Cổ xuyên kỳ duyên
Chương 72 : nửa đêm viếng thăm
"Thiên Phương không sao chứ..." Chương Ngư một bên cởi áo khoác ngoài choàng lên người Chương Ngự, may mắn vì thời tiết dạo này chuyển lạnh cho nên nàng mặc y phục nhiều thêm mấy lớp, nhìn về phía Lê Nguyệt Thiên Phương được người cứu lên đặt ở bên cạnh, không khỏi mở miệng hỏi thăm.
Chương Ngự nhìn thấy muội muội cởi áo ngoài, ý thức đầu tiên chính là phải ngăn cản nhưng thân thể hắn lúc này ướt sủng, tuyết ngoài trời vẫn đang rơi, bông tuyết nhỏ nhắn rơi xuống người hắn nhanh chóng tan thành nước khiến cơn lạnh lan truyền toàn thân, cơ bắp hắn không khỏi cứng đờ. Trong lúc nhất thời phản ứng chậm đi một nhịp, lúc phục hồi lại Chương Ngự đã dùng áo khoác ngoài của nàng khoác lên người hắn, mặc dù chiếc áo khoác ngoài này vốn không thể sưởi ấm được thân thể hắn nhưng đáy lòng Chương Ngự vẫn cảm thấy ấm áp, đây là muội muội mà hắn yêu thương nhất a, quả nhiên là không phụ lòng thương yêu của hắn!
Chương Ngự thân là nam nhân cho dù bị cơn lạnh dày vò vẫn có thể chịu đựng được, hơn nữa hành động của Chương Ngư đã sưởi ấm trái tim của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn, hắn dựa vào người Chương Ngư, nghe giọng nói hỏi thăm của nàng thì ánh mắt nhịn không được mà rơi vào người Lê Nguyệt Thiên Phương bên cạnh.
"Hôn mê rồi?" Đỗ Ngọc Trân cũng vội vàng đi đến xem xét tình huống, lúc nàng chạm vào da thịt Lê Nguyệt Thiên Phương thì không khỏi giật mình.
Lạnh quá...
Làm sao lại lạnh như vậy?!
"A, có phải chết rồi không?" Tử Trúc Quỳnh đứng bên cạnh nhìn bộ dạng của Lê Nguyệt Thiên Phương chẳng khác gì xác chết thì không khỏi thốt lên để rồi nhận lấy ánh mắt liếc xéo của Đỗ Ngọc Trân.
"Sao lại có thể?" Bạch Phi Nhược cũng đi đến, nghe Tử Trúc Quỳnh nói vậy không khỏi mở miệng: "Thu Nguyệt nhanh đi lấy áo khoác của ta đến..."
Lê Nguyệt Thiên Phương rơi vào hồ nước lạnh, nàng thân là nữ tử, một thân liễu yếu đào tơ tất nhiên không thể so với một thân nam nhân cường tráng như Chương Ngự, mặc dù rất nhanh được người cứu lên nhưng thân thể nàng vẫn bị hàn khí của nước hồ nhiễm vào, thân thể lạnh như băng, hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch, hô hấp yếu ớt, giờ phút này nhìn nàng chẳng khác nào người chết.
"Mau đi gọi đại phu!" Đỗ Ngọc Trân gầm nhẹ một tiếng, gương mặt lạnh lùng hơn hẳn ngày thường, trong đôi mắt thoáng hiện lên tia lo lắng.
Nàng là không vừa mắt Lê Nguyệt Thiên Phương đấy, nhưng không có nghĩa là có thể đứng yên nhìn nàng ta chết.
Thu Nguyệt nhanh chóng mang áo khoác đến, Bạch Phi Nhược liền dùng áo khoác bọc lại người Lê Nguyệt Thiên Phương, Đỗ Ngọc Trân lúc này đỡ lấy Lê Nguyệt Thiên Phương dựa vào người nàng, hai bàn tay không ngừng xoa bàn tay lạnh lẽo của đối phương, ý đồ muốn cho đối phương một chút hơi ấm.
Vương Sắc Sắc nhìn tình cảnh trước mắt thành ra như vậy thì cũng không ngồi không mà nhanh chóng vận dụng đầu óc suy nghĩ tìm cách cứu Lê Nguyệt Thiên Phương, mặc dù nàng đối với nữ tử này không có mấy phần hảo cảm nhưng trong mọi người đều biết nàng là người của Lê Nguyệt Thiên Phương, hôm nay cũng là do nàng ta dẫn nàng đến đây, nếu như Lê Nguyệt Thiên Phương xảy ra chuyện gì Lê gia bên kia truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó không ai lãnh lại đổ lên người nàng thì bảo nàng phải làm sao đây? Mặc dù tính tình đại tiểu thư của Lê Nguyệt Thiên Phương khiến người khác rất chán ghét nhưng ở phía sau nàng ta vẫn còn có Lê gia, Lê gia dù sao cũng làm quan lớn trong triều, mà nàng vừa mới xuyên không, có rất nhiều chuyện cần người hỗ trợ, nếu hôm nay nàng cứu được Lê Nguyệt Thiên Phương thì Lê gia thiếu sẽ nợ ân tình của nàng, đến lúc đó nàng muốn làm gì cũng có Lê gia chống lưng, con đường sau này sẽ thuận lợi hơn.
