Editor: Tô Tô Hữu Hành *** Đối với chuyện mặt nóng gì gì đó thì Đồng Kinh Niên cật lực phủ nhận. Anh trả lời qua loa là tại điều hòa chỉnh nhiệt độ quá cao mà thôi. Công ty đã phải chi trả rất nhiều tiền nên nhiệt độ cao là đúng rồi. Nhưng ngoài trời gió thổi lạnh run cầm cập, Tiểu Khương cảm thấy lý do này thật khó có thể xảy ra. Hắn vẫn cho rằng khả năng cao là Đồng tổng bị ốm rồi. Đại Boss vừa rời đi, Tiểu Khương liền không khống chế được lòng hiếu kỳ muốn xem qua nhật ký trò chuyện một chút. Không biết Đồng tổng gọi điện cho ai mà lại phải mượn điện thoại cá nhân của hắn? Tiểu Khương nghĩ nếu hắn mà nhìn thấy được thì đây chắc chắn là một bí mật cực lớn. Nhưng mà ---- Trống không. Tiểu Khương có chút kinh ngạc, gãi gãi tóc. Thế này lại càng tò mò hơn. Thế nhưng so với người mà Đồng tổng gọi điện, thì hắn lại càng muốn biết về đối tượng của Đồng tổng rốt cuộc là thần thánh phương nào! Vốn dĩ Đồng tổng đã hỏi hắn xem con gái thường thích những món quà gì, rồi bảo hắn chọn lựa. Nhưng đến cuối cùng lại gọi hắn quay về, bảo rằng để tự mình đi mua... Hắn đi theo Đồng tổng làm việc nhiều năm như vậy mà chưa từng nhìn thấy một mặt này của Đồng tổng bao giờ. Liên tưởng lại trước đây Đồng tổng thường xuyên xem điện thoại, còn nhờ hắn căn góc chụp ảnh hộ... Mà rõ ràng dạo gần đây tâm tình còn không tốt. Mẹ ơi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ? ... Sau khi về đến văn phòng, Đồng Kinh Niên khẽ giương khóe môi. Anh biết trợ lý sẽ không nhịn được tò mò nên trước đó anh đã xóa toàn bộ nhật ký cuộc gọi, dù sao thì quan hệ giữa anh và người kia cũng rất vi diệu nên anh không muốn xuất hiện bất cứ một nhược điểm nào. Đồng Kinh Niên nghĩ đến cuộc trò chuyện khi nãy. Thật ra anh vẫn còn một câu muốn hỏi. Liệu cô có thích những món quà mà anh tặng hay không? Có lẽ bây giờ anh đã có đáp án rồi. Nghe giọng nói của cô thì hẳn là thích. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn vô cảm với trang sức hay châu báu gì gì đó của phái nữ. Hơn nữa còn cảm thấy những thứ đó có chút dung tục, thục nữ chính hiệu sẽ không bị chúng đả động. Giờ khắc này, Đồng Kinh Niên rất may mắn vì đối tượng là Tô Tâm Đường. ... Buổi sáng hôm sau Tô Tâm Đường đi máy bay tư nhân đến điểm hẹn, sau đó cùng với đoàn người ngồi lên du thuyền. Đây là một chiếc du thuyền xa hoa cỡ nhỏ thuộc sở hữu của gia tộc họ Đồng. Tuy rằng Tô Tâm Đường coi như là nhà giàu mới nổi, nhưng cũng chỉ có tiền ở mức bình thường mà thôi. Những người giống như Đồng Kinh Niên đây mới được gọi là thật sự có tiền, tùy ý giơ tay nhấc chân liền chi ra một khoản lớn. Cùng đến đây vẫn là nhóm công tử chơi với Đồng Kinh Niên và Tư Nam, nhưng lần này có mấy người còn mang theo bạn gái. Là bạn gái thật hay chỉ chơi bời qua đường thì thật sự không tiện nói. Tô Tâm Đường mặc một chiếc váy dài thoải mái. Dù ánh nắng buổi sáng không nhiều nhưng cô vẫn bao bọc kín mít, không chỉ đội mũ rộng vành siêu to khổng lồ mà cô còn đeo cả găng tay chống nắng. Cả người nằm gọn trên ghế dựa có ô che, nhìn ngắm chim hải âu bay qua bay lại. Găng tay chống nắng Cô nghe thấy nhóm công tử kia đang nói chuyện với nhau. "Cậu nói xem sao đột nhiên lão đại lại mời chúng ta ngồi du thuyền đến đảo chơi chứ?" "Lão đại chính là một người cuồng công việc, trước kia có rủ cũng không đi, hơn nữa cũng đâu thích những thứ xa hoa lãng phí." Nhưng hiện tại bọn họ lại đang ngồi trên du thuyền xa hoa đến đảo nhỏ đấy. Một người khác phụ họa