Editor: Tô Tô Hữu Hành *** Ngón tay khớp xương rõ ràng giống như những phím đàn dương cầm, hòa tấu khúc nhạc trên thân thể trắng mịn, đàn hồi của cô gái. Đôi môi mỏng di chuyển từ trên mặt, cổ, bộ ngực, mãi cho đến nơi giao nhau giữa bụng nhỏ và xương hông. Anh dừng lại trên hình xăm ở đó, chậm rãi dùng môi để miêu tả. Tô Tâm Đường đưa ra lời hồi đáp ---- "Hahaha, anh đừng hôn, ngứa ~" Đồng Kinh Niên: "..." Dường như anh bực rồi nên không tiếp tục đùa nghịch này kia nữa, mà trực tiếp vào luôn vấn đề chính. Vòng eo hữu lực không ngừng va chạm vào khu vực ở giữa hai chân của cô gái, côn thịt thô to thoắt ẩn thoắt hiện bên trong môi âm hộ trơn bóng. Bang ---- bang ---- bang ---- "Ưm ---- a a a a!" Sofa bên dưới theo động tác của người đàn ông mà phát ra âm thanh "kẽo kẹt", tựa như chỉ cần dùng thêm một chút lực sẽ lập tức đổ sập xuống. Tô Tâm Đường hoàn toàn thuận theo sự dẫn dắt của anh. Hai chân quấn quanh eo của anh đã sớm mất hết sức lực rơi tự do trong không trung, bầu ngực no đủ không ngừng lắc lư loạn xạ. Đồng Kinh Niên vùi đầu xuống, ngậm lấy một bên. Tô Tâm Đường giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi lênh đênh trên biển rộng, cô chỉ có thể phát ra những tiếng kêu dâm đãng không có ý nghĩa. Dường như người đàn ông muốn chứng minh bản thân mình "được", mà sự thật là anh rất "được", hùng hục như ăn phải Viagra [1]. Làm gì có chỗ nào giống với một người ốm cơ chứ. [1] Viagra: Thuốc cường dương có tác dụng cải thiện chức năng sinh lý ở nam giới, giúp họ có thể duy trì, kiểm soát được thời gian cương cứng. Phụt ---- phụt ---- Đồng Kinh Niên cắm vừa nhanh, vừa mạnh, vừa sâu. Thậm chí Tô Tâm Đường còn hoài nghi liệu cô có bị thọc xuyên hay không, thọc một phát đến tận dạ dày. Bây giờ anh đã cực kỳ quen thuộc với thân thể của cô, mỗi một lần tiến vào đều đem quy đầu chọc đúng điểm G, khiến cho cả người cô run rẩy như bị điện giật. Dưới thân không ngừng tiết ra nước, chất lỏng trong suốt bám lên dương vật hung mãnh ra ra vào vào, bắn tung tóe trên mặt ghế sofa. Tô Tâm Đường có thể cảm nhận được dưới mông đã ướt đẫm một mảng, có khi phải vứt cái sofa này đi mất. Tự nhiên ma xui quỷ khiến cô lại nghĩ đến vấn đề này. Nhưng đây vẫn chưa là gì, Đồng Kinh Niên ngậm bầu vú của Tô Tâm Đường giống như trẻ con bú sữa, thậm chí còn phát ra tiếng "bẹp bẹp". Vật nam tính ở bên dưới thì điên cuồng xâm phạm tiểu huyệt, bàn tay cũng không nhàn rỗi bóp chặt cánh mông để cố định thân thể của cô, còn một bàn tay khác thì mò xuống nơi gắn kết giữa hai người, ngón trỏ thon dài bắt đầu sờ soạng. "Không ----" Tô Tâm Đường vội vàng rên rỉ một tiếng, dường như cô đã đoán được ý đồ của anh. Ngón tay của Đồng Kinh Niên chạm vào âm đế, nơi đó bị anh nhéo đến mức đỏ bừng như hạt đậu nhỏ, sau đó anh còn ấn mạnh xuống. "Ưm..." Hai mắt của Tô Tâm Đường đẫm lệ mông lung, ánh mắt mê ly, thân thể tuyết trắng càng run rẩy lợi hại hơn. Sướng. Đồng Kinh Niên cũng có thể cảm nhận được cô gái nằm bên dưới đang sung sướng, bởi vì tiểu huyệt kẹp càng lúc càng chặt, chặt đến nỗi anh phải hít sâu một hơi mới nhịn được xúc động muốn bắn tinh. "Thích không?" Một bên xoa nắn âm đế của cô, một bên liên tục đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra, vừa làm vừa hỏi. Anh biết cô thích nhưng anh vẫn muốn nghe được đáp án từ chính miệng của đối phương. Tô Tâm Đường miễn cưỡng mở mắt, mà khi mắt vừa mở ra cô liền muốn bay lên