Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
Chương 5
”Keng keng.” Tiếng binh khí ngày càng lớn, trước phòng tả hộ pháp có hai người đang đánh nhau kịch liệt, một người là tả hộ pháp người còn lại mặc hắc y gương mặt ngược ánh trăng nên nhìn không rõ.
Kỳ Nhi tay cầm theo một quyển sách chạy tới, vì sao cầm theo quyển sách ấy hả, là do nàng từ trong phòng chạy ra nhặt được trước cửa, trên sách đề năm chữ thật to nha –Tiểu Kê sinh đản kí viết bằng tiếng việt chính tông.
Nàng vừa mừng vừa sợ chạy tới chỗ đánh nhau hy vọng người kia chính là một trong số các tỷ muội Mãn Nguyệt lâu của nàng xuyên không đến đây. Nàng chạy tới thì không thấy tả hộ pháp đâu cả, chỉ thấy ca ca nàng đang cầm kiếm đứng đối diện cùng một hắc y nhân mà ở giữa chính là một bạch y nhân khác.
Ở trên nên đất có một ít vết máu, nếu nàng đoán không sai thì chính là tả hộ pháp yêu dấu của ca ca bị thương rồi, bởi vì sắc mặt ca ca kém vô cùng như muốn giết người vậy.
“Zổ tỷ, có phải là tỷ không?” Kỳ Nhi lo lắng khẽ gọi một tiếng nhưng một tiếng đó đủ khiến cho ba vị cao thủ trước mặt nghe rõ ràng, nhất là hắc y nhân đứng đối diện ca ca nàng khẽ run lên một chút.
“Muội là?” Hắc y nhân kia quay đầu lại hỏi nàng, nhưng một câu hỏi đó đủ cho nàng khẳng định người trước mặt chính là một trong tam thư ký của Mãn Nguyệt lâu ở thế kỷ hai mươi mốt Zorosan.
“Muội là Kỳ Nhi, Zổ tỷ.” Kỳ Nhi nước mắt chảy xuống nhào tới ôm chặt lấy người trước mặt.
“Kỳ Nhi người này là ai?” Nguyệt Tĩnh Dạ buông kiếm xuống nhăn chặt mi tâm.
“Ca ca hiểu lầm thôi, là..là người quen của muội trong Trúc Lâm đến đây thăm muội.” Kỳ Nhi buông ra Zổ tỷ của nàng nhìn ca ca trả lời.
“Nếu không còn gì, ta vào trong xem thương thế của Hỏa nhi.” Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn nhìn Zổ tỷ của nàng một chút rồi lại khẽ gật đầu cùng hắc y nhân bên cạnh Zổ tỷ rồi xoay người vào trong.
Kỳ Nhi nhìn ca ca đi vào phòng mà bĩu môi: là Hỏa nhi cơ đấy, xem ra lúc nàng không ở đây có rất nhiều chuyện kịch tính bị nàng bỏ qua rồi a~.
“Zổ tỷ chúng ta vào phòng nói chuyện đi, muội có rất nhiều chuyện muốn nói.” Kỳ Nhi quay đầu cười hì hì.
Kỳ Nhi lôi lôi kéo kéo Zổ tỷ của nàng vào phòng, quay lại định đóng cửa thì thấy tên bạch y đứng kế Zổ tỷ khi nãy cũng định vào, liền cười chan hòa với hắn: “Vị đại ca này, đây là phòng khuê nữ phiền huynh đi chỗ khác dùm cho.” Nói xong đóng cửa không thèm nhìn hắn một cái, nàng biết Zổ tỷ cũng đang mặc nam trang, thì sao chính là nàng nhìn hắn không ưa tuy là mỹ soái ca.
Kỳ Nhi bước vào nhìn nhìn cái người đang ngó ngó phòng của nàng liền cao hứng cười, ít nhất trong cái thế giới này nàng không lạc loài: “Zổ tỷ, tỷ xuyên từ bao giờ thế, hiện giờ sống ở đâu, là ai dạy võ công cho tỷ?”
