Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 60 : Chi quý nhân thật mạnh mẽ!

Chẳng mấy chốc, một buổi sáng đã trôi qua như thế. Vào bữa trưa, Dương Châu Kiệt đã đưa Tuyết Chi đến nhà ăn của nhân viên, ngay khi cô vừa bước vào thì những tiếng xì xào bàn tán liền vang lên. “Nhìn kìa, cô ta là Trương Tuyết Chi đó, người có scandals với Phó Tổng giám đốc chính là cô ta!” “Ồ, sao cô ta lại tới công ty của chúng ta rồi.” “Ha ha, người ta là thiên kim của Bí thư đảng ủy Thành phố, muốn đi thì nói một tiếng không phải là được rồi sao!” “Tôi thấy nha, 8 phần là do nhắm đến Phó Tổng đó, tâm cơ của người phụ nữ này đúng là lớn mà!” Tuyết Chi chỉ gọi một số món ăn chay đơn giản rồi ngồi cùng với Dương Châu Kiệt ở trong góc. Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ xung quanh mình, Dương Châu Kiệt liền cau mày khó chịu, anh đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, đôi mắt luôn ngập tràn dịu dàng của anh bỗng trở nên vô cùng sắc bén. “Châu Kiệt, cứ ăn phần của mình đi.” Tuyết Chi cũng chả thèm ngẩng đầu lên, không phải cô không cảm nhận ra được mình đang trở thành tiêu điểm của nhà ăn, mà là cô cũng lười để ý tới. Được tái sinh lần nữa, cô cũng đã có cái nhìn thoáng hơn về mấy chuyện nhảm nhí này rồi, thay vì lãng phí thời gian cho nó thì chi bằng suy nghĩ, làm cách nào để xử lý mối quan hệ giữa cô và Tiêu Chí Khiêm đây. Nghĩ đến anh ấy, cô đột nhiên hỏi: “Buổi trưa Tiêu Chí Khiêm ăn gì vậy?” Kể từ lúc nãy thì vẫn chưa thấy anh ấy về. “Ồ, có người chuyên đưa đồ ăn tới, là một tên kỳ lạ luôn quấn một chiếc khăn trùm đầu màu xanh lá cây.” Nghĩ tới tên đó là Dương Châu Kiệt lại cảm thấy buồn cười, cũng không hiểu tại sao mà lại có người thích để cái thứ màu mè sặc sỡ đó lên đầu vậy chứ. Biết đó là Đinh Kiển, Tuyết Chi cũng yên tâm. Hai người nói chuyện với nhau vài câu, sau khi ăn xong, họ trở lại tầng 16, ngay khi vừa ra khỏi thang máy, họ đã vô tình gặp Đinh Kiển đang bước ra từ cửa thang máy ở đối diện, trên tay anh ta còn đang cầm một hộp cơm bằng gỗ. Anh ta vừa nhìn thấy Tuyết Chi thì liền nhướng mày đầy tò mò: “Cô Trương? Sao cô cũng ở đây?” Dương Châu Kiệt bất ngờ: “Tuyết Chi, cô biết anh ta à?” Tuyết Chi gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đã ăn qua đồ take away của nhà anh ấy.” Đinh Kiển đưa mắt liếc nhìn bảng tên công việc trên ngực của cô thì ngay lập tức liền hiểu ra, anh chỉ mỉm cười và không nói gì nhiều nữa: “Tôi đi đưa đồ ăn cho cậu Tiêu trước, gặp lại sau.” Sau khi chào hỏi, Đinh Kiển liền đi thẳng tới văn phòng của Tiêu Chí Khiêm. Khi anh đẩy cửa ra thì nhìn thấy một bóng dáng đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía bàn làm việc, Đinh Kiển lập tức đi tới và bày đồ ăn lên bàn làm việc: “Cậu Tiêu, thím Trương nói, cậu không được để thừa lại nhiều giống hôm qua đâu.” Tiêu Chí Khiêm làm như không nghe thấy, anh ấy quay lưng lại với anh nên anh cũng không thể nhìn thấy anh ấy đang có cảm xúc gì cả, anh chỉ có thể phảng phất cảm nhận được một sự cao ngạo khó đoán toát ra từ người anh, giống như là tẩm ngẩm tầm ngầm chờ đợi cơ hội vậy. Đinh Kiển cũng đã quá quen với sự phải tự nói tự đáp khi ở trước mặt Tiêu Chí Khiêm rồi. Sau khi đặt đồ ăn xuống, anh liền ngồi xuống ở đối diện rồi nói một cách khó hiểu: “Lúc nãy tôi có gặp cô Trương, hình như cô ấy đang làm việc ở