" Tưởng Hướng Nghi nhanh chóng cắn chặt răng, thân thể run rẩy, nửa điểm thanh âm đều không có phát ra. "Anh đều đang làm những gì đây này? Tôi gọi điện thoại cho anh, anh không tiếp, cho người gửi tin nhắn nói muốn gặp anh, anh cũng chưa bao giờ đáp lại tôi." Những lời này Mễ Nam nghẹn trong lòng đã lâu, nói ra còn có chút ủ rũ: "Thật sự không muốn nói lý lẽ với tôi..., rõ ràng đem số của tôi vào danh sách đen liền ổn, nhưng anh cũng không làm." "Mỗi lần anh khó có dịp được về nhà, tôi đi tìm anh, anh sẽ ngăn cản không cho tôi vào. Nhưng anh rõ ràng còn có thể ở phòng của mình hướng phòng tôi theo dõi không phải sao?" "Anh nói Viên Tân kia cùng tôi mùi hương rất giống, có bao nhiêu giống? Anh cùng hắn ái muội có phải hay không là vì cái mùi hương này? Buổi tối đó, tôi bị anh làm đau muốn chết, khóc rất mất mặt, kết quả anh trong tình huống đó lại đi gọi tên người khác, tôi cả đời cũng sẽ không thể quên." Tưởng Hướng Nghi dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ không nói lời nào, Mễ Nam có chút thất vọng, quát lên: "Anh Hướng Nghi." Bờ môi Tưởng Hướng Nghi bị cắn đến chảy máu, rốt cục mở miệng, gian nan nói: " Sự tình về Viên Tân tôi có thể nói cho em biết. Ngày đó cậu ta động dục cùng lúc lại tỏ tình với tôi, tôi cự tuyệt, về sau tôi tưởng rằng cậu ta theo đuôi tôi về. Ngày hôm sau, tôi phát hiện chữ em lưu lại, đi tìm người ta, cậu ta không muốn gặp tôi, tôi liền cho rằng lúc ấy thật sự là cậu ấy." "Cho nên anh ngay cả kỳ thi Đại Học lẫn tiệc chúc mừng đều không đến?" Tưởng Hướng Nghi nói: "Vâng." Mễ Nam ngồi xổm nhích tới gần một bước, Tưởng Hướng Nghi lập tức mở to mắt rống cậu: "Cách xa tôi một chút!" "Còn sự tình mấy năm trước kia?". Mễ Nam dai dẳng nhất quyết không bỏ cuộc: "Không cần qua loa lấy lệ với tôi, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng toàn bộ!" "Hiện tại, lập tức, câm miệng, thuốc ức chế bỏ lại, trở về phòng của em đi." Hai con mắt Tưởng Hướng Nghi đều đỏ hết lên: "Em mới mang thai chưa đến hai tháng, còn muốn cái mạng thì nghe tôi." Mễ Nam kiên trì nói: "Anh trả lời vấn đề của tôi, bằng không tôi liền qua "thân thiết" với anh." Hai người đều không nói gì thêm, qua vài giây đồng hồ, Tưởng Hướng Nghi đột nhiên quát lên một tiếng lớn, dây thừng trên đùi hắn cứng rắn phá đứt. Mễ Nam còn ngồi cạnh, cả kinh ngã ngồi dưới đất, nắm chặt thuốc ức chế. Tưởng Hướng Nghi cau chặt lông mày, dùng sức giật mạnh hai tay, cái còng rất kiên quyết mà không hề đứt ra. Mễ Nam chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Hướng Nghi mạnh mẽ dồn lực về phía trước thoáng giãy dụa, trực tiếp đem còng tay hợp với tường, vật thể cả khối tách rời ra.  Mễ Nam đã dùng thuốc ức chế, sẽ không bị pheromone của hắn ảnh hưởng mà động dục, nhưng cái loại lực trên người Alpha cường đại áp bách cậu không cách nào chống cự, bị dọa đến không thể nhúc nhích. Tưởng Hướng Nghi trầm mặt bắt cậu lại, cậu ngay cả khí lực phản kháng cũng không có, giờ khắc này mới biết được sợ hãi.  Thanh âm của cậu đều phát run: "Không có khả năng...Cho dù là Alpha cũng không có khả năng có loại sức lực này." "Tôi đã huấn luyện qua." Tưởng Hướng Nghi bắt đầu xé quần áo của cậu: "Em không phải muốn biết sao? Tôi chính là tại đây làm việc này." Đối phương động tác thô bạo dã man, đêm đáng sợ hôm đó tại thời khắc này nhớ lại điên cuồng vọt tới. Mễ Nam rụt lại thân thể không dám động đậy, trong chốc lát đột nhiên khóc thút thít. Nước mắt nhỏ giọt lên tay Alpha, khiến cho động tác của hắn ngừng lại một cái chớp mắt, hít sâu hai phần khí, dùng sức tại trên mông Mễ Nam đánh một cái mạnh. ( Edit: *bụm miệng cười*) "BỐP~" một tiếng đặc biệt vang dội, Mễ Nam đáng thương che miệng giãy dụa hai cái. Tưởng Hướng Nghi thả cậu ra, dùng một tia thần trí cuối cùng bảo trì tỉnh táo, chỉ tiếc "rèn sắt không thành thép" mắng cậu: "Lập tức cút về phòng!" Mễ Nam sững sờ nhìn hắn hai giây, chỉ chỉ cho hắn thuốc ức chế vừa rồi rơi trên mặt đất, nhanh chân hướng cửa phòng mình chạy. Tim Mễ Nam đập rất nhanh, cậu chạm vào ngực đều đau, qua chừng mười phút đồng hồ, cậu mới vụng trộm mở cửa, hướng ra ngoài đi hai bước. Cậu ghé vào góc bên tường, thò cái đầu nhỏ nhìn ngó phòng khách, Tưởng Hướng Nghi trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, ấn ấn mi tâm, sâu sắc thống khổ nhẫn nhịn. "Không được đi ra, thuốc ức chế đối với tôi tác dụng không có tốt như vậy." Hắn nhìn cũng không thèm nhìn mở miệng, âm cuối mang theo hương vị nghiến răng nghiến lợi. "Em, cái này...Tiểu hỗn đản." P/s: UvU Chương này edit củ chuối quá. 囧