Độc Cô Thảo quay lại ngồi xuống bàn tay cầm hai quyển sách, một là PN Tiểu Kê sinh đản kí, còn cuốn kia là Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư vừa mới tìm được trong phòng. Kỳ Nhi giật bắn người, hảo a Zổ tỷ, muội để nơi bí mật như vậy tỷ cũng tìm ra không hổ danh là hủ nữ nha.
“Ân, muội hỏi gì?” Độc Cô Thảo nhìn nàng cười nói.
Kỳ Nhi có chút vô lực nhìn nàng: “tỷ hiện tại sống ở đâu.”
“Lang thang.” Câu trả lời cực kì ngắn gọn.
“Ai dạy võ công cho tỷ.”
“Sư phụ”
“Người áo trắng đứng cạnh tỷ là ai.”
“Bằng hữu.”
“Tỷ vì sao đột nhập vào Ám Nguyệt Thần Giáo.”
“Tìm Người.”
“Là tìm muội sao.” Ánh mắt đầy hy vọng
“Không phải.” Cười ôn hòa.
“Chứ tỷ tìm ai nha~.”
“Mỹ thụ.”
Kỳ Nhi thở dài nhìn người đang cười nhìn mình kia, thật hảo anh tuấn nếu là nam nhân thì thật tốt nhỉ, tâm nói nhưng miệng cũng đã nói ra: “Tỷ là nam nhân thì thật tốt.”
“Muội cũng là nam nhân thì càng tốt hơn.” Độc Cô Thảo thủy chung vẫn tươi cười.
Hai người hàn quyên tâm sự tới khi mặt trời lên mới thôi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới thế, Cũng nhờ vậy nàng mới biết được thì ra Zổ tỷ xuyên không vào ba năm trước cùng thời gian với nàng.
Tỷ ấy được Độc Hành Kiếm vương và Cô Thiên thần thâu thu nhận làm đệ tử, một tháng trước mới bị đại sư phụ “đá” ra giang hồ, rồi đi tham gia cái đại hội luận kiếm gì đó, đánh bay tên Mộ Dung Phi Vân nhị công tử của Mộ Dung gia chính thức trở thành đệ nhất kiếm nha~.
Kỳ Nhi cũng kể cho nàng nghe về mình, ngôn vô bất tẫn không giấu thứ gì, việc nàng bái Xích Luyện Tiên Tử làm sư phụ cũng nói ra, tiên pháp và cả độc thuật. Nên biết việc này ngoài Phi Yến ra không có ai biết cả, hơn nữa chính nàng luyện Tẩy Cốt công bình thương chỉ là một cô gái yếu đuối.
Sáng hôm sau khi nàng thức dậy Zổ tỷ đã đi mất chỉ để lại một cây trâm và một lá thư: cục cưng, tỷ còn có việc phải đi với đồng chí Ngân phong, nhất định phải tìm được mỹ thụ hợp với anh ý. tỷ để lại là Huyết Thảo trâm, có việc tìm tỷ gấp thì cứ tới các quán rượu Hành Thiên đưa trâm ra, thế nhé, tỷ đi trước, hôn muội, moa!
Kỳ Nhi gấp lại lá thư có chút vô lực ngồi xuống bàn, cầm lên cây Huyết Thảo trâm ngắm nghía, cây trâm màu đỏ ánh như đá ruby (1), trên trâm có hình một cái lá cỏ chế tác tinh xảo tỉ mỉ, từng đường nét uốn lượng hấp dẫn người, thế gian hi hữu*
*hi hữu: thế gian hiếm có -3
…………..
Về nhà cũng đã hơn một tháng mọi chuyện vẫn như bình thường, phụ thân cùng mẫu thân vẫn thường xuyên đến bồi nàng, Ca ca thì chạy ra ngoài tìm “bảo bối” lạc mất từ nửa tháng trước rồi. Tuy Phi Yến vẫn bình thường như cũ nhưng nàng biết nàng ta rất tự ti.
