Sau khi lên bờ, tôi đưa nhẫn cho Thẩm Hiếu nhìn, đối phương đầu tóc ẩm ướt ngồi trên bờ cát, đang bận bịu thêm đá cho nước ép. Dáng vẻ nhìn qua vô cùng bình tĩnh, lông mi dài bị thấm nước ướt nhẹp. Tôi xòe lòng bàn tay ra: “Nhìn nè, em nhặt được một cái nhẫn kim cương đấy. ” Không ngờ anh nhìn cũng không thèm nhìn mà chăm chú nhìn tôi: “Em nghĩ kĩ chưa, đeo lên rồi là không bỏ được ra đâu. ” “Sao lại không bỏ ra được? Nhẫn này em nhặt được mà?” Thẩm Hiếu lại chằm chằm nhìn tôi một cái, sau đó mặc lại đồ lặn, quay lại biển. Chậc chậc. Lần này anh rất nhanh đã quay lại, đem nhẫn kim cương kia cho tôi xem, cũng đem đường link đặt mua cho tôi nhìn, biểu cảm nhàn nhạt: “Thế nào, đủ nghi thức chưa?” “Tạm được. ” Thấy tôi khẽ cười, Thẩm Hiếu mới biết mình bị trúng kế, rặng mây đỏ trên mặt lập tức lan đến mang tai. “Hừ, không muốn cho anh danh phận thì cứ việc nói thẳng. ” Tôi khó mà kiềm chế được tâm tình đang nhộn nhạo của bản thân, chỉ có thể nhìn anh đang mặt đỏ tai hồng, trêu: “Biết sao được, ai bảo bộ dạng anh như thế này còn đẹp hơn cả khung cảnh nơi đây chứ?” “Em…” Anh đang muốn nói thêm gì đó, nhưng lại quay mặt đi chỗ khác, dứt khoát nhắm mắt lại, tựa hồ đang cố gắng kìm chế sự vui sướng. Tôi lẳng lặng dựa vào người anh, tựa đầu lên vai anh nghỉ ngơi. Cứ như vậy, chúng tôi im lặng ngồi ngắm mây trời, đến khi ráng chiều sắp lặn xuống mặt biển. Không khí tốt như vậy, Thẩm Hiếu lại nói giọng điệu lạnh nhạt: “Thật ra anh luôn có một nguyện vọng…” "Nguyện vọng gì?" “Cùng em đi đến cuối đường đời. ” … “Nếu như em không ngại. ” “Em ngại. ” “Hừ. ” Sau đó, Thẩm Hiếu không nói gì nữa, chúng tôi tựa vào nhau, gió biển ấm áp khiến tôi cảm thấy buồn ngủ. Tôi tựa vào đầu vai anh, không đầu không đuôi hỏi: “Sau này nếu em gặp phiền toái thì có thể nhờ luật sư Thẩm được không?” Người bên cạnh cười một cái, vừa cao ngạo vừa đáng yêu nói: “Chỉ cần là em, anh luôn luôn sẵn sàng!” HOÀN.