Nghĩ vậy tâm tình Vương Sắc Sắc không khỏi vui sướng, bất quá trường hợp này không thích hợp để nàng cười ha ha tán thưởng trí thông minh của bản thân, cứu người mới là quan trọng, đợi sau khi cứu Lê Nguyệt Thiên Phương xong nàng cười vẫn chưa muộn.
Bạch Tử Linh nhìn sắc mặt tái nhợt của Lê Nguyệt Thiên Phương, mặc dù hô hấp rất yếu nhưng nàng vẫn cảm nhận được, cho nên mới nói tắm nước lạnh cũng chưa có nguy hiểm đến tính mạng, bất quá nhìn bộ dạng lo lắng của mọi người, Bạch Tử Linh mặc dù không ngaih bản thân sẽ trở thành hung thủ giết người nhưng nàng chưa muốn lấy mạng Lê Nguyệt Thiên Phương, nữ nhân này vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên vừa định mở miệng chỉ cách cứu người thì thấy Vương Sắc Sắc ôm ấm trà từ trong đình chạy ra, nàng thấy vậy liền im lặng ôm tay, một bộ dạng xem kịch vui nhìn cảnh trước mắt.
"Vương cô nương ngươi đây là..." Ánh mắt Bạch Tử Linh không rõ ý vị rơi vào người Vương Sắc Sắc, không rõ nàng là muốn làm gì, nãy giờ Vương Sắc Sắc vẫn lẳng lặng ở một bên không tham gia cuộc trò chuyện của mọi người khiến mọi người quên mất nàng ta, hiện tại nàng ta đột nhiên làm ra hành động như vậy khiến mọi người hơi kinh ngạc.
"Đây là trà nóng, để nàng ôm ấm trà." Dứt lời nàng liền đem ấm trà nhét vào tay của Lê Nguyệt Thiên Phương, bởi vì Lê Nguyệt Thiên Phương đã hôn mê cho nên Đỗ Ngọc Trân bên cạnh phải cầm lấy hai tay Lê Nguyệt Thiên Phương ôm ấm trà, xác thực so với tay nàng thì ấm trà sẽ giúp Lê Nguyệt Thiên Phương sưởi ấm tốt hơn, vì vậy Đỗ Ngọc Trân cũng không có nói gì.
"Trà nóng, để nàng uống đi." Vương Sắc Sắc đưa chung trà đến bên môi Lê Nguyệt Thiên Phương, mọi người không có ngăn cản hành động của nàng khiến những động tác sưởi ấm tiếp theo của nàng càng thêm thuận lợi, chưa đến nửa khắc thân nhiệt Lê Nguyệt Thiên Phương đã tăng lên, mi mắt cũng hơi giật giật.
"Có phản ứng rồi!" Vương Sắc Sắc reo lên một tiếng vui mừng, mọi người nhìn thấy Lê Nguyệt Thiên Phương mở mắt, mặc kệ là thù hay bạn đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Lạnh... lạnh quá..." Môi Lê Nguyệt Thiên Phương tái nhợt, mặc dù đã tỉnh lại nhưng thần sắc vẫn trắng bạch như thường, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, rõ ràng là bị lạnh run, bất quá có thể tỉnh lại là tốt rồi.
"Khoác cẩn thận vào." Đỗ Ngọc Trân ôm lấy Lê Nguyệt Thiên Phương, y phục nàng cũng bị đối phương nhiễm ướt một mảnh, bất quá nàng không có bận tâm, nàng như cũ lấy áo khoác của Bạch Phi Nhược do Thu Nguyệt mang đến mà choàng vào người Lê Nguyệt Thiên Phương nhằm giúp nàng sưởi ấm.