theo. "Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, còn bảo chúng ta dẫn theo bạn gái..." Người thứ ba ngắt lại dòng nghị luận. "Gì đấy, hai người các cậu thích kiếm chuyện phải không?" "Lão đại đưa chúng ta đi chơi, còn tốt bụng bảo chúng ta dẫn theo bạn gái để đêm ngủ còn có người mà ôm, hay mấy người thích dùng tay "tự sướng" hả. Lão đại tri kỷ như vậy mà mấy người lại ngồi ở đây suy nghĩ xấu xa." "Thử nói câu nữa xem, tôi sẽ mách cho lão đại biết đấy." Mấy người kia tức khắc im miệng, bắt đầu nói về chủ đề khác. Tô Tâm Đường bẻ bánh mì thành những mảnh vụn nhỏ rồi ném cho hải âu, sau khi nghe được những lời kia cô lại thấy thú vị một cách kỳ lạ. "Tư Nam, anh để mặc bạn gái ở một mình thế kia à?" Lúc này Tô Tâm Đường cũng không biết đến mình vừa bị điểm danh. Tư Nam vốn đang cùng với nhóm công tử dựa vào bên lan can nói chuyện phiếm, sau khi nghe thấy thế liền cười cười với bọn họ rồi bước tới bên cạnh chiếc bóng cô đơn aka Tô Tâm Đường. Hắn là một người đàn ông rất tuấn tú, tuy không chói mắt nhưng không có nghĩa là không có vầng hào quang. Dưới ánh nhìn của Tô Tâm Đường, hắn hạ thấp một bên đầu gối rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đôi mắt ôn hòa chăm chú nhìn vào gương mặt tinh xảo ấy. "Đường Đường có thấy chán không?" Tô Tâm Đường: "Vẫn ổn." "Có muốn ra chơi cùng với mấy cô gái kia không?" Ý của Tư Nam là mấy cô bạn gái mà nhóm công tử dẫn theo, các cô ấy đều đang vây quanh một chỗ, nhìn qua rất hòa hợp. Trước đó cũng có người tới rủ Tô Tâm Đường vì biết cô là bạn gái chính thức của Tư Nam, nhưng cô đã từ chối. "Không cần, em không muốn chơi cùng với các cô ấy." Tô Tâm Đường cả người biếng nhác, ngay cả việc biểu đạt yêu ghét cũng rất trực tiếp. Cô không thích bọn họ vì cảm thấy những người đó ghen ghét và có địch ý với cô. Tư Nam suy nghĩ: "Nếu không thì anh ở đây với em vậy." Trước mặt Tô Tâm Đường là một cái bàn tròn, xung quanh còn có những ghế dựa khác. Cô khẽ nâng mi mắt. "Anh không có chuyện gì làm sao?" "Tư Nam, anh không cần phải làm đến mức này đâu." Tô Tâm Đường thật sự cảm thấy có chút mệt. Giọng điệu của cô không quá thoải mái. Thế nhưng có vài người ở gần đó nhìn về phía này còn nói đây là một cặp đôi mẫu mực. Chủ yếu là do Tư Nam mẫu mực, một người bạn trai nhị thập tứ hiếu [1]. Đối với mối quan hệ này, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy Tô Tâm Đường bị chiều đến hư, tuy rằng dáng vẻ của cô cũng thuộc hàng cực phẩm, đáng để cưng chiều. [1] Nhị thập tứ hiếu: Là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông. Cho dù giọng điệu của Tô Tâm Đường không tốt thì vẻ mặt tươi cười của Tư Nam vẫn như cũ không đổi, ngay cả độ cong trên môi cũng giống như được đo lường tỉ mỉ. "Đường Đường, vì em nên anh cam tâm tình nguyện." Hắn vươn tay sờ nhẹ lên đỉnh đầu của cô. Tô Tâm Đường giống như một chiếc khinh khí cầu bị chọc thủng trong nháy mắt, cô miễn cưỡng nở nụ cười. "Xin lỗi." Xin lỗi Tư Nam. "Muốn ăn gì không... Dưa hấu hay dưa hami?" Tư Nam đứng dậy, đưa cho Tô Tâm Đường vài lựa chọn. Tô Tâm Đường: "... Dưa hấu." Mặc dù thực tế cô chẳng muốn ăn gì cả, coi như mua bực vào người đi. Lúc này Tư Nam mới vừa lòng: "Ăn dưa hấu à, để anh đi lấy... Còn nữa, Đường Đường, không cần phải xin lỗi anh." ... Đồng Kinh Niên vừa đi lên boong tàu liền thấy được cảnh tượng như vậy. Trai xinh gái đẹp, hòa thuận vui vẻ. ---------------------------------------------------- Tác giả P.S: Đồng tổng: Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi.