Cổ xuyên kỳ duyên

Chương 37 : thanh nhi

Theo như thường lệ thì đến giờ Dần Thanh Nhi sẽ rời giường, hôm nay cũng không ngoại lệ, mặt trời vừa mới vươn đến đỉnh núi không bao lâu nàng liền rời giường, bởi vì là nha hoàn cho nên không thể ngủ dậy quá trễ, trong phủ cũng có một quy định là giờ Dần tất cả các hạ nhân người trên kẻ dưới đều phải rời giường, nếu có người làm trái sẽ nghiêm trị không tha. Thanh Nhi từ nhỏ sống trong phủ, đối với quy định sớm đã thành thói quen, cho nên việc dậy vào giờ Dần đối với nàng mà nói chẳng có việc gì là khó khăn cả, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong nàng liền nhanh chóng chuẩn bị thau nước và nước muối đi đến phòng của Bạch Tử Linh, nếu là ngày thường thì đến giờ Mẹo Thanh Nhi mới đi đánh thức Bạch Tử Linh, chỉ là tối qua nàng loáng thoáng nghe được Đại phu nhân thông báo giờ Mẹo sáng nay mọi người đều phải tập trung tại phòng khách, mọi người tất nhiên cũng bao gồm Bạch Tử Linh trong đó, mặc dù không có ai cùng nàng thông tri nhưng tin tức trong phủ vốn nhanh nhạy cho nên Thanh Nhi cũng nhanh chóng biết được, vì vậy mới đi đánh thức Bạch Tử Linh. Hôm nay Bạch Tử Linh đặc biệt ngoan ngoãn, sở dĩ nói ngoan ngoãn là bởi vì hôm nay nàng chỉ cần nàng gọi ba tiếng liền tỉnh dậy, không giống như mọi ngày nàng gọi qua ba tiếng cũng không có động tĩnh, Thanh Nhi đem sự tình lí giải là do tối qua bị kinh động bởi tiếng hét của Tứ phu nhân cho nên Bạch Tử Linh mới ngủ không ngon. Lạc Hàm bên cạnh giúp Bạch Tử Linh rửa mặt súc miệng, Thanh Nhi đi đến tủ lấy một bộ y phục trong số các y phục sặc sỡ như rừng hoa ra, y phục màu xanh nhạt, trên thắt lưng có thắt một sợi dây mỏng, tô điểm lên vòng eo khanh mảnh của người mặc, bộ phục này là lần trước bọn họ đi ngang qua một cửa tiệm y phục Thanh Nhi nhìn thấy liền rất thích, ánh mắt thiếu điều muốn dán lên bộ y phục, nhìn thấy bộ dạng mê mẫn của nàng, Bạch Tử Linh liền bỏ tiền ra mua, vốn còn định làm lễ vật tặng cho Thanh Nhi vì đã chiếu cố nàng suốt thời gian qua, không ngờ Thanh Nhi lại đem một đống đồ đạc nàng mua cho bỏ vào trong tủ của nàng, khiến nàng hoang mang một trận, vốn dĩ là mua cho đối phương vậy mà đối phương lại đem tất cả cho nàng, lúc đầu nhìn thấy đối phương chọn đồ đến vui vẻ nàng còn nghĩ rằng Thanh Nhi sẽ rất thích đâu, không ngờ điều Thanh Nhi thích thú lại là chọn đồ cho nàng, đối với hành động của Thanh Nhi, Bạch Tử Linh chỉ có thể đem một nửa số đồ đã mua được tống vào phòng của Thanh Nhi và Lạc Hàm, về phần nàng chỉ giữ vài bộ y phục để mặc mà thôi. Thanh Nhi không rõ vì sao Bạch Tử Linh lại làm như vậy, trong suy nghĩ của nàng tiểu thư trước kia đã chịu nhiều khổ cực như vậy hiện tại có tiền trong người thì phải tự bù đắp cho bản thân mình, Thanh Nhi