Lê Nguyệt Thiên Phương lúc này bị lạnh đến run người, thần trí cũng không được tỉnh táo, có được hơi ấm nàng hiển nhiên là thỏa mãn, thân thể nàng rút vào người Đỗ Ngọc Trân, Đỗ Ngọc Trân thấy vậy cũng không có đẩy ra, Bạch Tử Linh ở đằng xa nhìn một màn này không khỏi nhướng mày. Trong trí nhớ của nàng, kí ức về Đỗ Ngọc Trân rất ít xuất hiện, chỉ biết nha đầu này là muội muội của Đỗ Thanh Triệt, tính tình cổ quái, không thích thân cận người khác, ngay cả đại tẩu tương lai như Bạch Phi Nhược cũng không thể thân cận với nàng, nàng ta cùng Lê Nguyệt Thiên Phương không hợp, thậm chí còn thường xuyên cãi nhau nhưng hiện tại nhìn thấy Lê Nguyệt Thiên Phương rơi xuống hồ vẫn ôm lấy đối phương để sưởi ấm, có thể thấy được tâm địa nàng thiện lương thế nào, so với một số người miệng thì ngọt ngào nhưng trong lòng lại luôn suy nghĩ xấu xa như Bạch Phi Nhược đúng là khác nhau một trời một vực.
Bạch Phi Nhược thấy Lê Nguyệt Thiên Phương tỉnh lại gánh nặng trong lòng cũng bớt đi, nàng chướng mắt Lê Nguyệt Thiên Phương, thậm chí không để ý đến sự sống chết của nàng ta nhưng nàng ta không thể chết được, đặc biệt là chết ở nơi này lại càng không được.
"Tỷ tỷ, tỷ có biết làm như vậy sẽ chết người không?!" Bạch Phi Nhược đi đến bên cạnh Bạch Tử Linh, gương mặt xinh đẹp đỏ cả lên, nàng đỏ mặt không phải vì ngượng ngùng mà là vì tức giận, có lẽ bởi vì tức giận nên không khống chế được giọng nói của mình khiến mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng, nháy mắt sự chú ý của mọi người liền chuyển sang bên này.
"Vậy thì sao?" Bạch Tử Linh khoanh tay, bộ dạng lạnh nhạt nhìn Bạch Phi Nhược, trong mắt nàng lúc này Bạch Phi Nhược chẳng khác nào một bà điên, không ngừng gào thét trước mặt nàng.
"Sự sống chết của nàng ta thì liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ đến chuyện sống chết của nàng ta ngươi cũng muốn quản?!"
"Tỷ... tỷ sao có thể nói như thế?!" Bạch Phi Nhược tức giận, ánh mắt nhìn Bạch Tử Linh mang theo khiển trách: "Tỷ sao có thể xem thường mạng người như thế? Cho dù ngày thường Lê tiểu thư thường bắt nạt tỷ nhưng tỷ cũng không nên có suy nghĩ lấy mạng nàng a!"
Bạch Tử Linh bị ánh mắt này của Bạch Phi Nhược chọc tức, nàng cười lạnh một tiếng, giọng điệu châm chọc mở miệng: "Người xem thường mạng sống của người khác không phải ta mà là các ngươi!"
"Ngày đó khi ta nhảy xuống hồ sao không ai đứng ra ngăn cản? Lúc ta hôn mê bất tỉnh sao không thấy ai gọi đại phu? Tất cả các ngươi cũng chỉ đứng bên cạnh xem kịch, thậm chí trong lòng còn khinh thường, phỉ nhổ ta, khi ta rơi vào hôn mê các ngươi lại vứt ta về viện của mình để ta tự sinh tự diệt, các ngươi nói ta xem thường mạng sống của người khác, các ngươi có tư cách gì nói ta như vậy?!"
"Ta hiện tại chỉ là lấy oán báo oán, có nợ phải trả là chuyện bình thường, ta cảm thấy cách mà ta làm hiện tại so với những việc các người còn lương thiện hơn rất nhiều!"
Mọi người bị lời chất vấn của Bạch Tử Linh làm cho sửng sốt, tựa hồ như không nghĩ đến Bạch Tử Linh lại nói ra những lời này, không... phải là không ngờ có ngày Bạch Tử Linh lại dám nói ra những lời này, nhưng ngẫm lại những hành động vừa rồi của nàng mọi người đột nhiên cảm thấy nàng có thể nói ra lời này cũng không phải là không thể, chỉ là mọi người ở đây đều nhìn quen Bạch Tử Linh nhu nhược, làm cái đuôi đi sau Đỗ Thanh Triệt, bị người khác bắt nạt chỉ dám khóc thành tiếng, hiện tại thấy bộ dạng bức xúc như vậy của Bạch Tử Linh nhất thời không biết phải nói gì, con thỏ bị dồn vào bước đường cùng sớm muộn cũng sẽ quay lại cắn người, huống hồ là Bạch Tử Linh chịu hết sỉ nhục trong một thời gian dài.
