Căn phòng không rộng lắm, chỉ khoảng 50 mét vuông, trong phòng còn có hương thơm nhàn nhạt. Doãn Hàng ngồi ở trên ghế sofa màu hồng nhạt, có chút không tự nhiên. Ngược lại Lâm Khả gương mặt đỏ bừng, tựa như đang nhẫn nhịn gì đó. Doãn Hàng nhíu mày: "Em nhìn anh làm gì?" "Phụt, ha ha ha." Rốt cuộc Lâm Khả cũng không nhịn được cười nữa, cô cười lớn: "Doãn Hàng, anh rất đáng yêu a ha ha ha ha." Đáng yêu? Từ này rõ ràng không hợp với hình tượng của chính mình, Doãn Hàng nhịn không được nhíu mày. "Ha ha ha, thật sự rất đáng yêu." Lâm Khả cười chảy nước mắt. Doãn Hàng nhìn gương mặt đang cười nghiêng cười ngả của Lâm Khả, trong lòng mềm nhũn, cũng nhịn không được mà cong khóe môi lên. Cậu nhìn cô, có chút hốt hoảng. Không biết từ khi nào, cậu cùng Lâm Khả đã trưởng thành, cậu cũng thích cô mười mấy năm rồi. "Doãn Hàng?" Lâm Khả nhìn gương mặt thất thần của Doãn Hàng, nhịn không được huơ huơ cánh tay trước mặt cậu. "A, không có gì." Doãn Hàng lấy lại tinh thần, biểu cảm có chút vô tình. "Chắc chắn là có gì đó." Lâm Khả chắc chắn, cô mím môi, đem mặt mình dí sát vào mặt Doãn Hàng, hai mắt chớp chớp, giống như ngôi sao lóe sáng, cô chọc chọc vào mặt Doãn Hàng, nhẹ nhàng nói: "Anh suy nghĩ cái gì?" Doãn Hàng nhìn đôi mắt đẹp của Lâm Khả, tâm khẽ động, cậu nhìn đến thất thần: "Không..." "Phải không?" Lâm Khả chu miệng: "Thật đáng ngờ." Cô buông tay, định đi về phía tủ lạnh: "Anh uống coca không?" Lâm Khả vừa mới đi hai bước, đã thấy bên hông truyền đến một lực mạnh, cô thấy hoa mắt, sau khi định thần đã bị Doãn Hàng kéo đến nằm trên sofa. Doãn Hàng từ trên cao nhìn chằm chằm Lâm Khả, không nói một lời. Lâm Khả nhìn gương mặt đẹp của Doãn Hàng, tim bắt đầu đập nhanh hơn, cô chớp chớp mắt, ấp a ấp úng: "Sao...Làm sao vậy?" Doãn Hàng nhìn gò má phiếm hồng của Lâm Khả, trong lòng khẽ động, nhịn không được, cúi xuống, hôn nhẹ nhàng lên đôi môi cô, sau đó, lập tức rời đi, như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi ở trên sofa, không nhúc nhích. A? Lâm Khả che môi lại, có chút phát ngốc. Cái này —— Là nụ hôn đầu của cô —— Trong phòng, không ai nói chuyện với ai, chỉ là trong không khí, bắt đầu tràn ngập hơi thở ấm áp. Một lát sau. Lâm Khả hoang mang đứng lên, đi đến trước tủ lạnh, mở tủ ra, lấy một chai coca, sau đó luống cuống chân tay giơ ra trước mặt Doãn Hàng: "Anh...anh muốn uống không?" "Ừ." Doãn Hàng thuận tay đón nhận, sau đó uống một ngụm. Lâm Khả bởi vì thẹn thùng, vẫn luôn cúi đầu, nếu cô ngẩng đầu, nhất định Doãn Hàng sẽ thấy đôi tay cô khẽ run lên và vành tai đỏ ửng của cô. "Đây là...nụ hôn đầu của em..." Lâm Khả ấp úng nói. "Ừ." Doãn Hàng ngẩng đầu, thoáng nhìn biểu cảm mất mát của Lâm Khả, sau đó mi mắt hạ xuống, cậu đứng lên, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, cậu cúi xuống, ở bên tai cô nhẹ nói: "Đây...cũng là nụ hôn đầu của anh." A? Lâm Khả ngẩng đầu! Bụp! "A! Đau quá quá!" "A!" Trong nháy mắt Lâm Khả ngẩng đầu liền mạnh mẽ đập trúng cằm Doãn Hàng. Doãn Hàng nhíu mày, vội vàng xem xét đầu Lâm Khả, phát hiện cô không sao, mặt mày mới dãn ra, thở dài: "Cẩn thận một chút." "Vâng, em biết rồi, anh có đau không?" Lâm Khả lo lắng nhìn cằm Doãn Hàng đang đỏ lên. "Không sao, anh đã trải qua muôn vàn khổ ải rồi." Nhìn mặt Doãn Hàng không động, Lâm Khả nhịn không được cười lớn: "Anh còn nói đùa được, đúng là ngốc mà." Nhìn Lâm Khả cười, mi mắt cong lên như ánh trăng non, trong lòng Doãn Hàng mềm nhũn, ôm Lâm Khả vào trong lòng, cậu không nói một lời, ngửi lấy mùi hương thơm trên mái tóc cô. "Doãn Hàng?" Cảm nhận được hơi ấm từ trong ngực Doãn Hàng tỏa ra, gò má Lâm Khả lại một lần nữa đỏ ửng lên, cô muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói được, cô cẩn thận nâng hai tay lên, vòng ra sau lưng cậu, quyến luyến sự dịu dàng của cậu. Ở trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Doãn Hàng dịu dàng như vậy. "Lâm Khả, chúng ta kết hôn đi." Gì