không muốn nhìn tiểu thư ăn mặc y phục cũ kĩ đã giặt qua trăm lần, không muốn tiểu thư phải ăn thức ăn thừa của người khác, không muốn tiểu thư bị ngườ khác khi dễ, cho nên khi Bạch Tử Linh bảo nàng muốn mua sắm tùy thích thì nàng không chút do dự đi mua quần áo lụa là, trang sức hoa lệ, món ăn nổi tiếng của Phong Nguyệt Lâu, thế nhưng tiểu thư lại bày tỏ thái độ không cần những thứ nàng mà đem hết cho nàng cùng Lạc Hàm, bất quá nàng không có thói dùng những thứ quý giá thế này cho nên liền len lén đem một ít trả về cho chủ nhân của nó, so với việc tự làm đẹp cho bản thân, Thanh Nhi lại càng thích trang điểm cho Bạch Tử Linh trở thành một mỹ nhân hơn. Giờ Dần hai khắc, Bạch Tử Linh đã được Thanh Nhi giúp thay y phục, lúc nàng đang chải tóc thì Lạc Hàm từ bên ngoài trở về, trên tay còn mang theo năm cái màn thầu, bởi vì thời gian còn sớm nên Phong Nguyệt Lâu vẫn chưa mở cửa, Lạc Hàm chỉ có thể đến các gian ven đường để mua màn thâu, sợ Bạch Tử Linh không thích nàng còn mua một ít điểm tâm khác, mặc dù không có được mùi vị như Phong Nguyệt Lâu nhưng cũng không đến nổi khó nuốt. Thực ra Bạch Tử Linh cũng không có chê thức ăn ven đường mà so sánh với thức ăn trong tửu lâu cao cấp, lúc nhỏ huấn luyện nàng có một thời gian dài không được ăn cơm, đối với nàng mà nói thức ăn thập phần quan trọng, chỉ cần có ăn là được, nàng cũng không kén, vì vậy ăn một lượt hai cái màn thầu. Thanh Nhi xuất thân không cao, từ nhỏ sống trong phủ đã chịu không ít khổ cực, cho nên đối với thức ăn mà Lạc Hàm mua cũng không có ý kiến gì, dù sao trước kia nàng còn ăn thứ khó ăn hơn so với màn thầu này, bất quá nàng thắc mắc giờ này Thừa tướng phủ chắc chắn là chưa mở cửa, cũng không biết Lạc Hàm làm thế nào để ra ngoài? Thanh Nhi đặt ra nghi vấn, Lạc Hàm cũng thản nhiên trả lời, nàng chính là trèo tường ra, dựa vào năng lực của nàng, bức tường Thừa tướng phủ chẳng là gì, nàng chỉ cần nhón chân phóng một cái là qua, Thanh Nhi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, người có võ công, người bình thường tất nhiên là không thể nào so sánh. Chủ tử ba người không hề câu nệ mà ngồi đối mặt với nhau dùng bữa sáng, tôn ti trật tự gì đó đối với ba người đều không quan trọng, trên bàn ăn không khí thập phần hài hòa, miệng Thanh Nhi cứ ríu rít không yên, cũng không biết nàng lấy đâu ra nhiều đề tài như vậy để nói, Lạc Hàm thì trầm mặc lắng nghe, không tham gia vào câu chuyện, đôi lúc chỉ đáp vài ba câu, chỉ có Bạch Tử Linh là hưởng ứng lời Thanh Nhi nói, chính là thái độ rõ ràng là đáp cho có, vào tai này ra tai kia, bất quá Thanh Nhi tựa hồ cũng không quan tâm, chỉ cần có người hưởng ứng lời nàng nói là được, sau khi dùng bữa xong thì cũng đã gần đến giờ Mẹo, Bạch Tử Linh nhanh chóng đi đến phòng khách để