Khi xưa trong Trúc Lâm chỉ có hai người nên không quan trọng, bây giờ về giáo rồi thật đông người bàn tán dung mạo nàng ta, nhưng Phi Yến vẫn luôn tươi cười trước mặt nàng, vui vẻ hoạt bát khiến nàng cũng lo lắng nàng ta uất ức mà sinh bệnh.
“Yến Nhi, chúng ta đi đến Thùy Thiên Quốc đi.” Kỳ Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm cho Phi Yến bới tóc dùm nàng, người cổ đại thật phiền.
“Tiểu thư khi không người đến đó làm gì?” Phi Yến vắt lên chiếc trâm cuối cùng thõa mãn cười hỏi.
“Tìm Lệ Nhân Ngư.” Kỳ Nhi quay lại cười với nàng
Phi Yến hít một ngụm khí lạnh trợn mắt nhìn nàng: “Hi thế kì bảo Lệ Nhân Ngư.”
“Phải nghe nói nó có tác dụng giải độc cực tốt.” Kỳ Nhi đứng vậy đi đến bàn trà.
“Tiểu thư không cần vì nô tỳ…” Kỳ Nhi đưa tay lên chặn miệng của nàng lại: “Không phải nô tỳ, ngươi là tỷ muội tốt của ta, vì ta không màng sinh mạng mình, ta sẽ tìm kì bảo thế gian giải độc cho ngươi đừng nói là Lệ Nhân Ngư ngay cả Huyết Ngọc San Hô ta cũng sẽ tìm về.”
Phi Yến khoa trương một lần nữa hít một ngụm khí lạnh: “Huyết Ngọc San Hô.” tương truyền Huyết Ngọc San Hô sống ở đáy biển sâu nhất Đông Hải, hấp thụ máu linh vật dưới đáy biển, dùng thứ này có thể giúp người chết cải tử hoàn sinh.
Lời đồn đãi mặc dù hơi quá sự thật, nhưng kì thực máu Huyết Ngọc San Hô là loại dược liệu vô cùng quý hiếm, có thể chế trăm ngàn loại thuốc, những thứ khác không thể thay thế được.
Kỳ Nhi bảo nàng chuẩn bị hành lí và một chiếc xe ngựa giờ thìn* ngày mai xuất phát đi Thùy Thiên Quốc, không cần đem theo nhiều người chỉ hai người cùng lên đường là được.
*giờ Thìn -2
* * *
Xe ngựa chạy suốt hơn mười ngày mới đến kinh thành Thùy Thiên Quốc, hai người mệt lả vì phải uống gió nằm sương ngoài vùng hoang dã, tuy là có nội lực hộ thân nhưng thật sự là rất không quen, ít nhất là ban ngày còn có thể xem phong cảnh cảm giác rất tự do tự tại.
Xe dừng trước một tửu lâu tên Hành Thiên, đi tới quầy nàng tháo ra Huyết Thảo trâm trên đầu đưa cho trưởng quỷ, trưởng quỷ họ Trần nhìn cây trâm một lát đưa trả lại nàng nói với tiểu nhị đang lau bàn: “Đưa bốn vị cô nương lên phòng chữ Phong.”
Đi theo tiểu nhị vào phòng, trong phòng có ba giường lớn, một phòng khách, một phòng tắm, rộng rãi sạch sẽ, Kỳ Nhi vừa lòng gật đầu tâm nói: Không hổ danh là Zổ tỷ chậc sản nghiệp thật lớn nha, sau này còn phiền tỷ tỷ dài dài khỏi cần khách sáo.
“Tiểu nhị chuẩn bị bốn phần ăn đem lên đây.” Phi Phi gương mặt thanh tú đứng bên trái Kỳ Nhi nói. Phi Phi và Linh Linh là hai tỷ muội nàng cứu ven đường khi đến Thùy Thiên quốc, vì không còn nơi nào để đi đành theo nàng làm nha hoàn.
“Không cần, tiểu nhị chuẩn bị một đĩa thịt bò xào, ba lồng bánh bao, bốn chén canh hạt sen, điểm tâm là huế hoa tử thêm một bình trà thượng hạng là được.” Kỳ Nhi khoát tay cho tiểu nhị dang còn ngây ngốc nhìn bốn người các nàng lui ra ngoài.