cơ? Lâm Khả hốt hoảng, vội đẩy Doãn Hàng ra, cô không tin nổi nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm của Doãn Hàng: "Cái...cái gì cơ?" Nghe phản ứng của Lâm Khả khiến Doãn Hàng có chút không vui, cậu khẽ nhíu mày: "Không muốn?" "A?" Lâm Khả ngây ngốc: "Cái kia...không phải...chỉ là..." Chỉ là đột nhiên nói như vậy? Hơn nữa... Còn không có màn cầu hôn! Nhìn biểu cảm của Lâm Khả, Doãn Hàng liền biết cô đang suy nghĩ gì, thật ra, cậu cũng đã tính toán sẽ chọn một địa điểm thích hợp để nói với cô, chỉ là vừa rồi không nhịn được, ý nghĩ trong lòng buột miệng nói ra. "A!" Doãn Hàng thở dài, cậu nắm tay Lâm Khả trở lại sofa: "Lâm Khả, anh biết em suy nghĩ cái gì, vừa rồi anh chỉ là..." Lời giải thích định nói ra, lại nuốt trở lại vào trong bụng. "Chỉ là cái gì?" Lâm Khả chớp chớp mắt nhìn Doãn Hàng chằm chằm. "Lâm Khả, nếu như em lo lắng về việc chúng ta mới yêu nhau chưa lâu, nhưng không cần, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã thực sự hiểu rõ rồi." Hả? Khóe miệng Lâm Khả cong lên. Như vậy mà nói trắng ra? "Nhưng lúc đấy anh chỉ là anh của em." Gò má trắng nõn của Lâm Khả ửng hồng, tim càng đập nhanh hơn. Cô liếc mắt nhìn Doãn Hàng một cái, lại thẹn thùng quay đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Vậy em tưởng..." "Anh muốn trở thành ông xã của em." Nhìn Doãn Hàng không chút xấu hổ nói ra hai chữ "ông xã", Lâm Khả thực sự ngẩn người ra. Ở trong ấn tượng của cô, Doãn Hàng và cô yêu nhau, không có bất cứ lời ngọt ngào hay lãng mạn nào, càng không như vậy mà nói thẳng ra, nhưng hôm nay..." "Anh thế nào..." Doãn Hàng nhàn nhạt nhìn gò má phiếm hồng của Lâm Khả: "Anh yêu em." Thình thịch thình thịch —— Mặc kệ tim đang đập như sấm rền vang, cũng không thẹn thùng nữa, Lâm Khả không kìm lòng được hôn lên môi Doãn Hàng. Cuối tuần. Doãn Hàng đưa Lâm Khả về Lâm gia, ba mẹ hai bên chứng kiến, Doãn Hàng cầu hôn, đính hôn, trao nhẫn cưới, tất cả đều trôi chảy diễn ra. Ngày đi đăng kí kết hôn, lúc ngồi điền giấy tờ, Lâm Khả đều cảm thấy giống như đang nằm mơ, cô nhìn chỗ kí tên, chậm chạm mãi không kí, thẳng đến lúc Doãn Hàng thúc giục, cô mới đặt bút kí tên mình. Hai người cầm giấy đăng kí kết hôn ra khỏi Cục Dân Chính, nhìn nhau cười. "Doãn Hàng..." Doãn Hàng nhướng mày: "Gọi anh như thế nào?" Gò má Lâm Khả đỏ ửng lên, ngượng ngùng chọc chọc vào gò má Doãn Hàng, dịu dàng nói: "Ông xã." Nghe được chính miệng Lâm Khả gọi vậy, Doãn Hàng vừa lòng gật đầu, cậu ôm lấy bả vai Lâm Khả, mở miệng nói: "Bà xã, sau này mong em giúp đỡ." Lâm Khả tươi cười, gật đầu thật mạnh: "Ông xã, sau này mong anh giúp đỡ." Doãn Hàng cùng Lâm Khả từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tuy rằng chia lìa nhiều năm, nhưng tình cảm trước nay của hai người đều không thay đổi, tương lai, bọn họ còn muốn ở bên nhau thật lâu, thẳng đến trăm năm. "Bà xã, anh đã đem thiệp mời cưới đến đưa cho các bạn cùng lớp ngày trước." "Nhanh như vậy sao?" Doãn Hàng nhướng mày: "Anh cưới em, chưa bao giờ là vội cả." Lâm Khả khịt mũi, chọc gương mặt cậu, hờn dỗi nói: "Anh đem nam thần cao lãnh của em đi mất rồi." Doãn Hàng hôn lên trán Lâm Khả: "Trả lại em một người chồng ấm áp." ............... Tình yêu của bọn họ vẫn còn ở phía trước, vẫn còn thật lâu thật lâu... ~ Hoàn Chính văn ~ ~~~ Đôi lời từ editor: Vậy là "Coca thêm đường" đã chính thức kết thúc. Mặc dù chia tay nhau một thời gian dài nhưng cả Doãn Hàng và Lâm Khả đều đã trở về bên nhau. Chúng ta hãy cùng chúc phúc cho đôi bạn trẻ này nhé!!! Đây là tác phẩm đầu tiên Yuu edit mà đã được mọi người ủng hộ như vậy, thật sự mình rất vui ^^ Sắp tới Yuu sẽ trở lại với bộ "Bạn trai người Đông Bắc vô cùng ngọt ngào" cũng như là tiếp tục đăng "Vừa vặn có chút ngọt". Mình mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ mình ^^ Cảm ơn mọi người rất nhiều. Chúc mọi người ngủ ngon! [NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.