lỗ tai nàng được yên tĩnh, Lạc Hàm thấy Bạch Tử Linh rời đi tất nhiên cũng chẳng muốn lưu lại ngồi nghe Thanh Nhi lải nhải, cho nên thoáng một cái liền biến mất, mà Thanh Nhi từ trong câu chuyện bừng tỉnh ra thì người đã đi lúc nào không hay, nàng ảo não thu dọn bữa sáng mà đi làm việc của bản thân. Thanh Nhi vốn là nha hoàn của Nhị phu nhân Lạc Tuyết, về sau Bạch Tử Linh ra đời cho nên nàng liền trở thành nha hoàn của Bạch Tử Linh, vốn dĩ là nha hoàn thân cận của một người thì chỉ cần chăm lo đầy đủ cho người đó là được, không cần phải làm những công việc khác, thế nhưng Linh Viên chỉ có nàng một người, vì vậy mọi việc trong Linh Viên nàng đều phải làm, tựa như quét tước phòng ngủ, dọn sạch dục phòng, chăm lo cho hoa cỏ trong viện, bất quá vì trước kia Linh Viên vẫn luôn là một mảnh hoang vắng nên nàng không cần làm những công việc này, hiện tại Bạch Tử Linh cải tạo lại Linh Viên, vậy nên nàng cũng có thêm công việc, chính là việc chăm sóc Bạch Tử Linh lại bớt đi vài phần, bởi vì hiện tại Bạch Tử Linh đã tự lo cho bản thân mình rồi. Công việc trong Linh Viên cũng rất ít, làm xong công việc Thanh Nhi thì đã qua một canh giờ nhưng Bạch Tử Linh vẫn chưa trở lại, nàng nhàm chán đi đến bên cạnh Lạc Hàm ngồi xuống, Lạc Hàm lúc này đang ngồi một bên bàn vẽ vẽ gì đó, Thanh Nhi nhìn không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi nhìn. “Lạc Hàm, ngươi nói sao giờ này tiểu thư vẫn chưa về? Có phải là Đại phu nhân làm khó nàng không?” Đại phu nhân trước giờ vốn không ưa tiểu thư, sự tồn tại của tiểu thư vẫn luôn là cái gai trong mắt đối phương, cho nên mấy năm gần đây mặc dù tiểu thư vẫn luôn khờ khờ dại dại nhưng Đại phu nhân vẫn để mặc Tứ tiểu thư khi dễ tiểu thư, không màng đến danh dự của tiểu thư, hiện tại tính tình tiểu thư đại biến, không còn là quả hồng mềm để mặc người khác bắt nạt nữa, vậy mà Đại phu nhân vẫn không tỏ rõ thái độ, cũng không có biết là đối phương đang có âm mưu gì?! “Cho dù có làm khó thì dựa vào năng lực của tiểu thư cũng có thể biến nguy thì an.” Đối với lo lắng của Thanh Nhi, Lạc Hàm không chút bận tâm trả lời, đôi mắt vẫn dán chặt vào giấy tuyên thành trước mặt, động tác trên tay cũng không dừng lại, nàng cảm thấy lo lắng của Thanh Nhi là dư thừa, bởi vì dựa vào năng lực ứng xử của Bạch Tử Linh, Đại phu nhân muốn gây khó dễ cũng phải xem tình huống, nếu bất lợi cho bản thân thì nàng ta sẽ không làm. Thanh Nhi nghe vậy trầm tư một lát sau đó mới hưởng ứng gật đầu: “Nói cũng phải.” Thời gian qua chứng kiến năng lực của Bạch Tử Linh, trong lòng nàng đối với tiểu thư sớm đã tín nhiệm không thôi, tiểu thư cũng không phải là loại người dễ dàng chịu thiệt, Đại phu nhân nếu muốn làm khó dễ có lẽ cũng không giao đấu chính diện, nghĩ vậy nàng liền yên