Cố Ý Mê Hoặc

Chương 9 : Quần lót ren màu đen

Thêm Wechat? Không có khả năng. Chuyện hôm nay cũng đã vượt qua giới hạn của Đồng Kinh Niên, thế nhưng anh lại cảm thấy cô giống như muốn vươn mình mà chạm đến điểm cực hạn của anh. Tất cả chỉ là ngoài ý muốn, anh sẽ không cho phép những chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa. Đồng Kinh Niên nhíu mày, bước chân đến phía cửa rồi thẳng tay ném mảnh giấy vào trong thùng rác. Giữa đường lại cúi người nhặt lên một chiếc khăn tay. Vừa rồi đứng trước mặt Tô Tâm Đường dùng chiếc khăn này để lau tay, sau đó lại ném xuống đất. Bây giờ nghĩ lại anh cảm thấy không nên tùy tiện vứt rác bừa bãi thì tốt hơn. … Trước đó thì lạnh lùng vứt bỏ vậy mà khi không còn ai lại đem thứ từng coi là rác rưởi nhặt lên. Tất nhiên Tô Tâm Đường sẽ không biết được chuyện này vì bây giờ cô đang ngồi ở bàn ăn nói chuyện cùng Tư Nam. “Đồng Kinh Niên thích anh có phải hay không?” “Đường Đường… Sao em lại hỏi vậy?” Gương mặt ấm áp, dịu dàng của Tư Nam sau khi nghe câu hỏi của Tô Tâm Đường liền bày ra một biểu cảm không thể nào tin được. Đây là chuyện mà hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, tính tình của Tư Nam trước nay rất tốt nên không cảm thấy khó chịu khi bị cô hỏi như vậy, ngược lại còn tò mò dò hỏi cô. Tô Tâm Đường nâng một tay chống cằm: “Anh ấy vẫn luôn muốn chúng ta chia tay, giống như một người vợ cả vậy, còn em chính là tiểu tam không biết xấu hổ.” Tư Nam nghe Tô Tâm Đường so sánh như vậy liền bật cười. “Đừng nói bản thân em như vậy.” “Kinh Niên sẽ không thích anh, chỉ là cậu ấy có một chút hiểu lầm với em mà thôi… Trông vậy thôi chứ cậu ấy có tận ba cô bạn gái cũ rồi đấy.” Tô Tâm Đường: “Ồ.” Cô không có hứng thú tìm hiểu sâu hơn nữa, bạn gái của anh có bộ dáng thế nào cũng chẳng có quan hệ gì với cô. Nguyên nhân chia tay hẳn là do đối phương không chịu nổi dáng vẻ lúc nào cũng như thần tiên hạ phàm kia. Chúc mừng người chị em nào đó đã thành công thoát khỏi bể khổ. Tô Tâm Đường cùng những cô gái kia không giống nhau, cô cảm thấy phải là dũng sĩ mới có thể làm bạn gái của Đồng Kinh Niên. Còn tư tưởng của cô lại rất đơn giản, chỉ muốn lên giường không muốn yêu đương. Hơn nữa —- Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Tô Tâm Đường mang theo điệu cười xấu xa ngẩng đầu. Người đàn ông mặc bộ tây trang đang bước vào phòng khách, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, không nghĩ đến người này khi nãy còn vất vả buộc lại nội y cho cô cơ đấy. Những câu nói vừa rồi là cô cố ý để Đồng Kinh Niên nghe được. Kẻ đầu xỏ thì không biết xấu hổ nhưng Tư Nam lại có chút ngượng ngùng, hướng về phía Đồng Kinh Niên gọi một tiếng. … Sau khi Tô Tâm Đường cùng với Tư Nam rời khỏi nhà Đồng Kinh Niên, cô liền muốn mau chóng lên giường mà ngủ, chẳng buồn xem xem có ai thêm Wechat với mình hay không. Thỉnh thoảng lại có người