Cô vợ xấu xí

Chương 256

CHƯƠNG 256 Nhìn giọng điệu ra lệnh của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Tổng giám đốc Mục, anh không giúp thì thôi, cớ sao còn thêm phiền nữa vậy?” Nói rồi Hạ Tịch Nghiên đi qua dọn dẹp. Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, ý là cô chê anh sao? Mục Chính Hi vẫn cứ ngồi ở đó, sau khi nghe thấy lời cô thì khịt mũi xem thường: “Tôi cũng không biết làm, huống chi nấu cơm vốn dĩ là chuyện của phụ nữ, còn sự nghiệp mới là thiên hạ của đàn ông!” Lời này rõ ràng là nhằm vào Tống Kỳ! Lời trào phúng rõ ràng thế này thì sao Tống Kỳ lại không hiểu chứ. Hạ Tịch Nghiên nghe xong thì đi tới, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói: “Tổng giám đốc  Mục, ai nói nấu cơm vốn dĩ là chuyện của phụ nữ vậy?!” “Nước T năm nghìn năm lịch sử nói!” Hạ Tịch Nghiên: “…” Nhìn bộ dạng ngang ngược của anh, Hạ Tịch Nghiên không nhịn được mà nói: “Tổng giám đốc Mục à, thời đại thay đổi rồi, bây giờ chuyện nấu cơm không chỉ là chuyện của phụ nữ nữa!” “Anh có biết đàn ông ba tốt của bây giờ là gì không?” “Là gì?” “Biết nấu ăn, cùng đi dạo phố và có tiền!” Hạ Tịch Nghiên thong thả nói. Nghe đến đây, sắc mặt Mục Chính Hi co rúm lại, đây là chuyện từ khi nào thế? Sao anh không biết? Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Ai nói vậy?” “Bình chọn trên mạng vừa ra đấy!” “Sao tôi không biết?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại. “Thời thế đổi thay rồi, Tổng giám đốc Mục à, anh vẫn còn sống trong thế giới của anh!” Hạ Tịch Nghiên nhấn mạnh. Dù Mục Chính Hi nói gì thì Hạ Tịch Nghiên đều trả lời rất bình tĩnh. Thế nên sắc mặt của Mục Chính Hi càng ngày càng khó coi. Tống Kỳ đứng đó nghe Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi nói chuyện nhưng không nói gì cả. Tính cách khác nhau, cách làm việc khác nhau, anh không cần phải so đo với Mục Chính Hi. Lúc này Hạ Tịch Nghiên ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ trên sàn nhà, Mục Chính Hi sáp lại gần khiến Hạ Tịch Nghiên sững sờ: “Anh làm gì vậy?” “Giúp em nhặt mảnh vỡt” Hạ Tịch Nghiên: “…” Thật ra Hạ Tịch Nghiên đang nghĩ, anh mà có lòng tốt thế sao? Hay phải nói là anh đã bị cô đào tạo rồi? “Không cần đâu, tự tôi làm là được!” Nói rồi Hạ Tịch Nghiên định dọn dẹp, chứ để anh giúp đỡ, có khi là càng giúp càng phiền nữa. Nhưng Mục Chính Hi không phải là người nghe lời, bảo anh làm gì anh khăng khăng không theo. “Tôi nói rồi, tôi giúp emI” “Thật sự không cần…”