tâm thở ra. “Trí nhớ của ngươi... đã khôi phục chưa?” Giọng nói Lạc Hàm mang theo vài phần nghi hoặc. Thanh Nhi ngây người, cắn môi trả lời: “Đã...” Nàng thật sự không dám tin bản thân nàng vậy mà lại thiếu đi một phần kí ức, mà không chỉ bản thân nàng, Bạch Tử Linh cũng vậy, nàng không phải là Thanh Nhi - một nha hoàn bình thường, sở dĩ nàng có võ công và y thuật là được Lạc Tuyết phu nhân dạy dỗ nhưng không đơn giản chỉ là vì ở bên cạnh bảo vệ cho Bạch Tử Linh mà còn có một nguyên nhân khác, nàng còn là Lạc Thanh - một trong Tứ đại Hộ pháp của Lạc Y Cung, bất kể là võ công hay y thuật đều phải hơn người, ai bảo sư phụ của Cung chủ là Y Tiên tiền bối đâu? Ấn tượng đầu tiên đối với Lạc Hàm nàng vừa cảm thấy quen thuộc đồng thời lại cảm thấy thập phần xa xa lạ, quen thuộc là vì trên người Lạc Hàm có một cỗ khí tức khiến nàng muốn thân cận, xa lạ là bởi vì nàng có thể khẳng định bản thân không hề nhận thức Lạc Hàm, cho nên lúc đầu đối với Lạc Hàm nàng có chút thành kiến, bởi vì nàng không thích cảm giác kỳ lạ này khi đối mặt với một người xa lạ mà nàng không nhận thức. Bất quá không lâu trước đây Lạc Hàm đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, bảo là muốn giúp khôi phục kí ức đã mất, Thanh Nhi rõ ràng không chấp nhận sự việc này, nàng cùng Bạch Tử Linh lớn lên bên nhau, trong đầu nàng là kí ức từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu xáo trộn hay thay đổi, vì vậy nàng không tin lời Lạc Hàm, nghĩ rằng Lạc Hàm là có ý xấu, chính là sức yếu như gà của nàng vốn không là đối thủ của Lạc Hàm, sau đó... Thanh Nhi không biết Lạc Hàm đã làm gì bản thân, chỉ biết khi tỉnh lại trong đầu nàng đã xuất hiện thêm nhiều hình ảnh khác. Thanh Nhi mặc dù không muốn chấp nhận nhưng vẫn phải chấp nhận rằng một phần kí ức của bản thân đã mất đi, phần kí ức đó là khoảng thời gian về Lạc Y Cung, nàng quả thật được phu nhân cứu trở về nhưng khi đó phu nhân khôbg chỉ cứu một mình nàng mà còn cứu ba đứa trẻ khác, Lạc Hàm là một trong số đó. Lạc Tuyết phu nhân cứu bốn người bọn họ, đưa bọn họ về Lạc Y Cung mà dạy dỗ, Lạc Y Cung không phải tổ chức sát thủ trên giang hồ mà là một tổ chức thần bí, thế lực của Lạc Y Cung rất nhỏ bé nhưng lại khiến người khác không dám khinh thường, đó là do năng lực đặc biệt của Lạc Y Cung Cung chủ, cũng tức là Lạc Tuyết phu nhân, mặc dù Lạc Y Cung nhân số rất ít nhưng mỗi người đều khiến là cao thủ, Thanh Nhi không thể tin bản thân lại là một phần tử của Lạc Y Cung. “Trí nhớ đã khôi phục, vì sao lại cứ ôm dáng vẻ nhu nhược thế này?” Lạc Hàm khó hiểu, từ nhỏ đã được dạy dỗ thành một trong Tứ đại Hộ pháp của Lạc Y Cung, mất đi trí nhớ tính tình đại biến nàng có thể chấp nhận, bất quá hiện tại Thanh Nhi đã khôi phục kí ức, không phải là nên từ bỏ dáng vẻ yếu đuối này sao? Lạc Hàm không biết, Thanh Nhi không giống ba người các nàng, từ nhỏ đã sống trong Thừa tướng phủ, Bạch phủ là nơi đầm rồng hang hổ, kẻ yếu sẽ bị người mạnh hơn chà đạp, sau khi Lạc Tuyết qua đời để lại một mình Bạch Tử Linh trên thế gian này, khi đó Thanh Nhi lại mất đi kí ức, vì muốn tiếp tục sống nàng phải nhẫn nhục chịu đựng mọi thứ, nếu nàng không mất trí nhớ còn tốt, tâm tinh sẽ được giữ vững, thế nhưng trong hoàn cảnh thế này nàng lại không có kí ức về khoảng thời gian huấn luyện kiên cường ở Lạc Y Cung, đối mặt với sự áp bức của đám người Bạch gia rõ ràng là không đủ sức chống cự, hơn mười năm nhẫn nhịn, tính cách mềm yếu sớm đã ăn sâu vào máu thịt, nếu bỏ cũng không thể thực hiện trong vòng ngày một ngày hai được. “Ta sợ bản thân thay đổi tiểu thư sẽ không thích.” Thanh Nhi ngập ngừng, nói ra lý do khá là gượng ép, trong lòng nàng rõ ràng cũng biết Bạch Tử Linh không muốn nhìn nàng yếu ớt bị người khác bắt nạt. Lạc Hàm tựa tiếu phi tiếu: “Phải không?” Rõ ràng là không tin. “Ngươi nói tiểu thư đã thức tỉnh chưa?” Thanh Nhi bị Lạc Hàm nhìn đến chột dạ, vội chuyển sang vấn đề khác. “Dựa vào tính tình thay đổi thì hẳn là, bất quá không có kí ức thì thật lạ.” Đối với trường hợp của Bạch Tử Linh nàng không thể giải thích được, mặc dù mỗi người trong Lạc Y Cung đều phải học qua y thuật để phòng thân nhưng sở trường của nàng cũng không phải là y thuật, trong bốn người thì Lạc Dư mới là người giỏi về y nhất, đồng thời cũng là đồ tôn của Y Tiên tiền bối, đồ đệ của Lạc Tuyết phu nhân, chính là Lạc Dư nếu không phải ở trong Lạc Y Cung thì chính là hành tung không rõ, cũng không biết theo Y Tiên tiền bối đi đến phương trời nào. Lúc này một con bồ câu từ ngoài bay đến, đậu trên thanh cửa sổ, Lạc Hàm nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của nó, nàng đi đến bên nó bắt lấy nó, Thanh Nhi nhận ra con bồ câu này, thân hình mập mạp, lông màu xám nhạt, dạo gần đây nó thường xuyên xuất hiện ở trong Linh Viên, cũng không biết là do ai nuôi nhưng nhìn bộ dạng của nó đáng yêu như vậy nên Thanh Nhi thường vụng trộm lấy một ít điểm tâm của Bạch Tử Linh cho nó ăn. Nhìn động tác Lạc Hàm bắt lấy con bồ câu, Thanh Nhi còn nghĩ rằng nàng ta sẽ muốn ăn thịt nó, bất quá nàng nghĩ sai rồi, Lạc Hàm lấy ra một mảnh giấy được cuộn nhỏ trong ống tre trên chân bồ câu, lúc này Thanh Nhi mới phát hiện hóa ra con bồ cầu này là bồ câu đưa thư, nhìn hành động của Lạc Hàm, nàng ít nhiều vẫn có thể nhận thấy con bồ câu này hẳn là Lạc Hàm nuôi. Mảnh giấy cuộn nhỏ, không có gì đặc biệt, Lạc Hàm ngay cả mở cũng chưa mở ra mà đi đến bên giường, từ trên tủ đầu giường lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, sau đó nàng lấy một chiếc thau đồng nhỏ chứa nước, hành