Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Không gian trong nháy mắt bỗng ngưng lại.
Trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng giống như cái thang trượt và cả hàng lông mi vừa cong vừa dài kia...
Đều dính một loại chất lỏng trong suốt.
Thậm chí Tô Tâm Đường còn nhìn thấy nước trên lông mi của anh đang đọng lại thành từng giọt, sắp sửa rơi xuống.
...
Đồng Kinh Niên ngây ngẩn cả người.
Anh chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế này.
Tô Tâm Đường cảm nhận áp suất đã xuống cực thấp, liền nhanh chóng tự giải vây cho chính mình.
"Tôi không làm gì sai, sao lại nhìn tôi như thế?"
"Vừa rồi đã bảo anh tránh ra nhưng anh không làm theo."
Còn nữa, đây chính là kết quả do bị anh cắm đấy.
Tô Tâm Đường đến giờ vẫn chìm trong dư vị sau khi lên đỉnh, cả người đều không có sức lực giống như hư thoát [1], nhưng cảm giác này thật sự rất sướng.
[1] Hư thoát: Hiện tượng choáng váng kiệt sức do hạ đường huyết, mất nước, trúng độc,... Triệu chứng chủ yếu là thân nhiệt giảm, huyết áp giảm, mạch đập yếu đi, xuất mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xanh...
Đồng Kinh Niên sau vài giây khiếp sợ dường như mới tìm lại được phản ứng, bất ngờ rời khỏi cơ thể Tô Tâm Đường.
Khác với Tô Tâm Đường, tâm trạng của anh bây giờ rất tồi tệ.
Duỗi tay sờ lên mặt, tất cả đều là chất lỏng dính dính. Đồng Kinh Niên không có cách nào chịu đựng được cảm giác này, hình tượng của anh trước giờ chưa từng chật vật như thế.
Côn thịt thô dài từ trong hoa huyệt rút ra, phát ra âm thanh giống như mở nắp chai rượu. Tô Tâm Đường nhìn đến côn thịt sưng to vẫn còn chưa bắn tinh, nghĩ ngợi.
"Là do anh kéo dài quá lâu."
"Nếu không thì tôi cũng để anh bắn lại lên mặt, như vậy là công bằng nhé?"
"Hơn nữa cũng không làm dính lên quần áo anh." Trước đó cô đã giúp anh lột sạch ra rồi.
Tô Tâm Đường cảm thấy cô chính là người biết nói đạo lý nhất trên đời này.
Cô thật sự không hề cố ý, bởi vì cao trào nên mới không cẩn thận bắn lên mặt Đồng Kinh Niên. Lỗi thì cũng đã nhận nhưng đối phương chẳng nói năng gì, vậy nên đành phải cho anh làm như vậy.
Đồng Kinh Niên thật sự không chịu nổi sự tồn tại của chất lỏng đó, anh thậm chí còn phát hiện không riêng gì mặt, cả trên tóc cũng có!
Hơn nữa chất lỏng ấm nóng này còn đang không ngừng chảy xuống.
Ánh mắt phức tạp nhìn bộ dáng như không có chuyện gì của Tô Tâm Đường, nghiến răng nghiến lợi.
"Cô... Sao lại có cả nước tiểu!"
Tô Tâm Đường: ???
Nước tiểu? Nước tiểu ở đâu chứ?
Không đợi Tô Tâm Đường hỏi rõ ràng, Đồng Kinh Niên giống như chạy trốn vào trong phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy ào ào.
Đi rửa sạch.
...
Đồng Kinh Niên ở trong đó khoảng gần nửa tiếng đồng hồ, lúc Tô Tâm Đường không nhịn được mà ngủ gật mới thấy anh đi ra.
Tóc ướt, mặc áo choàng tắm, cả người tỏa ra hơi thở người sống chớ lại gần.
Tô Tâm Đường nằm trên giường đã đánh được một giấc, vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng bò ra mép giường, nâng hai tay lên đỡ mặt.
"Anh ở trong đó lâu như thế có phải đã tự sướng rồi không?"
Vừa nói vừa nhìn đến vị trí giữa hai chân của anh.
Đồng Kinh Niên không tự chủ mà kẹp chân lại.
"..."
Huyệt thái dương hơi đau.
"Cô."
Anh muốn nói câu gì đó khó nghe nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được: "Cô một vừa hai phải."
Quay đầu, tiếp tục dùng khăn lông lau tóc.
Tô Tâm Đường đánh giá người đàn ông đang đưa lưng về phía cô, vai rộng, eo hẹp, chân dài. Nhưng cô phát hiện ra chuyện quan trọng nhất chính là ----
Đồng Kinh Niên rất trắng.
Không ngờ tới anh lại trắng như vậy, cũng đúng là vì thế nên trông đối phương càng thêm lạnh lẽo. Nhưng Tô Tâm Đường vẫn trắng hơn một chút.
Vừa là do bẩm sinh, vừa là do tự chăm sóc. Trên phương diện này Tô Tâm Đường tốn không ít công sức, từ đầu đến chân đều sử dụng các loại mỹ phẩm cao cấp nhất. Khi ra ngoài luôn dùng kem chống nắng, mũ áo đầy đủ, không dám phơi nắng dù chỉ một chút. Dưỡng như vậy mà còn không trắng bằng Đồng Kinh Niên thì cô có thể chết đi được rồi.
Tô Tâm Đường hoàn toàn không dám nghĩ nếu bản thân cô không nỗ lực chăm sóc da, thì có lẽ so với Đồng Kinh Niên còn kém hơn.
Thật đáng sợ...
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
33 chương
17 chương
69 chương
50 chương