“Tiểu thư bên ngoài hỗn tạp.” Linh Linh khó hiểu nhìn tiểu thư nhà nàng.
“Càng hỗn tạp càng tốt, nơi có nhiều người sẽ có nhiều tin tức linh thông.” Kỳ Nhi tươi cười sắp xếp một chút hành lí liền bước ra khỏi phòng.
“Nhiều người thì nhiều rắc rồi mới đúng.” Phi yến nói thầm đeo lên khăn che mặt bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại theo tiểu thư xuống lầu.
Bốn người chọn một cái bàn tại tầng hai gần lan can để có thể nhìn xuống dưới đường, một khắc sau tiểu nhị đem lên thức ăn các nàng gọi cùng một bình trà Ô Long thượng hạng, mùi thơm nhất thời lan tỏa.
Các khách nhân nhìn thấy Bốn người cũng ngây ngốc, hai lục y cô nương thoạt nhìn hoạt bát nhanh nhẹn tuổi chừng mười bốn mười lăm thanh thanh tú tú, hồng y cô nương nhẹ nhàng như liễu rũ bên hồ rất tiếc nàng mang khăn che không nhìn rõ mặt.
Mà bạch y cô nương lại thanh tao thoát tục, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyền quý như không vướng bụi trần trầm khinh như sương khói, khiến người nhìn như ảo như thật, khẳng định là chủ nhân của ba người kia.
“Mẹ nó chỉ là một kỷ nữ lại dám làm cao giá, cái gì mà chỉ bán nghệ không bán thân chứ lão tử đây khinh.” Một đại hán cao to thô kệch đi vào, cùng hai ba đại hán khác ngồi xuống bàn liền vỗ một cái bắt đầu chữi mắng.
“Lão nhị ngươi đừng nóng, nơi đó không được chúng ta đi qua chỗ khác, đàn bà vào kĩ viện muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Một hán tử nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cười nói, liền dẫn tới một tràng phụ họa của hai người khác.
Kỳ Nhi nhìn sang liền mi tâm nhăn lại, cái bọn đàn ông thúi dám khinh thường nữ nhân bọn ta xem ta không giáo huấn chết ngươi hay sao.
Chưa kịp ra tay liền nghe một hán tử khác tay cầm một cái giò heo vừa nhai vừa nói: “Đại ca, nhị ca, Mãn Nguyệt lâu có quy định nào giờ các cô nương đều không bán thân, đệ đã nói tại các huynh không tin thôi, chúng ta qua Uyển Hương viện vui vẻ các cô nương lại ôn nhu săn sóc tốt hơn nhiều.”
Các đại hán tử còn nói rất nhiều nhưng Kỳ Nhi không thể nghe thêm chữ nào nữa, tâm nàng lúc này chỉ có: Mãn Nguyệt lâu, chỉ bán nghệ không bán thân, là các tỷ muội của nàng nữa sao, có Zổ tỷ rồi có khi nào những nàng khác cũng xuyên không…
Chén trà trong tay bị buông lỏng nhờ vào lục hút trái đất mà “xoảng” một tiếng tan tành, thu hút không ít sự chú ý của mọi người đương nhiên kể cả mấy hán tử kia.
Mấy tên thô kệch kia nhìn thấy bàn bên này chỉ có bốn nữ nhân, thanh tú, thoát tục, mĩ nhân a mĩ nhân, nhất là bạch y nữ tử khuynh lệ đảo nhân tâm, bạch y thướt tha, tóc đen nhánh từng sợi buông xuống, như mực vây quanh nước, li ti tản ra sóng nước tuyệt diễm, tâm liền nảy sinh tà niệm miệng cười dâm đãng cả bốn người liếc mắt nhìn nhau liền đứng vậy bước qua.
“hắc hắc, mĩ nhân sao ngồi một mình là cô đơn sao, đến, cho đại gia ta yêu thương nào.” Vị lão đại mặt đầy dâm đãng đưa tay định nâng cầm Kỳ Nhi lên nhưng nàng nghiêng đầu tránh né.