đây thì phải. Ồ đúng rồi, cô ấy ở cùng với một người đàn ông đeo kính nữa, nhìn thì thấy mối quan hệ giữa bọn họ trông thân mật lắm.” Người đàn ông tuấn tú đã im lặng trong một thời gian dài, lúc này đôi mắt anh chợt nheo lại, một tia kích động chợt thoáng qua, nhưng ngay sau đó nó lại trở nên lạnh lùng hơn, thậm chí còn mang chút ý giễu cợt nữa. Vào buổi chiều, Tuyết Chi nghiêm túc nghiên cứu bản thảo mà Hà Hạnh đã đưa cho cô, và còn đặc biệt gọi điện thoại cho Phạm Vy Hiên để được chỉ giáo. Khi Phạm Vy Hiên biết cô đã đến Tập đoàn nhà họ Tiêu làm việc thì liền nói cô đã bị Tiêu Chí Khiêm đầu độc rồi. So với cô, Dương Châu Kiệt đâu có được nhàn nhã như vậy, ngoài việc liên tục tìm hiểu các hoạt động của công ty, còn phải nghiên cứu kỹ lưỡng các nghiên cứu điển hình khác nhau mà cậu Tiêu đã đưa cho anh ấy, và còn phải kết hợp với tình hình thực tế của Tập đoàn nhà họ Tiêu bây giờ để viết một bản kế hoạch nữa! Nguyên cả buổi chiều anh đã bận đến tối mặt tối mũi, ngay cả thời gian để uống nước cũng không có nữa là. Sau khi Tuyết Chi giao bản thảo cho Hà Hạnh thì cũng tiện thể đi xem anh ấy, thấy anh bận như vậy nên cũng không muốn làm phiền. Thế là cô tùy tiện lấy một vài bản tạp chí hàng tháng do công ty tự xuất bản và trở về chỗ ngồi của mình. Cả văn phòng rất yên tĩnh, vì cũng chỉ có ba người mà thôi, ngoài Dương Châu Kiệt và cô thì còn có một cô văn thư tên Tiểu Tống, tuổi tác trông không lớn và hình như cũng mới vào Tập đoàn nhà họ Tiêu không lâu mà thôi. Phó Tổng giám đốc như Tiêu Chí Khiêm hoàn toàn bị cho đi tàu bay giấy(*), điều đó hiển nhiên cho thấy Tiêu Chính Thịnh không hề xem trọng anh. (*) Bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích làm cho mất thực quyền. Trước khi tan ca thì điện thoại nội tuyến trên bàn Dương Châu Kiệt chợt vang lên: “Chuẩn bị ra ngoài làm việc.” “Hở, vâng cậu Tiêu.” Dương Châu Kiệt lập tức thu dọn bàn ghế và chuẩn bị văn kiện, sau đó đến trước mặt Tuyết Chi và nói: “Tuyết Chi, tôi phải ra ngoài với cậu Tiêu, cô cũng đi chung đi.” Hà Hạnh đã dặn là cho dù cậu Tiêu có đi đâu thì Tuyết Chi cũng phải đi cùng anh. Bỏ qua những cảm xúc cá nhân của cậu Tiêu, anh cũng không muốn chọc giận đại mỹ nữ phong tình vạn chủng kia không vui đâu. Cứ nghĩ đến Hà Hạnh là Dương Châu Kiệt lại thẹn thùng, còn bất tri bất giác mà cười lên hai tiếng. Khi Tiêu Chí Khiêm ra ngoài, nhìn thấy nụ cười thẹn thùng của Dương Châu Kiệt với Tuyết Chi thì đôi mắt lạnh nhạt của anh khẽ nhắm lại. Dương Châu Kiệt đang si mê nghĩ đến đại mỹ nữ Hà Hạnh, khi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm không biết đã đứng ở đó từ khi nào thì liền giật bắn mình: “Cậu Tiêu?” Lúc này Tuyết Chi đã thu dọn và chuẩn bị xong xuôi. Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi nhỏ nhắn bị răng cắn chặt, cô cứng nhắc dời tầm mắt đi nơi khác, cô sợ đối mắt với anh, sợ sẽ nhìn thấy sự điềm nhiên trong đôi mắt đó, điều đó còn có tính sát thương cao hơn gấp vạn lần những cảm xúc khác nữa. Tiêu Chí Khiêm liếc nhìn hai người họ, sau đó không nói không rằng mà đi ở phía trước rồi bước vào thang máy. Sau khi chết đi sống lại từ ánh mắt đầy áp bức của anh, Dương Châu Kiệt liền vội vàng chào Tuyết Chi rồi đuổi theo anh ấy, nhưng khi anh vừa định vào thang máy chung thì cửa thang máy liền đóng lại che mất hình bóng của người đàn