nhắn tin mời cô ra ngoài ăn cơm. Tô Tâm Đường một tin cũng không trả lời, toàn bộ tâm tư đều đặt hết trên người Đồng Kinh Niên, đối với người khác đều không có hứng thú. Xem như đã rõ là Đồng Kinh Niên không có ý muốn liên lạc với mình. Không thêm thì không thêm, Tô Tâm Đường hoàn toàn không tức giận. “Anh sẽ phải chủ động thêm Wechat của bổn tiên nữ thôi.” Bàn tay nắm chặt điện thoại, giương giương khóe môi, giọng nói chắc chắn. Cô liền đặt điện thoại sang một bên, tập yoga một lúc rồi lên giường đi ngủ. … “Đồng tổng quả thực là tuổi trẻ tài cao, so với ông Đồng chính là trò giỏi hơn thầy…” Mỗi một tòa nhà cao ngất đến tận mây xanh trong khu thương mại hoàng kim này đều là sản nghiệp của nhà họ Đồng, mà để có được những thứ này không thể không nhắc đến người đàn ông trẻ tuổi đầy bản lĩnh đang đứng ở đây. “Đồng tổng có muốn cùng tôi ăn một bữa cơm không?” Đồng Kinh Niên không phải kiểu người thích xã giao, thế nhưng đây không giống với những buổi xã giao bình thường. Đối phương là một vị trưởng bối có quan hệ lâu năm với bố của anh, Đồng Kinh Niên khó lòng từ chối. Vừa rồi ra cửa không cẩn thận quệt tay vào vệt nước, Đồng Kinh Niên theo bản năng lấy ra khăn tay từ trong túi áo, thế nhưng lúc chạm tới lại có chút giật mình. Không phải cảm giác mềm mại, mát mẻ của tơ lụa… sờ vào có chút sần… giống như là ren. Đồng Kinh Niên cúi đầu. Hình dạng tam giác, có đường viền hoa, còn mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua được… Bây giờ đang nằm gọn trong tay anh. Đồng Kinh Niên nheo mắt. Anh cũng không phải là trẻ con, càng nhìn càng thấy quen mắt… là quần lo̶t̶"̶? quần lo̶t̶"̶ của phụ nữ. Đồng Kinh Niên cảm thấy không cần nghĩ nhiều vì đây quả thật là một chiếc quần lo̶t̶"̶ ren của phụ nữ! Vội vàng mang vật trong tay nhét trở lại, tim bỗng đập thình thịch liên hồi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. “Xin lỗi chủ tịch Hoàng, cháu đột nhiên nhớ ra có chuyện vẫn chưa xử lý xong. Bây giờ cháu sẽ phân phó tiểu Khương đưa mọi người đi dùng cơm, nhất định lần sau cháu sẽ mời lại mọi người.” Vị trợ lý đi theo sát phía sau là người thấy rõ toàn bộ nhất cử nhất động của Đồng Kinh Niên. Hắn không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy vật mà Đồng tổng lấy từ trong túi áo ra… Một chiếc quần lo̶t̶"̶ ren??? Dùng từ khiếp sợ cũng không lột tả được hết cảm xúc của hắn lúc này. Cũng không có nguyên do gì lớn, chỉ bởi vì hắn chưa từng thấy Đồng tổng dây dưa cùng người phụ nữ nào, mà hiện tại cũng không quen ai. Vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một cảnh kích thích như vậy. Chẳng lẽ là ở thời điểm hắn không biết, Đồng tổng liền trong lòng nở hoa? Không đợi vị trợ lý điều chỉnh lại tâm trạng, hắn giống như diễn viên chuyên nghiệp cái gì cũng chưa từng thấy, liền nhanh chóng đi lên. “Chủ tịch Hoàng và chủ tịch Lưu cứ gọi tôi là tiểu Khương. Bây