“Mĩ nhân a về với đại gia ta, ta cho nàng ăn sung mặc sướng vinh hoa phú quý cả đởi hưởng không hết.” Một tên khác cũng giở trò y như vậy.
“Tiểu Mĩ nhân đừng có sợ nha, đại gia ta đau lòng lắm theo ta về ta cho các nàng dục tiên dục tử.”
Phi Phi và Linh Linh không biết võ công đã sớm sợ hãi trốn sao lưng Kỳ Nhi, nét mặt vốn dĩ thanh tú lại trở thành xanh méc đáng thương vô cùng, Phi Yến thì lại nhịn không được định giáo huấn bọn người kia liền bị Kỳ Nhi khoát tay ngăn cản.
Kỳ Nhi nhìn bốn người nở nụ cười mị lệ, nhìn bọn hán tử ngây ngốc cất lên khinh âm như gió: “Các vĩ đại ca nhìn trúng là phúc của tiểu nữ, bất quá phải hỏi qua một người ta mới có thể theo huynh về nhà được không.”
Bọn hán tử đã sớm bị nụ cười củaKỳ Nhi làm cho thần hồn điên đảo chỉ biết liên tục gật đầu nói: “được, được.”
Kỳ Nhìn bọn họ cười càng thêm như hoa như ngọc, trái lại tâm mắng: đê tiện, bọn đàn ông các ngươi chỉ biết khi dễ nữ nhân bọn ta, hôm nay cô nãi nãi không đánh cho ngươi gọi cha gọi mẹ sẽ không bước chân ra giang hồ nữa. “Yến Nhi, đánh cho ta.”
Phi Yến nhận được lệnh vui mừng ra mặt liền xoắn lên tay áo xông ra đánh bọn hán tử kia “xem bổn cô nương giáo huấn các ngươi.” liền tay đấm chân đá khiến bọn họ lăn lóc dưới sàn, hán tử tuy cao to nhưng không nhanh nhẹn bằng Phi Yến, thêm nữa nàng có võ công bọn họ muốn đụng tới nàng, ba chữ thôi — nằm. mơ.đi.
Kỳ Nhi, Phi Phi, Linh Linh đứng một bên hò hét cổ vũ Phi Yến, nàng thấy có người cổ vũ mình liền gia tăng khí thế đánh đấm càng hăng hái hơn, tới lúc mặt bọn chúng vòng xanh vòng đỏ dập đầu xin tha mới thôi.
“Cút, sao này còn để ta gặp các ngươi liền biết tay.” Phi Yến giơ chân đạp tên lão đại một cước, liền tươi cười đảo về bàn ngồi xuống: “Tiểu thư người thấy sao.”
Kỳ Nhi nhẻn miệng rót cho nàng một chén trà nói: “Phi Yến nhà ta càng ngày càng giỏi a, càng ngày càng có khi chất nữ trung hào kiệt nha, ngươi đánh đấm bọn họ cũng mệt rồi uống chén trà giải nhiệt đi.”
“Phi Yến tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại nha.” Phi Phi, Linh Linh trầm trồ khen không ngớt lời.
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Phi Yến rất ít khi được khen, thường là tiểu thư khen nàng cũng quen rồi, nên khi được người khác khen liền co chút ngượng.
“Được rồi ăn thôi, đừng để bọn họ làm mất hứng của chúng ta.” Kỳ Nhi cười cười gấp thức ăn cho mấy nha đầu. Khi nãy nàng không ra tay vì không muốn, mấy tên hán tử vô dụng đó để Yến Nhi ra tay là được, không cần đến nàng, hơn nữa nàng cảm thấy trong lâu này có không ít cao thủ ẩn nấp, còn có cả ám vệ và ảnh vệ dù sao cẩn thận không để lộ thân phận vẫn hơn.
Kỳ Nhi toan tính không sai, một màn kinh hãi vừa rồi đều lọt vào cặp mắt của hai nam tử ngồi ở hai góc khác nhau, bọn họ quan sát từng cử động của các nàng.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
9 chương
167 chương
155 chương
9 chương
20 chương