Hơi thở Bạch Tử Linh phập phồng, hiển nhiên so với bộ dạng ngày thường lạnh nhạt của nàng thì biểu hiện vừa nãy của nàng quả thật là có chút kích động, bản thân nàng cũng hiểu rõ đây là cảm xúc của nguyên chủ, là nguyên chủ nhìn không được vẻ mặt dối trá đó của Bạch Phi Nhược cho nên mới hướng về phía nàng ta chất vấn, nếu không phải bản thân nàng kìm chế tốt, chỉ sợ lúc này nàng không chỉ đơn thuần hướng Bạch Phi Nhược chất vấn mà là nổi điên gào thét về phía đối phương, thậm chí sợ là động tay động chân cũng không chừng.
Thanh Nhi bên cạnh bị bộ dạng này của Bạch Tử Linh làm cho lo lắng không thôi, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh ngày đó khi Lạc Hàm nửa đêm lén lút vào phòng của tiểu thư, lúc Lạc Hàm nhắc đến Tuyết Lệnh tiểu thư cũng là có biểu hiện như vậy, bất quá so với ngày đó cảm xúc hôm nay của tiểu thư được kìm nén rất tốt, không có hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, mặc dù là vậy nhưng Thanh Nhi vẫn nhịn không được lo lắng.
"Ngươi nói bậy!" Chương Ngự là người đầu tiên từ trong khiếp sợ phục hồi, hắn lúc này đã đẩy ra Chương Ngư, một thân y phục ướt đẫm đi đến trước mặt Bạch Tử Linh.
"Ngươi đừng có đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu Phi Nhược, là ngươi gieo gió gặp bão, bản thân ngươi lấy tính mạng ra uy hiếp Thanh Triệt, hắn không để ý đến ngươi lại nhảy hồ tự tử, chuyện này có thể trách ai được?!"
"Đúng vậy, chuyện này là nên trách ta, thế nhưng ngươi nói ta gieo gió gặp bão, sao không thấy các nàng gieo gió gặp bão đi?" Ngón tay chỉ phía Lê Nguyệt Thiên Phương, giọng điệu nàng vô cùng lạnh lẽo, cả người đều mang theo hàn ý hướng về phía đám người đối diện.
"Nàng bắt nạt ta không ít, sao không thấy nàng gieo gió gặp bão?!" Dứt lời ngón tay thon dài liền chuyển sang người Đỗ Thanh Triệt: "Hắn từ chối tình cảm của ta, sỉ nhục ta, thậm chí còn động thủ đánh ta, sao hắn không gieo gió gặp bão đi?"
Nàng cười lạnh, bộ dạng thong dong chỉ tay vào ngực Chương Ngự, thần sắc lạnh lẽo: "Còn ngươi, ngẫm lại những chuyện ngươi đã làm với ta, sao ngươi không gieo gió gặp bão đi?"
"Cho nên Chương thiếu gia, có phải ngươi cảm thấy, những chuyện bản thân ta làm có kết cục như vậy là ta xứng đáng, ta gieo gió gặp bão, còn những chuyện các ngươi làm thì không? Có phải không?"
Chương Ngự bị chất vấn đến sửng sốt, nhất thời không biết phải nói cái gì, chính bản thân hắn cũng cảm thấy lời của Bạch Tử Linh không sai, nếu nói những việc nàng làm là gieo gió gặp bão thì bọn hắn đâu? Những chuyện bọn hắn làm đều đáng được tha thứ, như vậy công bằng với nàng sao?!
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại..."
"Dừng!" Bạch Tử Linh đưa tay làm một thủ thế khiến Bạch Phi Nhược không biết làm sao để nói tiếp.
"Ta hiện tại không có nhã hứng cùng ngươi diễn kịch, thỉnh ngươi mau thu hồi nước mắt của ngươi, không thì nam nhân của ngươi lại đến tìm ta gây phiền toái."
Thần sắc Bạch Phi Nhược lộ vẻ cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp cũng đã hơi ửng đỏ, đúng như lời Bạch Tử Linh nói, nếu để nàng tiếp tục nói nữa thì nước mắt sẽ rơi xuống, đến lúc đó không biết chừng Đỗ Thanh Triệt hay là Chương Ngự sẽ nổi điên lên đi tìm Bạch Tử Linh gây phiền phức.
"Về phần Lê Nguyệt Thiên Phương, nàng đây là tự làm tự chịu, dù sao cũng không chết được, bất quá vẫn nên sớm gọi đại phu, một lát nữa không ai biết đã xảy ra chuyện gì đâu." Dứt lời liền quay người bỏ đi, Thanh Nhi thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo sau, Bạch Tử Linh không có trở về viện của mình mà đi về phía đình, nơi có một nam tử đang ngồi đó.
"Lãnh Vô Quân, có muốn đi uống trà không?"
