Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 99 : Chuột tinh
Nếu lại làm cô ta rời đi, cô ta lại phải sống cuộc sống trước đây...
Không, cô ta không muốn!
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, mắt Chu Nại Diên trừng càng to, kéo chăn trùm trên người, một tiếng cũng không dám phát ra.
Cửa mở ra, Nghê Thư nhìn vào bên trong, khóe môi cong lên đường cong kỳ dị. Cô vòng hai tay trước ngực, tiêu sái đứng ở cửa: "Cô hẳn biết rồi đi, con hồ ly tinh đó về rồi."
Cả người Chu Nại Diên cứng đờ, cắn chặt môi, rúc trong chăn không phản ứng.
Nghê Thư cúi đầu cười: "Mặc dù, tôi không thích hồ ly tinh, nhưng, tôi càng không thích chuột tinh." Cô muốn đi, vừa xoay người lại dừng lại: "A đúng rồi, nếu tôi là cô, sẽ thu dọn đồ đạc trước, miễn cho lúc rời đi trễ nãi thời gian."
Cửa lại đóng lại.
Nước mắt lại không khống chế rơi xuống, Chu Nại Diên nắm chặt chăn, khóc lên.
Đây không phải kết quả cô ta muốn, không phải...
Bầu không khí bên ngoài rất náo nhiệt, cũng bất kể có phải sáng sớm không, Đinh Khiên lấy bia trong tủ lạnh ra, đưa cho Thạch và Nghê Thư: "Đến, chúc mừng một chút!"
Thạch và Nghê Thư hoàn toàn sảng khoái tiếp nhận, ngưỡng cổ uống hết.
Thạch ngoái nhìn Nghê Thư: "Là cô sắp xếp sao?"
Đinh Khiên cũng lập tức lấy lại tinh thần: "Nghê Thư, rốt cuộc là chuyện thế nào? Mau nói cho chúng tôi!"
Nghê Thư lắc lắc bia trong tay, như cười như không nói: "Tôi chỉ là đề nghị, có muốn làm vật thí nghiệm cho tôi không, cô ấy lại đồng ý." Nâng ly: "Đơn giản như vậy." Sau đó, lại rót một lon.
Thạch ý tứ sâu xa nhìn cô: "Cảm ơn."
Đinh Khiên chậc chậc ra tiếng: "Không nghĩ tới, người có tình có nghĩa nhất Hồng Môn, lại chính là phù thủy trong miệng mọi người a!"
Nghê Thư cau mày: "Phù thủy?"
Đinh Khiên tự biết lỡ miệng, vội chuyển đề tài: "Đến, uống bia uống bia!"
Nghê Thư đột nhiên nắm cổ áo anh ta: "Nói rõ cho tôi, tôi sao lại trở thành phủ thủy rồi?!"
Không nhìn ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Đinh Khiên, Thạch cầm bia đến một bên, Đinh Khiên cười chế nhạo hai tiếng: "Anh em bình thường cũng chính là đùa trong nhóm, không ảnh hưởng toàn cục..."
"Vậy thì nói với chuyện ảnh hưởng tiểu cục!" Nghê Thư ngoài cười trong không cười: "Nói!"
"Khụ khụ... Họ gọi cô là phù thủy, là cảm thấy cô ngày thường vui buồn thật thường, nói trở mặt thì trở mặt, lúc tức giận, xuống tay lại không nặng không nhẹ, là đàn ông đều sợ cô, giống như phù thủy không thể gả đi chỉ biết làm giả thần giả quỷ..."
"Chát!" Nghê Thư hung hăng đập một phát lên bàn, dọa Đinh Khiên nhảy dựng: "Này, câu này không phải tôi nói! Tôi lúc đó cũng giải thích thay cô! Tôi nói, sẽ không a, Nghê Thư xem ra là một cô gái đơn thuần thiện lương biết bao a, các người đừng nói bậy! Nhưng họ căn bản không nghe."
Nghê Thư cắn răng nghiến lợi làm người ta sợ hãi: "Tên khốn nào nói?"
Đinh Khiên hơi giãy giụa một chút, vẫn thành thực bán bạn cầu toàn: "Người của Đào Ngột Đường."
Nghê Thư gật đầu: "Tốt, rất tốt, họ tốt nhất từ bây giờ bắt đầu một ngày thắp nhang cầu cho mình, đừng có đau đầu nóng sốt! Nếu không... hừ hừ..."
Nhìn thấy nụ cười lạnh âm u của cô, trong đầu không biết lại tính trò ác độc gì, Đinh Khiên rùng mình, vội nghiêng đầu sang một bên, chạy tới ngồi bên cạnh Thạch.
Thạch liếc nhìn anh ta: "Người của Đào Ngột Đường tính sổ với cậu, đây không chỉ là ân oán cá nhân."
Đinh Khiên không nghe theo: "Thạch Thạch ~ Đừng nhẫn tâm như vậy mà ~"
Thái dương Thạch giật giật hai cái: "Cút sang một bên!"