động một chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi, tựa hồ như đã thành thói quen. Lạc Hàm đổ thứ trong bình sứ vào trong thau đồng, hóa ra trong bình sứ chứa một chất lỏng màu lam, màu lam hòa với làn nước thập phần xinh đẹp, Lạc Hàm lúc này mới mở mảnh giấy ra, trên giấy không hề có chữ, nàng cũng không quá ngạc nhiên mà bỏ mảnh giấy vào thau nước, mảnh giấy nhanh chóng bị nước trong thau thắm ướt, dần dần trên mảnh giấy xuất hiện những chữ nhỏ, Thanh Nhi nhìn một màn này tránh không khỏi kinh ngạc. “Đây là cách liên lạc của Lạc Y Cung, nước trong bình sứ gọi Y Thủy, sau này ngươi tiếp xúc nhiều sẽ hiểu.” Lạc Hàm mở miệng giải thích. Thanh Nhi gật đầu, mặc dù trí nhớ đã khôi phục nhưng có một số việc nội bộ của Lạc Y Cung nàng không thể biết được do không ở trong cung nhiều nên nàng cũng chẳng nói thêm gì, Lạc Hàm dùng trâm vớt mảnh giấy lên, đi đến bên ngọn nến hơ lửa, động tác thuần thục tựa hồ như đã làm đi làm lại rất nhiều lần, mảnh giấy mỏng được hơ dưới lửa nhanh chóng khô lại. Lạc Hàm nhìn chữ trong mảnh giấy, sắc mặt có chút nghiêm trọng khiến Thanh Nhi có chút tò mò. “Trong thư nói gì?” “Nhàn di muốn ta lấy di thư mà phu nhân để lại cho tiểu thư đưa cho Nhàn di.” “Vì sao?” Thanh Nhi không hiểu, ngày đó khi Bạch Tử Linh xem di thư các nàng đều ở bên cạnh, những chữ trên thư các nàng cũng nhìn không sót một chữ, huống hồ ngay sau đó Lạc Hàm cũng đã viết thư cấp Nhàn di rồi, vì sao hiện tại Nhàn di còn muốn lấy di thư mà phu nhân để lại cho tiểu thư? “Còn những chữ khác vẫn chưa hiện ra, phải dùng đến bí pháp của Lạc Y Cung là Y Thủy mới được.” Chính là Y Thủy trên người nàng cũng không còn nữa, nếu muốn phải về Lạc Y Cung để lấy thêm, mà người giữ Y Thủy lại chính là Nhàn di, Nhàn di hẳn cũng đã đoán được điều này nên mới bảo nàng lấy di thư từ trên người Bạch Tử Linh mang về. “Cái gì?” Thanh Nhi sửng sốt: “Làm sao ngươi biết trên đó còn có chữ chưa hiện hết?” “Khoảng cách những dòng chữ quá xa nhau, ở giữa khoảng trống nhất định có thứ gì đó.” Lạc Hàm trầm giọng: “Huống hồ Tuyết Lệnh có ý nghĩa thế nào đối với Lạc Y Cung phu nhân không phải không biết, nếu phu nhân rời đi tuyệt đối cũng sẽ để lại manh mối về Tuyết Lệnh.” Tuyết Lệnh là một khối lệnh bài được làm từ Hàn băng thạch trên Băng Thiên Đỉnh, Hàn băng thạch là loại đá trong suốt như băng, lạnh lẽo như hàn đàm, chỉ xuất hiện duy nhất trên Băng Thiên Đỉnh, là một trong số những bảo vật quý giá trên thế gian này, một vật quý giá như thế lại là nguyên liệu của khối lệnh bài mang tên Tuyết Lệnh. Hơn hai mươi năm trước sự tồn tại của Tuyết Lệnh trên giang hồ chỉ là con số không, bởi vì Tuyết Lệnh chỉ là một món đồ vật của Lạc Y Cung, mà Lạc Y Cung khi đó vẫn chưa có chỗ đứng trên giang hồ cho nên