Cô vợ xấu xí

Chương 214 : Tổng giám đốc mục nổi giận (2)

Giám đốc lập tức gật đầu, sau đó đi đến người trông coi camera nói mấy câu, sau đó nhanh chóng xem lại nội dung trong camera. Ban đầu cũng yên bình, không có gì khác thường, Mục Chính Hi và Tống Kỳ đều nhìn, chẳng nhẽ bọn họ đoán sai rồi? Lúc đang suy nghĩ, có một chiếc chạy tới, đi thẳng đến cửa ra. Mục Chính Hi và Tống Kỳ sửng sốt, ánh mắt lập tức chăm chú nhìn chiếc xe kia, lúc này, người trên xe không có động tĩnh gì cả, bởi vì là buổi tối, căn bản cũng không thấy rõ được người ở bên trong, lại càng không thấy rõ người ở bên trong có hành động gì. Ánh mắt chăm chú, cẩn thận nhìn hình ảnh bên trong camera. Ngay vào lúc này, chỉ có ba người đi ra. Hai nam một nữ, mà người nữ dựa vào vai của một người đàn ông, một người đàn ông khác tiến lên mở cửa xe, sau đó dìu vào. Những người khác không thấy rõ được, nhưng mà Hạ Tịch Nghiên đang mặc lễ phục trên người, Mục Chính Hi và Tống Kỳ lại nhìn rất kĩ càng. Là cô! Chắc chắn là cô! Hai người kinh ngạc nhìn hình ảnh, mặc dù không thấy được mặt của Hạ Tịch Nghiên, nhưng bọn họ lại cực kì chắc chắn. Hơn nữa, sao Hạ Tịch Nghiên lại ở chung với bọn họ! Vậy nên, rất rõ ràng... Đây là bắt cóc! "Giám đốc Từ, chuyện này, cậu định giải thích thế nào!?" Mục Chính Hi nhìn hình ảnh, hỏi từng chữ. Giám đốc cũng nhìn, lập tức cũng không biết nên nói cái gì. Bây giờ bằng chứng đã ở ngay trước mặt, người là biến mất ở trong khách sạn của bọn họ. "Tổng giám đốc Mục, tổng giám đốc Tống, tôi sẽ lập tức đi báo cho tổng giám đốc để xử lý chuyện này!" Giám đốc vội vàng nói. Dù sao thì người cũng là mất tích ở trong khách sạn của bọn họ, bọn họ vẫn phải gánh vác trách nhiệm này. Mục Chính Hi và Tống Kỳ nghiêm mặt công nói gì, giám đốc nhìn một chút, sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Lúc này, Mục Chính Hi và Tống Kỳ cũng không bỏ đi, mà đi lên, nhìn người kia: "Có thể nhìn được biển số xe không?" "Để tôi nhìn xem!" Lúc này, người phụ trách camera giám sát thao tác tên điện thoại. Sau một phút, anh ta mở miệng: "Tìm được rồi, là cái này!" Thấy biển số xe, Mục Chính Hi lôi điện thoại di động ra, mở camera ra chụp biển số xe, sau khi chụp xong, lập tức gọi cho một số điện thoại. "Này, Kiệt Sâm giúp tôi tìm một biển số xe, tốc độ phải nhanh!" "Được, tôi biết rồi!" "Tôi đã gửi cho cậu rồi đấy, tốc độ nhanh lên một chút!" "Biết rồi!" Nói xong hai câu ngắn gọn, lập tức cúp máy. Bây giờ Mục Chính Hi muốn tìm người từ biển số xe. Anh vừa mới cúp điện thoại, lúc này, tổng giám đốc của khách sạn đi vào. Lúc mà nhì thấy Tống Kỳ và Mục Chính Hi, lập tức đi nhanh đến: "Tổng giám đốc Mục, tổng giám đốc Tống!" "Chuyện này, cần phải có một lời giải thích!" "Cậu yên tâm, bọn tôi đã phái người đi điều tra, cũng đã báo cảnh sát, chắc là sẽ tìm được nhanh thôi!" Giám đốc nói. Bây giờ, đây chính là biện pháp tốt nhất. Mặc dù Mục Chính Hi và Tống Kỳ rất lo lắng, rất tức giận, nhưng mà cũng không có nói gì, cho dù phá hủy khách sạn này, cũng không thể tìm được Hạ Tịch Nghiên. Bây giờ chỉ có phối hợp, mới có thể sớm tìm được Hạ Tịch Nghiên. "Nếu như người không đến, tôi lập tức thu mua luôn khách sạn của các người!" Lúc này, Mục Chính Hi không quên cảnh cáo. Thực ra, anh cũng rất lo lắng, muốn phát tiết một chút. Tổng giám đốc bị dọa sợ tới mức gật đầu lia lịa, mở khách sạn không dễ dàng gì rồi, sao lại có thể bị mất vì mấy việc này! Suy nghĩ một chút, tổng giám đốc ngẩng đầu: "Tổng giám đốc Mục, tổng giám đốc Tống, tôi có suy nghĩ này, nhưng không biết nên hỏi không!"