Không như bầu không khí vui vẻ bên ngoài, trong phòng của Tiêu Chí Khiêm, lại ấm áp bao phủ.
Trong tay Tiêu Chí Khiêm cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau mặt Tuyết Chi, nhìn gò má hốc hác của cô, còn có vết thương lớn nhỏ trên người, mắt anh run rẩy, hận không thể thay cô chịu tất đau đớn.
Vì có liên quan tới thuốc Nghê Thư cho cô uống, cô lúc thì buồn ngủ, lúc thì thanh tỉnh. Lúc tỉnh táo, sẽ nói vài câu với Tiêu Chí Khiêm, cho dù chỉ là vài chữ ngắn ngủi, Tiêu Chí Khiêm đều như đoạt được bảo vật, sợ bị lọt mất chữ nào.
Độc Strychnine trong cơ thể cô đã giải, nhưng vì độc tính quá nặng, thương tổn thần kinh, để cô hồi phục sợ là cần khoảng thời gian. Nhưng kết quả thế này đối với Tiêu Chí Khiêm mà, nói, đã là ban ân rồi.
Chậm rãi, anh nằm sau cô, từ phía sau vươn tay ôm eo cô. Bây giờ thật sự là ốm đi một vòng, làm anh đau lòng nhíu mày.
Lúc Tuyết Chi hôn mê, không phải quả an ổn, trong miệng thường kêu tên anh.
Con ngươi sẫm hơn, anh lại sát lại gần cô một chút, vuốt đôi mắt đã nhắm của cô: "Đừng sợ, anh ở đây với em, không đi đâu cả." Lời của anh có ma lực an ủi kỳ lạ, cô không còn nói mê nữa.
Từ sau khi cô xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Tiêu Chí Khiêm an ổn ngủ.
Hai người ngủ một ngày, Nghê Thư cũng ở đây một ngày, cho đến lần nữa xác định tình huống của Tuyết Chi ổn định mới quay về quán bar của cô.
Buổi tối, Ngọc Diệp nấu cháo gạo đem đến phòng Tiêu Chí Khiêm.
Tiêu Chí Khiêm vừa tắm xong, tóc ẩm ướt còn chưa lau khô đã vội đi ra xem Tuyết Chi, xác định cô vẫn nằm ổn trên giường mới yên tâm.
"Hiện tại mấy giờ rồi?" Người trên giường giọng khàn khàn hỏi.
"Chín giờ." Tiêu Chí Khiêm đi tới, kê cao gối đầu: "Dậy ăn một chút đi."
Tuyết Chi đáp một tiếng, sau đó dựa vào giường ngồi dậy, Tiêu Chí Khiêm tự mình đút cô, chỉ ăn một nửa chén cháo nhỏ, cô đã lắc đầu: "Em ăn không nổi nữa."
Biết cô khoảng thời gian này chỉ dựa vào truyền dinh dưỡng để duy trì, đột nhiên ăn quá nhiêu sẽ tổn thương dạ dày, Tiêu Chí Khiêm cũng không ép cô.
"Anh ăn rồi sao?" Tuyết Chi giơ tay, nâng khuông mặt ốm đến hõm vào của anh: "Sao lại để mình ốm như vậy? Không còn đẹp trai rồi."
Tiêu Chí Khiêm không để ý cười cười: "Như vậy càng tốt."
Tuyết Chi hờn dỗi trừng anh: "Tốt cái gì mà tốt? Đợi em khỏe rồi, nhất định phải nuôi anh mập mạp mới được."
Tiêu Chí Khiêm rũ mắt, nắm bàn tay gầy như cành cây của cô, thương tiếc vỗ về: "Hẳn là nên nuôi em mập."
"Ha ha, đây là gầy đẹp." Tuyết Chi dựa vào đầu giường, ánh mắt ôn hòa nhìn anh: "Tiêu Chí Khiêm, một tháng này, điều duy nhất em nhớ, chính là anh. Động lực duy nhất để em sống tiếp, cũng là anh... Em không biết nếu em thật sự chết rồi, anh sẽ kiên trì được bao lâu, còn may, em kịp thời tỉnh lại, nếu không..."
Nhớ tới một màn sáng này nhìn thấy ở nghĩa trang, cô lại kinh hồn khiếp vía.
Không muốn lại nghe thấy sự đau lòng nào trong miệng cô, Tiêu Chí Khiêm khom người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Không dám quá dùng sức, không dám quá kích tình, mặc dù, anh vạn lần nhớ nhung, cũng chỉ nhẹ nhàng chà sát trên đôi môi cô.
Ngọc Diệp cũng không gấp gáp giải thích, nhàn nhạt nói: "Tiểu Hải Tử buổi chiều sẽ tới, có chuyện gì, lúc đó lại nói đi."