"Tốt." Lãnh Vô Quân sảng khoái đồng ý, nãy giờ hắn chứng kiến những chuyện nàng làm, mặc dù kinh ngạc nhưng không có ngăn cản, hắn biết đây là ân oán của nàng cùng bọn họ, hắn chỉ là người ngoài không tiện xen vào, chỉ có thể ngồi một bên xem diễn biến.
Lãnh Nhất đứng từ xa nhìn một màn này không khỏi thầm than một tiếng, vốn dĩ hắn đã cảm thấy chủ tử nhà hắn đã đủ vô tâm rồi, không nghĩ đến Bạch Tử Linh còn vô tâm vô phế hơn nữa, không đúng... phải gọi là tàn nhẫn vô tình mới phải!
"Đại phu còn chưa đến sao?!" Đỗ Ngọc Trân lên tiếng phá vỡ không khí xấu hổ, chuyện giữa Bạch Tử Linh và Bạch Phi Nhược nàng không có quan tâm, cũng giống như việc Bạch Tử Linh làm như vậy với Lê Nguyệt Thiên Phương, đây là ân oán giữa bọn họ, thứ quan trọng hiện nay là phải tìm đại phu cho Lê Nguyệt Thiên Phương.
Thu Nguyệt đứng bên cạnh ngập ngừng: "Nô tì đã cho người đi gọi hiện tại chắc là đang trên đường đến." Vốn dĩ là muốn tìm Bạch Tử Linh đến để khiến nàng ta xấu hổ, ai mà ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này? Không những không khiến Bạch Tử Linh xấu mà còn làm cho Bạch Phi Nhược xấu mặt.
"Ca ca, chúng ta về trước đi." Đỗ Ngọc Trân là người đầu tiên tỏ thái độ, nàng cũng không muốn ở lại đi, nếu hiện tại đại phu vẫn chưa đến thì không bằng đưa Lê Nguyệt Thiên Phương trở về tìm đại phu khác.
"Ngọc Trân muội muội, Lê tiểu thư vẫn còn chưa khỏe, không bằng muội đưa nàng vào khách phòng thay y phục, đợi đại phu đến khám cho nàng."
"Không cần đâu, nơi này dù sao cũng không phải Lê phủ, có chút không tiện."
"Cứu người quan trọng, Ngọc Trân muội muội không hiểu ý của câu nói này sao?" Bạch Phi Nhược hơi nhíu mày, kìm nén sự không vui dưới đáy lòng.
Đỗ Ngọc Trân nhíu mày, còn chưa lên tiếng thì đã bị Đỗ Thanh Triệt cướp lời: "Ngọc Trân, không bằng làm theo sự sắp xếp của Nhược Nhi, dù sao đợi đến khi về phủ chỉ sợ hàn khí đã sớm xâm nhập vào thân thể nàng."
Đỗ Ngọc Trân nâng mắt, giọng điệu không tốt: "Trong xe ngựa muội vẫn còn một bộ y phục, để muội thay cho biểu tỷ là được, không cần làm phiền Bạch Tứ tiểu thư cùng quý phủ."
"Đỗ tiểu thư, có thể để ta giúp ngươi không?" Vương Sắc Sắc lúc này cũng chen miệng vào một câu.
"Tốt." Đỗ Ngọc Trân nhanh chóng đáp lại, thế là hai người cố gắng dìu Lê Nguyệt Thiên Phương đi rồi, Lê Nguyệt Thiên Phương mặc dù lạnh đến run người nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, trong trường hợp thế này nàng vẫn lựa chọn đi theo Đỗ Ngọc Trân, dù sao nàng cũng không muốn nhờ vả Bạch Phi Nhược.
"Cái đó... ta cũng đưa ca ca về trước." Chương Ngư ngập ngừng, lúc này cũng nhớ đến Chương Ngự thân hình ướt đẫm, Chương Ngự cũng cảm thấy trường hợp này không tiện ở lại, cho nên phối hợp đi theo Chương Ngư rời đi, bất quá trước khi rời khỏi hắn vẫn không quên liếc mắt nhìn Bạch Phi Nhược một cái, trong đôi mắt chứa đầy tia phức tạp.
Tử Trúc Quỳnh tự nhận là hảo bằng hữu của Bạch Phi Nhược nhưng tại thời điểm này nàng không biết nói gì cho phải, có thể những người khác không biết nhưng Tử Trúc Quỳnh sao lại không biết lời của Bạch Tử Linh nói là sự thật? Chỉ là trong tình huống này, nói cái gì đối với Bạch Phi Nhược cũng bất lợi, cho nên hiện tại giữ im lặng mới là tốt nhất, nhưng mọi người đã đi cả rồi, nàng cũng không thể tiếp tục ở lại, bản thân Bạch Phi Nhược cũng không muốn bị người khác trông thấy bộ dạng xấu hổ của mình.