tận trời cao. "Anh... Anh có biết không... Anh bây giờ cực kỳ giống... model nam dò hỏi phú bà, hỏi xem phục vụ có hài lòng hay không." Hahaha. Tuy rằng Tô Tâm Đường thấy so sánh như vậy hơi quỷ dị, nhưng sự thật là cô đang có loại cảm giác này. Cô đã dự đoán mặt của Đồng Kinh Niên sẽ đen như đít nồi. Người đàn ông này thật sự rất có quy tắc, phần lớn thời gian đều sống như người máy, tôn nghiêm của anh không thể bị khiêu chiến. Đúng là Đồng Kinh Niên hơi nhíu mày, nhưng sau đó đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Vậy phú bà có hài lòng với sự phục vụ của anh không?" Tô Tâm Đường: "... Hài lòng." Đờ mờ, gặp quỷ rồi! Đồng Kinh Niên chống hai tay ở bên người Tô Tâm Đường, từ góc độ này nhìn xuống cư nhiên sẽ bắt được vẻ mặt kinh ngạc của cô. Hai người quen biết nhau được một khoảng thời gian dài và hầu như toàn là cô trêu chọc anh, nhưng mà bây giờ thì ngược lại, đến lượt anh cho cô ăn mệt. ... Tô Tâm Đường có thể nhận ra Đồng Kinh Niên... Muốn làm cho cô vui vẻ, thoải mái, mà quả thật lúc này cô đang bị "làm" cho thở hồng hộc rồi đây này. Chất lượng của lần làm tình này quá cao, cao đến nỗi không đỡ được. Tô Tâm Đường hoàn toàn biến thành vũng nước nhỏ nằm chết dí trên ghế sofa. "Anh đỉnh thật!" "Em thích lắm!" "Cảm giác muốn bay lên trời luôn!" Không biết Tô Tâm Đường đã nói đi nói lại những câu này biết bao nhiêu lần, thậm chí giọng nói của cô còn trở nên khàn khàn giống Đồng Kinh Niên. Đôi mắt xinh đẹp xuất hiện những giọt lệ long lanh, phía đuôi mắt đều đã phiếm hồng. Người đàn ông như một chiếc máy làm tình không biết mệt mỏi. Trên gương mặt vốn dĩ hờ hững lạnh lùng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, một giọt theo chiếc cằm đẹp đẽ rơi xuống trên má của Tô Tâm Đường. Đồng Kinh Niên tựa như bị mê hoặc, anh cúi đầu hôn lên gò má ấy. Hô hấp phả lên làn da của Tô Tâm Đường, thật ngứa. Cô muốn tránh đi nhưng lại bị bàn tay của người đàn ông khống chế. "Sao anh dính người thế..." Thật giống như một chú chó lớn. Tô Tâm Đường nhịn không được mà oán giận một câu. Tất nhiên cô chỉ nói vậy thôi, dù sao thì cô cũng chưa từng gặp qua chú chó nào có khí chất được như Đồng Kinh Niên. "Tô Tâm Đường." Thời điểm người đàn ông đang phập phồng ở trên người Tô Tâm Đường, anh đột nhiên gọi tên của cô, vẫn là cả ba chữ. Rất nghiêm túc. "Dạ?" Tô Tâm Đường không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh, trước kia nơi ấy giống như hồ nước sâu, cũng giống như bầu trời sao mênh mông. Còn ngay lúc này đây, cô xác định ở trong đó chứa đựng một dòng chảy ấm áp. Giọng nói trầm thấp, cuốn hút của người đàn ông vang lên. "Hãy chung thủy với anh." Anh muốn có được sự bảo đảm của cô. Tô Tâm Đường thừa nhận bản thân bị hoảng sợ khi nghe được lời nói này. Cô duỗi tay định sờ lên trán của Đồng Kinh Niên. "Anh bị sốt đến mơ hồ rồi hả?" Nhưng tay không kịp chạm tới. Bởi vì bị anh nắm lại rồi. Đồng Kinh Niên nhìn cô chăm chú, thái độ rất rõ ràng, một mực chờ đợi đáp án của Tô Tâm Đường. Cô cũng không rối rắm quá lâu, nói đúng hơn thì cô phản ứng rất nhanh, lông mày khẽ nhếch lên. "Không." "Anh quên rồi sao, giữa em và anh không tồn tại bất kỳ một mối quan hệ nào cả. Em vẫn là người yêu của bạn thân anh, để mà nói đến hai chữ chung thủy thì cũng phải là Tư Nam nói mới đúng." Không đến lượt Đồng Kinh Niên, anh chỉ là người thứ ba, một kẻ yêu đương vụng trộm. Muốn chung thủy cái gì chứ, quá buồn cười.