Tuyết Chi tỉ mỉ đánh giá cô ấy, như một người khác với cô nhóc mũm mỉm mình gặp trước đây, thậm chí sao cô nhóc xuất hiện ở đây, sao tính tình lại thay đổi lớn, chỉ có đợi Tiểu Hải tới mới sẽ giải thích những thắc mắc này.
Không hỏi nhiều nữa, Tuyết Chi nhẹ cười: "Xem ra, một tháng này em không ở đây, thật sự xảy ra rất nhiều chuyện."
"Đi qua ăn sáng đi." Tiêu Chí Khiêm sợ cô mệt, không để cô đứng quá lâu, đỡ cô đi vào phòng ăn.
Thấy họ vào, Chu Nại Diên lập tức đứng dậy, hai tay thói quan nắm góc áo, cúi đầu, cắn chặt môi.
Tuyết Chi nhận ra cô ta, nhướn mày: "Tôi nhớ, cô tên Nại Diên, đúng không?"
Chu Nại Diên ngừng hô hấp, không biết vì sao, trước mặt Trương Tiêu Chí Khiêm, cô ta sẽ hoảng sợ, vô cớ bất an. Cô ta nhẹ gật đầu: "Đúng, cô Trương."
Tuyết Chi cười đi tới, ánh mắt dừng trên bụng cô ta, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ: "Tôi không nghĩ tới, cô cũng ở đây."
Cô chỉ là tiện miệng nói, vì thân phận những người Tiêu Chí Khiêm đặc thù, hẳn là sẽ không cho người ngoài vào mới đúng. Nhưng Chu Nại Diên rõ ràng hiểu lầm lời của cô, cho rằng cô không muốn mình ở đây nữa, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Cô Trương, tôi..."
"Nó bao lớn rồi?" Ánh mắt Tuyết Chi luôn nhìn bụng cô ta, từ sự kinh ngạc ban đầu chuyển sang kỳ diệu lại tới kinh hỉ, cho dù không mang thai trong bụng mình, nhưng đây là con của cô và Tiêu Chí Khiêm!
Chu Nại Diên sững sờ, bất giác trả lời: "Một tháng."
Tuyết Chi đột nhiên cười, quay người nắm tay Tiêu Chí Khiêm: "Tiêu Chí Khiêm, nghe thấy không? Con của chúng ta một tháng rồi!" Cô rất hưng phấn, sống sót sau tai nạn làm cô càng hiểu trân trọng, trân trọng sinh mệnh không dễ dàng gì mới có, trân trọng tất cả những thứ quanh cô.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, Tiêu Chí Khiêm cũng cong khóe môi, đối với bất kỳ người hay vật gì có thể làm cô cười, anh đều sẽ kiên nhẫn rất lớn. Quay đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua Chu Nại Diên, gật đầu: "Ừ."
Chu Nại Diên nói không ra tâm trạng trong lòng, mình có thể có được sự chú ý của anh hai lần, lại đều vì người phụ nữ này.
"Tôi có thể sờ một chút không?" Tuyết Chi giống như cô bé tò mò, đôi mắt phượng toàn là kinh ngạc và vui vẻ, ngay cả gò mà trắng bệch cũng nhiễm lên sắc hồng mê người.
Nhìn cô, ngay cả Chu Nại Diên cũng ngây ngốc, cuối cùng, kinh hoảng luống cuống gật đầu: "Có, có thể."
Tuyết Chi nhẹ đặt tay lên, mặc dù bây giờ còn không cảm nhận được bất kỳ hiện tượng thai máy nào, nhưng, cô vẫn rất vui vẻ: "Tiêu Chí Khiêm, đây là bảo bảo của chúng ta, ở đây!"
Tiêu Chí Khiêm mới không quan tâm bảo bảo gì, anh hiện tại trong mắt trong lòng đều là cô.
Tuyết Chi càng biểu hiện yêu thích, trong lòng Chu Nại Diên càng khó chịu, cảm giác làm giá y cho người khác càng mãnh liệt. Cô ta đột nhiên lùi về phía sau một bước, tránh đi bàn tay của Tuyết Chi: "Cái đó... Tôi... tôi không thoải mái, tôi muốn về phòng trước!" Nói xong, quay đầu chạy về phòng, đóng cửa rầm một tiếng.
Tuyết Chi đứng nguyên tại chỗ, có chút lo lắng hỏi: "Cô ấy có phải bệnh không? Có cần mời bác sĩ tới khám không?"
Ngọc Diệp nhàn nhạt lướt nhìn phía đó, đột nhiên cất tiếng: "Em đi xem thử."
Tiêu Chí Khiêm không muốn Tuyết Chi vì những chuyện vụn vặt đó mà lo lắng, kéo tay cô ngồi xuống: "Ăn sáng trước."
Tuyết Chi nheo đôi mắt phượng, liếc anh, lại nhìn phía Chu Nại Diên biến mất, chậm rãi nói: "Cô ấy vì sao không ở công ty mang thai hộ, mà lại ở đây?"
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
45 chương
8 chương
31 chương
31 chương