Bữa tiệc tan rã trong không vui, phút chốc nơi này chỉ còn lại Đỗ Thanh Triệt cùng Bạch Phi Nhược, thần sắc Đỗ Thanh Triệt phức tạp, nhìn dung nhan xinh đẹp đã tái nhợt trước mắt, đáy lòng hắn cũng có chút thương tiếc, chính là có một số chuyện nếu không thẳng thắn nói ra, để lâu dài chỉ phát sinh thêm nhiều rắc rối.
"Nhược Nhi, chúng ta nói chuyện."
~~~
Ban đêm, Linh Viên.
Bạch Tử Linh đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, tựa như đang ngủ, lúc này một cơn gió xẹt qua, chiếc lá xuyên qua cửa sổ bay thẳng vào phòng, rõ ràng là một chiếc lá mỏng manh thế nhưng lại có thể ghim vào gỗ ở đầu giường, điều này cho thấy sức lực của người tác động lên chiếc lá lớn thế nào, từ một chiếc lá vô hại trở thành vũ khí giết người vô hình.
Làn mi khẽ run, như cánh bướm vung cánh muốn bay, nàng mở mắt ra, một đôi mắt trong suốt lạnh lẽo, mặc dù căn phòng bị bóng tối nuốt chửng nhưng đôi mắt của nàng lại vô cùng sáng rực.
Bạch Tử Linh ngồi dậy, liếc mắt nhìn chiếc lá ghim ngay cạnh giường, nàng đưa tay khẽ vuốt chiếc lá, chiếc lá chỉ vừa mới ngắt xuống, vẫn còn tươi xanh, không biết là nghĩ đến chuyện gì khóe môi nàng lại cong lên, nàng bước xuống giường mang giầy, buộc tóc, lấy khăn che mặt ở bên cạnh đeo vào, lúc này mới đi ra ngoài.
Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo, tuyết rơi lất phất, có một bóng dáng cao gầy đứng đó, một thân hắc bào như mực, ở giữa bầu trời tuyết trắng vô cùng nổi bật, dù chỉ là bóng lưng nhưng cũng khiến người khác cảm thấy tuyệt đẹp.
"Hàn vương điện hạ." Giọng nói vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm vô tận.
Hắc bào nam tử quay người, để lộ ngũ quan tuấn mỹ, hắn có đôi mắt màu đen thâm thúy, ẩn chứa sự sắc bén cao ngạo, cả người đều tản ra một cỗ khí thế hơn người, thân hình đĩnh bạc lộ ra vài phần nguy hiểm cùng lạnh lùng.
"Bạch Tử Linh." Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như thường, nhưng lại mang theo vài phần hàn ý, giống như muốn cùng gió tuyết hòa vào nhau.
"Đêm khuya thanh vắng, không biết Hàn vương điện hạ ghé qua hàn xá là để làm gì?" Bạch Tử Linh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, thái độ có chút hờ hững, không giống như người đang ngủ vừa bị đánh thức.
"Hàn vương điện hạ? Ta nghĩ ngươi sẽ gọi thẳng tên ta chứ?" Thương Hàn Phong nheo mắt, cẩn thận đánh giá nữ tử đối diện, nàng một thân áo trong trắng xóa, mái tóc đen dài được buộc cao, trên mặt đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ánh mắt trong suốt lãnh đạm.
"A, ngươi thân phận cao quý, ta làm sao dám?"
"Ngươi không dám?!" Thương Hàn Phong cười lạnh, trong giọng nói mang theo vài phần lửa giận không rõ: "Ngay cả ta ngươi cũng dám đánh ngươi còn không dám gọi tên ta?"
Bạch Tử Linh nhướng mày, thái độ thản nhiên: "Đánh cũng đã đánh, Hàn vương điện hạ tối nay đến đây là muốn khởi binh vấn tội sao?"
"Bạch tiểu thư đúng là không giống lời đồn." Tối qua hắn đã cho Mục Nguyệt điều tra thân phận của nàng, mặc dù trong lòng đã có suy đoán, Bạch Tử Linh có thể xuất hiện ở kinh thành thì hẳn nàng là tiểu thư của phủ nào đó thế nhưng hắn lại thu được một kết quả không ngờ đến, nàng lại là Tam tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ - Đệ nhất phế vật Thành Thiên quốc - Bạch Tử Linh!
