Cô vợ xấu xí
Chương 301
CHƯƠNG 301
Vậy là cô dứt khoát không nói nữa luôn.
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”
“Sao? Chán không buồn giải thích nữa à? Hay là ngầm thừa nhận?” Mục Chính Hi đùng đùng hỏi.
Khi nhìn thấy cô và Tống Kỳ sóng vai từ trong nhà đi ra, anh đã nổi điên lên rồi!
Bây giờ cô lại nói như vậy làm anh khó thể chấp nhận được.
“Mục Chính Hi, anh nói chuyện có lý lẽ chút được không?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Cho dù tôi với anh ấy thế nào thì cũng không liên quan gì đến anh cả.
Anh đừng quên là chúng ta đã ly hôn rồi.
” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, nói gần từng chữ một.
Ly hôn!
Ly hôn!!
Ly hôn!!!
Lại là hai chữ này!!!
Mục Chính Hi sắp bị hai chữ này bức cho phát điên rồi!
“Thế thì có làm sao? Hạ Tịch Nghiên, †ôi nói cho em biết, chỉ cần tôi không cho phép, em đừng có mơ kết hôn lần nữa “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tôi là chồng cũ của eml”
“Chính anh cũng nói rồi, chỉ là chồng cũ mà thôi!” Hạ Tịch Nghiên cười khẩy, nói.
“Thế thì sao? Tóm lại là tôi cảnh cáo em, trước khi tôi kết hôn, em đừng mơ được kết hôn!” Mục Chính Hi nhìn cô, gần từng câu từng chữ.
“Anh…
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, đột nhiên không biết nên nói gì.
Lúc này anh đang tức giận, Hạ Tịch Nghiên không muốn cãi nhau với anh, thoáng nghĩ một lát, cô liền nói: “Giờ anh đang rất không lý trí, tôi không muốn nói chuyện với anh!”
“Tôi rất lý trí!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.
Hạ Tịch Nghiên không nói gì.
Lúc này, khóe miệng Mục Chính Hi đột nhiên cong lên: “Hạ Tịch Nghiên, em nói xem, nếu buổi chiều phóng viên hiểu lầm thì sẽ thế nào?”
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên lập tức quay đầu nhìn Mục Chính Hi: “Anh có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cải”
“Mục Chính Hi…”
“Không mở họp báo nữa!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn Mục Chính Hi, đột nhiên cô không biết nên nói gì mới được.
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ, cố gắng đè nén tức giận trong lồng ngực, nhìn Mục Chính Hi rồi nói: “Tổng giám đốc Mục, giờ không phải lúc để anh đùa đâu!”
“Em cảm thấy tôi đang đùa với em à?”
“Giờ không phải lúc tức giận!” Hạ Tịch Nghiên sửa lại cho đúng.
“Tôi cũng không tức giận!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “… Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
10 chương
101 chương
64 chương
91 chương
109 chương
252 chương