giờ tôi sẽ đưa các vị…” … Đồng Kinh Niên bên người không hề có một người phụ nữ nào, người duy nhất mà anh nghĩ đến bây giờ chỉ có Tô Tâm Đường. Cô lại có gan làm ra chuyện này! quần lo̶t̶"̶ nằm trong túi áo giống như có nhiệt độ, làm cho Đồng Kinh Niên trên đường về nhà cảm thấy bản thân nóng như thiêu đốt. Cuối cùng phải cởi bỏ áo khoác vứt bỏ ở ghế phụ bên cạnh mới khiến anh hòa hoãn một ít. Nhưng cũng chỉ một ít mà thôi. “Tô Tâm Đường!” Đồng Kinh Niên vừa mở cửa bước vào nhà liền hô to tên của Tô Tâm Đường. Sau đó nhận được ánh mắt ngẩn tò te của dì giúp việc mới đến. “Đồng tiên sinh, cậu muốn tìm ai ạ?” Đồng Kinh Niên: “… Không có gì.” Hít sâu một hơi bảo bà không cần để ý, cứ tiếp tục làm việc. Cháu trai nhỏ đang ngồi vắt chân xem loại hoạt hình ấu trĩ chợt lên tiếng: “Cậu ơi, cô giáo Tô không có ở đây đâu.” “Cô ấy hôm nay không đến sao?” Đồng Kinh Niên cả người phát hỏa, muốn tìm Tô Tâm Đường tính sổ. “Không ạ.” Đồng Kinh Niên: “Ngày mai thì sao?” “Ngày mai cũng không đến.” Phương Chính rốt cuộc cũng phải dời tầm mắt từ TV qua trên người Đồng Kinh Niên, thực ra cậu nhóc không nguyện ý chút nào—- “Sao cậu lại tắt TV của cháu? Cậu là người xấu!” Đồng Kinh Niên trên tay cầm điều khiển từ xa, không để ý đến đứa cháu đang mếu máo: “Vậy khi nào cô giáo Tô mới đến dạy học?” “Cô giáo Tô cũng là sinh viên mà, có muốn thì cũng phải đợi đến chủ nhật.” Nhiệt độ trên người Đồng Kinh Niên hạ xuống cực thấp. Hôm qua là chủ nhật, hôm nay là thứ hai, tức là phải đợi một tuần nữa. Anh hiện tại phát hiện bản thân không hề có cách liên lạc được với Tô Tâm Đường. Số điện thoại lần trước được trợ lý thêm vào đã bị anh xóa đi, nếu không anh cũng không cần thiết phải về nhà. Chẳng lẽ phải đi tìm Tư Nam, hỏi rằng tại sao bạn gái hắn lại nhét quần lo̶t̶"̶ vào trong túi áo tây trang của anh sao? Đồng Kinh Niên không thể làm ra hành động chó má như vậy, kia chính là bạn anh cơ mà. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn có tờ giấy tối hôm qua. Có phải cô đã sớm tính toán rồi không? “Căn phòng dành cho khách trên hành lang phía tây tầng hai đã dọn dẹp qua chưa?” Dì giúp việc thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông chủ liền cho rằng đối phương muốn kiểm tra năng lực làm việc của bà. Rất may là đã quét dọn rồi. Thế nhưng lại không nhận được lời khen nào. “…Rác ở trong đó mang vứt ra ngoài rồi đúng không?” Chỗ rác đó bà vẫn để trong phòng bếp, dự định lát nữa mới gom hết lại đem vứt một thể. Đồng Kinh Niên trước khi rời đi còn để lại một câu làm cho dì giúp việc cảm thấy đầu óc mờ mịt: “Thật ra cũng không cần phải dọn dẹp quá nhanh.” … Phương Chính đang xem hoạt hình thì bị Đồng Kinh Niên phá rối nên chẳng còn tâm trạng, liền chạy đến phòng bếp lén ăn một ly kem. Sau đó cậu nhóc nhìn thấy ông cậu quý hóa của mình đang ngồi xổm trên mặt sàn, gương mặt nghiêm túc —- Bới rác?