Mặc dù rời khỏi Yến Kinh hơn ba năm nhưng hầu như mỗi ngày hắn đều nhận được tin tức tình báo từ thuộc hạ của mình gửi đến, hầu hết những tin tức gửi đến đều là về chính sự chứ không phải tin đồn nhảm nhí mà người bên ngoài đồn thổi, có một lần cái tên "Bạch Tử Linh" này cũng có xuất hiện trong tin tức mà thuộc hạ của hắn gửi đến, nguyên nhân phần lớn là vì Đỗ Thanh Triệt. Mẫu thân của Minh vương Thương Tiêu Minh là Mai phi nương nương, nhà mẹ đẻ của Mai phi chính là Đỗ gia - gia tộc Đệ nhất phú thương, nói là phú khả địch quốc cũng không quá, Mai phi mặc dù không phải xuất thân từ tiểu thư khuê các nhưng ở sau lưng nàng lại có chỗ dựa là Đỗ gia, đây là nguyên nhân Thành Thiên đế sủng ái nàng. Tuy nói triều đình cùng thương nhân không có qua lại nhưng không thể phủ nhận việc kết giao với thương nhân sẽ khiến quốc khố của triều đình thêm lớn mạnh, trong Tứ đại đế quốc không có một gia tộc nào giàu hơn Đỗ gia, cho nên Thành Thiên đế mới cùng Đỗ gia kết làm thông gia, ý đồ muốn Đỗ gia giúp đỡ quốc khố, mà Đỗ gia mặc dù chỉ làm thương nhân nhưng đáy lòng vẫn có chút mong muốn quyền lực từ phe triều đình, cho nên có thể nói cuộc hôn nhân giữa hai nhà đều là vì lợi ích của bản thân.
Gia chủ hiện tại của Đỗ gia vẫn còn nhưng Đỗ Thanh Triệt là Đại thiếu gia duy nhất của Đỗ gia, Đỗ lão gia đối với cháu trai này vô cùng hài lòng, cũng có ý định chọn Đỗ Thanh Triệt là gia chủ đời tiếp theo, mà Đỗ Thanh Triệt không chỉ là Đỗ gia Đại thiếu, hắn còn là biểu ca của Thương Tiêu Minh, hơn nữa quan hệ giữa hai người bọn họ còn không tồi, có thể nói trợ giúp lớn nhất của Minh vương chính là Đỗ gia, có tiền tài sợ gì không mua được thần tiên, hiện tại Mai phi đắc sủng, thế lực của Minh vương lại như mặt trời ban trưa, Đỗ gia cũng vì vậy mà trở thành đại gia tộc khiến nhiều người muốn nịnh nọt. Mấy năm xảy ra không ít chuyện, đáng nói nhất chính là Đỗ gia Đại thiếu vậy mà lại dây dưa tình cảm với hai vị tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ, mà Hữu Thừa tướng phu nhân xuất thân từ Thái phó phủ, Thái phó phủ có hai vị tiểu thư, một người làm Hoàng hậu, một người làm Thừa tướng phu nhân, mấy năm nay mọi người đều biết Viên Hoàng hậu không được đắc sủng, mà Thái tử lại không được Thành Thiên đế quan tâm, cho nên Hữu Thừa tướng vẫn chưa có tỏ rõ thái độ bản thân theo phe nào, chỉ là nhìn lập trường, Bạch Vân Hoài hẳn là nên chọn ủng hộ cho Thái tử.
Hữu Thừa tướng phu nhân không cần nói cũng biết hẳn là sẽ ủng hộ cho cháu trai của mình, mà hai vị tiểu thư của quý phủ lại một mực chung tình với Đỗ gia Đại thiếu, hơn nữa còn có lời đồn Đỗ gia Đại thiếu cùng Bạch Tứ tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, sớm muộn cũng sẽ đến với nhau, cho nên một khi Bạch Tứ tiểu thư gả vào Đỗ gia thì nàng chắc chắn sẽ phải cùng trượng phu đồng tâm hiệp lực, ủng hộ Minh vương, điều này khiến Bạch Vân Hoài bị kẹt ở giữa, mọi người đều cảm thấy khó xử thay hắn, không biết nên chọn phu nhân vẫn là chọn nữ nhi?
Đến giờ phút này Bạch Vân Hoài vẫn chưa đưa ra lựa chọn, người thông minh đều biết là hắn đang đợi, đợi khi nào xác định được ai là người thắng cuối cùng hắn mới ra tay, đây xác thực là một lão hồ ly đầy rẫy âm mưu quỷ kế.
Trong tin tức gửi đến, cái tên của Bạch Tử Linh chỉ có nhắc qua chứ không hề tỉ mỉ, vì vậy Thương Hàn Phong cũng không có chú ý đến, cho đến ngày hôm qua hai người giao phong, hắn mới cho người đi điều tra nàng, xác thực thân phận của nàng.
"Lời đồn không mười thì chín cái là tin vịt, Hàn vương điện hạ cảm thấy sao?" Bạch Tử Linh không hề cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi của hắn, mấy ngày trước gặp gỡ hắn thậm chí còn không biết nàng là ai, tối nay lại chủ động nhắc đến lời đồn hiển nhiên là đã cho người điều tra nàng.
