Cô vợ xấu xí

Chương 231 : Tới chậm một bước 3

Mục Chính Hi nhìn thấy chìa khóa thì không hề do dự cầm chìa khóa mở cửa. Đây là khu biệt thự tư nhân. Vì sợ người khác phát hiện nên Hà Lục Nguyên cũng không sắp xếp nhiều người canh gác, sợ người ta chú ý. Căn nhà vừa được trang trí gồm hai tầng, Mục Chính Hi đi vào, sợ giám đốc Hà sẽ trốn đi, vì thế anh chỉ có thể xông lên lầu tìm từng phòng một. Chỉ cần anh nghĩ Hạ Tịch Nghiên ở trong đó thì không kiềm chế được lòng mình. “A ——” Lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên. Mục Chính Hi nghe tiếng thét này thì bước chân dừng lại, quay đầu nhìn một căn phòng khác, không nói hai lời xông tới. “Rầm” một tiếng. Anh dùng chân đá cánh cửa. Sau khi anh đá văng cửa thì nhìn thấy hình ảnh Hà Lục Nguyên đè trên người Hạ Tịch Nghiên, mà Hạ Tịch Nghiên đang ra sức kháng cự. Mục Chính Hi nhìn thấy cảnh này thì con ngươi tràn ngập lửa giận. Mà giám đốc Hà cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, khi ông ta thấy Mục Chính Hi thì anh ngây người. Sao anh lại ở chỗ này? Ông ta không có thời gian mở miệng, khoảnh khắc đó, ông ta không thấy rõ Mục Chính Hi đã đến trước mặt mình thế nào, chỉ thấy Mục Chính Hi giữ lấy giám đốc Hà, đánh mạnh vào ông ta, sau đó ném qua một bên. Giám đốc Hà không nghĩ tới Mục Chính Hi khỏe mạnh như vậy, ông ta chịu một cú đấm rồi từ từ ngã xuống đất. Đặc biệt ông ta còn uống rất nhiều rượu. Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, lập tức đi đến bên cạnh cô nhìn cô: “Em sao rồi?” Hạ Tịch Nghiên nằm trên giường, lễ phục lộn xộn, nhưng lúc Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy Mục Chính Hi thì hai mắt chua xót một chút: “Mục Chính Hi...” Cô nghẹn ngào gọi anh một tiếng. Mục Chính Hi nhìn tay chân của cô bị trói thì cố kìm nén lửa giận, giúp cô cởi dây thừng. Tay chân vừa được tự do, Hạ Tịch Nghiên lập tức ôm lấy Mục Chính Hi. Khoảnh khắc đó, cô thật sự rất sợ hãi! Thật sự rất sợ! May là anh đã tới! Mục Chính Hi được Hạ Tịch Nghiên ôm thì cảm nhận được cô đang run rẩy, cũng cảm thấy được cô cần an ủi, trong lòng anh dâng lên sự khó tả bằng lời. “Không sao!” Mục Chính Hi vỗ nhẹ sau lưng cô. Anh nghĩ tới gì đó thì lập tức cởi áo khoác lên người Hạ Tịch Nghiên. Lúc đó, giám đốc Hà sau lưng từ từ đứng lên. Mục Chính Hi nhìn thấy ông ta lại nghĩ đến những chuyện ông ta làm với Hạ Tịch Nghiên, thật sự hận không thể giết chết ông ta. Anh xoay người dạy dỗ ông ta một trận. Gần như chỗ nào cũng đánh. Giám đốc Hà bị đánh đến cầu xin tha, nhưng Mục Chính Hi giống như không biết ngừng lại, thật sự hận không thể đánh chết ông ta. Lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn vậy thì cũng có chút lo lắng, lập tức đưa tay ngăn cản anh: “Mục Chính Hi, đừng đánh nữa, nếu anh đánh nữa thì ông ta sẽ chết!” Hạ Tịch Nghiên nói xong, sau đó kéo anh ra phía sau. Nếu không phải Hạ Tịch Nghiên lôi kéo, có lẽ Mục Chính Hi sẽ đánh chết ông ta. Mục Chính Hi nhìn giám đốc Hà, lạnh lùng mở miệng: “Hà Lục Nguyên, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này, tuyệt đối làm cho ông sống không bằng chết!” Mục Chính Hi nhìn ông ta gằn từng chữ. Sau khi anh nói xong thì xoay người ôm ngang Hạ Tịch Nghiên, hai người đi ra ngoài. Mục Chính Hi ôm Hạ Tịch Nghiên, hai người lên xe, Mục Chính Hi vừa đặt Hạ Tịch Nghiên ngồi xuống thì cầm lấy điện thoại.