Cô vợ xấu xí
Chương 62 : viên đạn bọc đường
Mục Chính Hi đưa tuýp thuốc mỡ cho Hạ Tịch Nghiên, hỏi “Tại sao cô bị thương? Cô với Lăng Tiêu Tường xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chỉ nói chút chuyện thôi, cũng không có việc gì.” Cô ta lại nói thêm một câu.
“Nhưng không muốn khiến bạn gái của anh hiểu lầm nữa, khuôn mặt này của tôi cũng không chịu nổi đòn của cô ta!”
Những lời cuối cùng này mới là trọng điểm.
Mục Chính Hi quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Cô ta đánh?”
Hạ Tịch Nghiên không phủ nhận gật đầu: “Đương nhiên!”
“Vì sao!?”
“Tổng Giám đốc Mục, anh không biết mình hỏi câu này quá cố ý sao?” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Vì tôi!?”
“Biết rõ còn cố hỏi làm gì!”
“Cô để cô ta đánh?” Mục Chính Hi cũng không tức giận, nhìn cô hỏi lại.
“Ý của Tổng Giám đốc Mục là tôi nên đánh trả lại à?”
“Đây mới là tính cách của cô không phải sao?”
Hạ Tịch Nghiên có một cảm giác, hai người bọn họ nói chuyện giống như viên đạn bọc đường vậy.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên không muốn nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười: “Tôi biết rồi, lần sau chắc chắn tôi sẽ không khách sáo vậy nữa đâu!”
Thấy nụ cười của cô, Mục Chính Hi chợt cảm thấy bụng dạ của người phụ nữ này thật đen tối!
Cái gì cũng không thể hiện ra ngoài mặt.
Mục Chính Hi cũng không nói thêm gì nữa, sau khi quét mắt nhìn cô một cái thì khởi động xe chạy đi.
Hạ Tịch Nghiên cũng không nói nữa, dù sao anh cũng nói thế rồi, cô cũng không cần phải khách sáo!
Chỉ là, Hạ Tịch Nghiên thật lòng cảm thấy, làm người phụ nữ của Mục Chính Hi là một chuyện rất đau xót, nếu Lăng Tiêu Tường nghe thấy lời này, chỉ sợ sẽ tức chết cho xem!
Người đàn ông này đúng là bạc tình!
Thấy Hạ Tịch Nghiên vẫn không nói gì, Mục Chính Hi hỏi: “Nghĩ gì vậy!?”
Anh biết thuật đọc tâm sao?
Hạ Tịch Nghiên nghi ngờ, chỉ cần cô nghĩ xấu anh, anh sẽ luôn hỏi cô nghĩ gì vậy!
Nhưng người ta không nói rõ, đương nhiên Hạ Tịch Nghiên cũng sẽ không lạy ông tôi ở bụi này, cười đáp: “Không có gì!”
“Đúng rồi, chúng ta đi đâu vậy?”
Con ngươi sâu thẳm của Mục Chính Hi nhìn thoáng qua cô một cái, sau đó nở nụ cười sâu xa: “Đến rồi cô sẽ biết!”
Nếu đã nói như thế rồi, Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi nhiều nữa, xe vẫn đang chạy trên đường.
Khoảng bốn mươi phút sau, xe dừng lại.
“Đến rồi?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Mục Chính Hi gật đầu, vì thế cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là một nơi không giàu có lắm, hoặc có thể nói là một nơi rất nghèo.
Nhưng bầu không khí rất tốt, nhìn qua khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Đây là…”
“Linh cảm bắt nguồn từ câu chuyện, câu chuyện bắt nguồn từ thực tế, chỉ có tiếp xúc với cuộc sống, mới có linh cảm!” Mục Chính Hi nói.
Anh có thể nói ra những lời này khiến Hạ Tịch Nghiên rất bất ngờ.
Có thể dẫn cô đến đây đã vượt ngoài dự đoán của cô rồi.
Nhưng, không thể không thừa nhận là, Hạ Tịch Nghiên rất thích.
Vì thế, cô đẩy cửa xuống xe.
Có lẽ nơi này là một con phố nhỏ, rất đông người, trên con phố đều là người mua đồ.
Nhìn qua rất giống con phố nhỏ ở Lệ Giang Vân Nam, rất náo nhiệt.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Có muốn đi vào không?”
“Đương nhiên!” Cô sảng khoái đồng ý, vì thế, Mục Chính Hi chạy xe đỗ ở một bên, sau đó đi vào theo cô.
Ai biết sẽ nghĩ bọn họ đang tìm linh cảm, ai không biết còn tưởng bọn họ đang hẹn hò ấy chứ!
Hạ Tịch Nghiên rất vui vẻ, tâm trạng cũng thả lỏng, đi cùng với Mục Chính Hi, sự xuất hiện của bọn họ khiến không ít người quay đầu nhìn lại.
Vì cho dù từ khí chất, diện mạo, hay quần áo đều có thể nhìn ra bọn họ không giàu thì quý.
“Không ngờ anh sẽ biết một nơi như vậy!” Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên nói.
Nghe thấy lời của cô, Mục Chính Hi cười: “Không phải tất cả mọi người trời sinh đều hơn người!”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
10 chương
101 chương
64 chương
91 chương
109 chương
252 chương