Cô vợ xấu xí

Chương 282

CHƯƠNG 282 Cụ Mục ngồi ở giữa, lúc này, Mục Trần vì thể hiện lòng kính trọng với bà, bà vẫn là chủ gia đình. Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi ngồi bên trái, vợ chồng Mục Thị ngồi bên phải. Nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, cụ Mục rất vui: “Tịch Nghiên, nghe nói bây giờ cháu đến công ty của Chính Hi làm việc!?” Nói đến vấn đề này Hạ Tịch Nghiên khẽ gật đầu :“Dạ, vâng ạ, cháu từ nước ngoài về đầu :“Dạ, vâng ạ, cháu từ nước ngoài về vào công ty anh ấy làm, nhưng lúc vừa đến cháu không hề biết là anh ấy!” Hạ Tịch Nghiên nói. “Ta nghe nói, thằng bé này từ đầu cũng không nhận ra cháu?!” Cụ Mục cười hỏi, có vẻ rất buồn cười nhỉ. Nói đến đây, sắc mặt Hạ Chính Hi tối sầm lại. Hạ Tịch Nghiên cười, rồi gật đầu: “Vâng ạt Lúc này, Mục Chính Hi mới nói: “Đối với những thứ không đẹp, cháu thường sẽ không có ấn tượng lắm!” nói rồi, tiếp tục ăn cơm. Hạ Tịch Nghiên không nói gì, đối với Mục Chính Hi cô đã quá quen rồi. Nhưng bà cụ Mục lại không đồng ý, bà †a hướng về phía Hạ Tịch Nghiên: “Không đẹp sao? Cháu cảm thấy Tịch Nghiên không đẹp sao?” “Ít nhất thì hai năm trước… không đẹp!” “Ai bảo thế, trong lòng bà Tịch Nghiên vẫn luôn đẹp nhất!” “Bà nội à, nói những lời trái với lòng mình là không hay đâu nha!” Mục Chính Hi nhìn bà cụ Mục, nói. Nghe đến đây, bà cụ Mục lập tức bật cười, liếc nhìn Mục Chính Hy: “Thằng nhóc thối tha này!” Mục Chính Hi cười, tiếp tục ăn. “Từ nước ngoài trở về mà vẫn có thể vào được công ty của Chính Hi, đây chính là duyên phận!” Bà Mục nói. Nói đến chuyện này, bà cụ Mục gật đầu: “Bà cũng cảm thấy xa cách hai năm mà hai cháu vẫn có thể làm việc cùng một công ty, đây đúng là duyên phận!” Lời của họ có ý gì, Hạ Tịch Nghiên sao có thể nghe không hiểu chứ. Họ đang ám chỉ cô và Mục Chính Hi là như thế nào. Mục Chính Hi chỉ ăn, không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại cười, sau đó lên tiếng: “Cháu cảm thấy vẫn là có duyên với bà nội nhất!” “Cái miệng nhỏ này của cháu đúng là ngọt chết đi được!” Hạ Tịch Nghiên cười, sau đó tiếp tục ăn. “Nếu ở công ty Chính Hi có bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà nội!” Bà cụ Mục nói. Nghe thấy lời này, hai mắt Hạ Tịch Nghiên quả nhiên phát sáng: “Bà nội, thật sao?” “Đương nhiên rồi!” Mục Chính Hi vừa nghe thấy vậy bèn cảm thấy Hạ Tịch Nghiên có âm mưu, lập tức nói: “Hạ Tịch Nghiên, cô đừng cho rằng có thẻ lệnh là muốn nói gì thì nói!” “Lời bà nội nói, anh dám không nghe ư?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại. Mục Chính Hi: “… “Cháu nói cho bà nội nghe, có phải Chính Hi bắt nạt cháu hay không?” Bà cụ Mục hỏi. Hạ Tịch Nghiên cười: “Không có đâu bà nội, thật ra mấy ngày trước, anh ấy còn cứu cháu một lần!” “Hả!? Cứu ư? Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bà cụ Mục hỏi. “Thật ra cũng không có gì cả, dù sao sau cùng cũng là anh ấy cứu cháu!” Hạ Tịch Nghiên nói.