"Không sai." Hắn gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của nàng, lời đồn bên ngoài chưa chắc đã đúng, Thương Hàn Phong cũng không phải là người dễ bị lời nói của người khác tác động, cho nên khi nghe thấy những tin đồn hắn cũng chưa có nói là tin hay không, vì vậy hắn đã cho người điều tra.
"Bạch Tử Linh, nữ nhi của Nhị phu nhân Lạc thị, phận làm thứ nữ không nhận được sự sủng ái, tính tình nhu nhược yếu đuối, ngay cả nha hoàn cũng có thể khi dễ." Đây là tư liệu Mục Nguyệt gửi cho hắn, hắn càng xem càng cảm thấy buồn cười, bởi vì Bạch Tử Linh trong tư liệu cùng với Bạch Tử Linh mà hắn đã gặp đúng thật sự là hai người, nếu không phải nhận ra dung mạo kia của nàng, hắn còn nghĩ rằng Mục Nguyệt là đang chơi hắn, một người có thể đánh ngang tay với hắn thì làm sao có thể yếu đuối mặc người khi dễ đâu?
"Thiếu sót rồi." Bạch Tử Linh lạnh nhạt tiếp lời: "Nhắc đến ta thì phải nhắc đến bộ mặt không biết xấu hổ này, ngay cả ý trung nhân của muội muội mà cũng không buông tha, thật sự là khiến người người phẫn nộ, không chỉ làm mất mặt Bạch gia mà còn làm trò chơi cho thiên hạ." Khi nói ra những lời này sắc mặt nàng một chút cũng không thay đổi, giống như người được nói đến không phải là nàng mà là một người khác vậy.
Thương Hàn Phong không tiếng động nhíu mày, hắn cho Mục Nguyệt đi điều tra hiển nhiên những chuyện mà Bạch Tử Linh nói hắn tất nhiên rõ ràng, cũng biết mối quan hệ phức tạp của nàng cùng Đỗ Thanh Triệt chỉ là hắn lựa chọn xem nhẹ việc này, dù sao đối với hắn mục đích của đối phương mới là quan trọng nhất, những chuyện khác hắn có thể lựa chọn không quan tâm. Điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là thái độ của Bạch Tử Linh khi nói về chuyện này, đổi lại là người khác chỉ cần nghe người khác nói những lời không tốt đẹp về mình cũng đã cảm thấy buồn bực chứ đừng nói là chính bản thân mình lại có thể bình thản nói ra những lời đó, nữ nhân này quả nhiên không tầm thường.
"Xem ra, ngươi cùng tư liệu xác thực là hai người."
"Thứ trên tư liệu là thứ người khác để ngươi xem." Có một số thưa tư liệu cũng không thể cho ra một đáp án chính xác được.
"Bạch tiểu thư đúng là che giấu rất sâu." Thương Hàn Phong nhìn nàng, ánh mắt của hắn so với sự lạnh lùng ban nãy thì lúc này lại mang theo vài phần thâm ý.
"Còn không bằng Hàn vương, trở về kinh thành mà là lại không có ai biết." Đối với chuyện triều đình, Bạch Tử Linh không hề bận tâm, chỉ là trước đó nàng có nghe Lạc Hàm nói qua hơn ba năm trước Thương Hàn Phong đã rời đi kinh thành, đến đất phong của mình để trấn giữ biên giới Thành Thiên - Phượng Tề, hiện tại hắn lại đột nhiên trở về, hơn nữa khi hắn vào thành cũng không có phô trương thanh thế, rõ ràng là không muốn có người biết hắn đã trở về, tội tự ý rời đất phong chính là tội chết a!
"Chuyện này cũng phải cảm tạ Bạch tiểu thư biết giữ mồm giữ miệng, không tiết lộ ra ngoài." Chuyện tối qua ở Nguyệt Mãn Lâu không phải chỉ có mình Bạch Tử Linh nhận thức hắn, mà còn có đám người của Tử gia, Bạch Tử Linh thì hắn không lo lắng, dựa vào thân phận của nàng lời nàng nói chưa chắc đã có người tin, nhưng đám người của Tử gia thì khác, Thương Hàn Phong có thể nhận ra tên thủ lĩnh đó là tử sĩ do Tử gia bồi dưỡng, mấy năm trước hắn có gặp qua, chỉ là mấy năm sau không ngờ hắn ta lại trở thành hộ vệ của Tử gia công tử, hắn vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ đem chuyện gặp hắn ở thanh lâu mà bẩm báo cho Tử Sở, không ngờ bọn họ lại không nói gì, bất quá điều này đối với hắn lại vô cùng có lợi.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
45 chương
110 chương
456 chương
901 chương