Cô vợ xấu xí

Chương 67 : Nghe được đoạn đối thoại (1)

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà lạnh nhạt này, Hạ Tịch Nghiên sững sờ tại chỗ. Nhìn theo ánh mắt dì Lý, cô thấy Mục Chính Hi đang chầm chậm bước về phía này. Mỗi bước đi của Mục Chính Hi như đang bước trên trái tim của Hạ Tịch Nghiên. Cô hoàn toàn không biết anh đứng đó từ lúc nào, cũng không biết có phải anh đã nghe nói cuộc đối thoại của họ hay không, giờ phút này trái tim Hạ Tịch Nghiên bất ổn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nếu bị Mục Chính Hi biết thì chắc chắn cô sẽ không gánh chịu nổi… Đang lúc suy nghĩ thì Mục Chính Hi đã tới trước mặt hai người bọn cô. Đôi mắt sâu thẳm quan sát họ: “Hai người đang nói gì?” Rõ ràng trong lòng đã cực kỳ kích động, lo lắng muốn chết nhưng ngoài mặt Hạ Tịch Nghiên vẫn vờ như không có chuyện gì, cô mỉm cười: “Không có gì, chỉ là buồn ngủ quá nên xuống dưới mua ít đồ, đúng lúc cô này lại hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói dối, cũng không biết có phải Mục Chính Hi đã nghe thấy lời hai người nói rồi hay không! Nghe thấy lời Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi hơi nhíu mày, con ngươi tĩnh mịch quan sát cô, hỏi ngược lại: “Vậy sao?” Hạ Tịch Nghiên vô cùng khẳng định gật đầu, mặt mang theo nụ cười, giờ phút này cô hoàn toàn không còn buồn ngủ, chỉ có căng thẳng và giả vờ bình tĩnh. Lúc này, Mục Chính Hi lại nhìn sang dì Lý: “Dì Lý, dì không biết nhà vệ sinh ở đâu?” Anh thuận miệng hỏi ngược lại, dì Lý cũng không phải lần đầu tới, sao có thể không biết nhà vệ sinh ở đâu. Dì Lý đứng tại chỗ, trong lòng cũng đang bất ổn, dù sao giấu Mục Chính Hi thì bà cũng rất lo lắng, nhưng đã đồng ý với Hạ Tịch Nghiên thì bà còn có thể nói gì, vì vậy bà cũng cười gượng một tiếng: “Rất lâu rồi không tới nên tôi không nhớ nữa!” Nghe thấy câu này, Mục Chính Hi chỉ gật đầu, nhìn lướt qua hai người. Vẻ mặt đó cũng không biết là tin hay không tin. Nhưng có lẽ hẳn là anh không nghe thấy đâu nhỉ, nếu không sao anh có thể bình tĩnh đến thế? “Hai người quen nhau?!” Nói rồi, mắt Mục Chính Hi dừng trên cánh tay Hạ Tịch Nghiên đang khoác tay dì Lý. Không thể không thừa nhận khả năng quan sát của anh quá tốt. Động tác nhỏ thế này mà anh cũng nhìn thấy. Hạ Tịch Nghiên tự nhiên rút tay lại: “Chỉ là dìu một chút thôi mà! Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, lên lầu trước đây!” Nói rồi Hạ Tịch Nghiên mỉm cười, sau đó lễ phép gật đầu với dì Lý, quay người lên lầu. Dì Lý cũng cười gật đầu. Sau khi Hạ Tịch Nghiên đi, dì Lý nhìn Mục Chính Hi: “Vậy cậu chủ, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây!” Mục Chính Hi vẫn đứng đó, gật đầu: “Tài xế đã chờ ở cửa rồi!” “Được!” Dì Lý gật đầu rồi đi về. Mục Chính Hi nhìn theo bóng lưng dì Lý, rồi lại nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên đi về, như có điều suy nghĩ… Sau khi Hạ Tịch Nghiên đi vào thang máy, cánh cửa khép lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi! Đi làm ở Vân Duệ, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với Mục Chính Hi, nỗi lo anh sẽ biết chân tướng bất cứ lúc nào, giống như mỗi ngày sống trên lưỡi dao, vô cùng căng thẳng! Nhưng có vẻ Mục Chính Hi không nghe thấy đoạn đối thoại họ nói! Nếu không cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy! Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên lại nhẹ nhàng thở ra. Nhưng bây giờ thì hay rồi, cô chẳng còn buồn ngủ nữa. Bị giật mình tỉnh cả ngủ. Thang máy đã mở, Hạ Tịch Nghiên bước ra. Đồ mua rồi cũng chẳng động tới, cô đi vào phòng giải khát pha một ly cà phê để bình tĩnh lại. Sau khi uống xong một ly cà phê trong phòng giải khát, Hạ Tịch Nghiên lại pha thêm ly nữa rồi bưng ra ngoài, vừa ra thì chạm mặt Mục Chính Hi.