nhân sĩ giang hồ không hề quan tâm đến. Sau đó không lâu, giang hồ dậy sóng, thế lực tà giáo ngày càng mạnh mẽ, nhân sĩ võ lâm nhanh chóng triệu tập để càn quét tà giáo thế nhưng tà giáo đã ra tay trước, hủy diệt không ít danh môn chính phái, khi đó Lạc Y Cung mặc dù vẫn duy trì thái độ trung lập nhưng sự tồn tại của Lạc Y Cung khiến đám người tà giáo chướng mắt, vì vậy bọn họ đã vây quanh Lạc Y Cung. Lạc Y Cung nhân số ít ỏi, đối kháng với đám người tà giáo khó lòng ứng phó, Cung chủ khi đó của Lạc Y Cung chỉ mới có mười sáu tuổi, vẫn còn là một thiếu nữ chưa thấu hiểu sự đời, đám người tà giáo lợi dụng điểm này mà không kiêng kỵ đánh vào Lạc Y Cung khiến Lạc Y Cung thương vong vô số, sau đó Cung Chủ Lạc Tuyết ra mặt, nàng triển khai trận pháp, nhanh chóng khiến đám người tà giáo rơi vào bị động, trận pháp hoạt động ba ngày ba đêm, số người thương vong không thể đếm được, bất quá phần lớn là người của tà giáo, đợi đám người tà giáo bại trận rời đi, Lạc Tuyết phu nhân lần nữa triển khai trận pháp đem Lạc Y Cung giấu trong sương mù quanh năm, điều này khiến giang hồ dậy sóng. Lạc Y Cung bị giấu trong sương mù mấy chục năm, không ai biết chính xác vị trí của Lạc Y Cung, Lạc Y Cung không đơn thuần chỉ là một tổ chức thần bí trên giang hồ mà còn là địa cung bí mật chứa cơ quan trận pháp trong thiên hạ, hành quân cần nhất chính là trận pháp, Tuyết Lệnh chính là chìa khóa có thể mở ra địa cung đó, cho nên giang hồ mới giành nhau đến sức đầu mẻ trán như vậy, bất quá Tuyết Lệnh đã mất tích gần mười lăm năm, ngoại trừ Lạc Tuyết phu nhân thì không có ai biết. “Thế ngươi định làm gì?” Trí nhớ vẫn còn quá mơ hồ cho nên Thanh Nhi cũng không rõ Tuyết Lệnh đó là vật gì, thế nhưng nghe giọng điệu của Lạc Hàm thì chứng tỏ thứ đồ vật đó rất quan trọng. “Trộm di thư rồi làm giả một di thư khác.” Nàng đã đem nội dung trong di thư nhớ kĩ, đồng thời nàng cũng có thể làm giả nét chữ Lạc Tuyết phu nhân, dù sao nàng cũng là do Lạc Tuyết phu nhân một tay dạy dỗ. Thanh Nhi trầm mặc không nói. “Đến lúc đó phải nhờ đến sự trợ giúp của ngươi.” “Cái... cái gì?” “Ở chỗ ta có một gói thuốc mê, ta muốn ngươi bỏ vào nước trà của nàng.” Bạch Tử Linh là người rất cẩn thận, nếu không có thuốc mê Lạc Hàm không thể chắc chắn được bản thân liệu có bị phát hiện khi đi vào phòng của đối phương hay không. “Ngươi điên rồi sao?” Tahnh Nhi đứng bật dậy: “Ngươi bảo ta hạ thuốc tiểu thư?” Bảo nàng hạ thuốc tiểu thư, làm sao có thể chứ? “Chỉ là thuốc mê không phải thuốc độc.” Đối với phản ứng của Thanh Nhi Lạc Hàm không cho là đúng. “Nhưng là...” Cho dù là thuốc mê cũng không được. “Sớm muộn cũng phải lấy lại di thư, đây là cách tốt nhất.” Thái độ của Lạc Hàm rõ ràng là không thể thương lượng. Thanh Nhi mím môi: “Đã biết.”