ông kia rồi. Dương Châu Kiệt kinh ngạc, anh đưa tay đẩy chiếc kính trên sống mũi mình lên, cậu Tiêu... hình như đang không được vui a.” Tuyết Chi rũ tầm mắt xuống một cách cô đơn, cô nhếch khóe môi lên tự cười giễu mình, anh ấy đã ghét mình đến nỗi không muốn đi cùng thang máy luôn sao? Dương Châu Kiệt vội vàng ấn một thang máy khác, thang máy rất chậm, tăng từng tầng từng tầng một, tầng nào cũng có người xuống hết, khó khăn lắm mới đợi được thang máy lên, sau đó anh vội vã kéo Tuyết Chi bước vào trong: “Chúng ta phải nhanh lên mới được!” Có rất nhiều người đang đợi ở cửa để vào thang máy ở tầng một, cho nên Dương Châu Kiệt đã rất lịch sự bảo vệ Tuyết Chi đi ra ngoài, họ vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy chiếc xe màu đen kiêu hãnh đang đợi sẵn ở ngoài, giống như là đã đợi rất lâu rồi vậy. Cửa sổ xe màu đen khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong, nhưng những người bên trong thì lại có thể nhìn rõ bên ngoài... Dương Châu Kiệt giành chỗ ngồi ở ghế lái phụ trước, sau đó nháy mắt ám thị với Tuyết Chi. Tuyết Chi quay đầu lại, cô có thể cảm thấy một áp lực lạnh lẽo tản ra từ phía sau, cô hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát kéo cửa xe ra và ngồi bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, sau đó cô khẽ mỉm cười với Thạch đang lái xe ở phía trước: “Thạch, lái xe đi.” Dương Châu Kiệt thầm vỗ tay trong lòng, điều anh muốn chính là sự can đảm này a! Chi quý nhân đúng là mạnh mẽ! Thạch khởi động xe, Tuyết Chi ngồi ở hàng ghế sau đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, cô vốn không liếc mắt nhìn anh một cái nào, nhưng đôi tay cô lại siết vô cùng chặt, vì cô sợ mình sẽ không cẩn thận để lộ tâm tư mất. Đôi mắt lạnh băng của Tiêu Chí Khiêm quét nhẹ vào cô một cái, và sau đó không còn phản ứng gì nữa. Dưới áp lực chết người này, Dương Châu Kiệt thậm chí còn không dám thở mạnh một cái nữa, cảm giác như khổ sở lắm mới tới được đích đến, cuối cùng anh cũng được đẩy cửa ra ngoài và thở phào nhẹ nhõm. Tuyết Chi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đây là một câu lạc bộ tư nhân tên là ‘Long Nghệ Hội.” Cô có biết đến Câu lạc bộ Long Nghệ Hội, đây là câu lạc bộ tư nhân hàng đầu ở thành phố A, cũng rất nổi tiếng trong toàn tỉnh L, phí hội viên hàng năm có thể lên tới vài trăm tỷ, do đó các hội viên có thể ra vào đây đều là những người vô cùng giàu có và quyền thế. Hơn nữa, các nhân viên phục vụ ở đây đều được đào tạo ở mức độ cao nhất, có ý thức giữ bí mật và sẽ không tiết lộ sự riêng tư của khách hàng, điều này cũng khiến cho các chính trị gia và doanh nhân vô cùng yên tâm. Có tin đồn rằng ông chủ đứng sau Câu lạc bộ Long Nghệ Hội này rất có tiếng tăm trong cả hắc và bạch đạo, cho dù bạn có là tội phạm bị truy nã đang chạy trốn, chỉ cần vào Long Nghệ Hội thì bạn chính là khách quý của họ, cảnh sát muốn bắt người thì cũng phải ngoan ngoãn chờ đợi ở bên ngoài! Thấy Tiêu Chí Khiêm trực tiếp đi thẳng vào, Tuyết Chi không thể không híp mắt đầy ngạc nhiên. Càng đến gần, cô càng phát hiện ra, những gì mà cô cho rằng cô biết về anh, có lẽ đó cũng chỉ là những gì mà anh muốn cho cô biết mà thôi, còn một Tiêu Chí Khiêm chân chính thì từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được đụng vào. “Tuyết Chi, đi thôi!” Dương Châu Kiệt gọi cô. “Ừm.” Tuyết Chi rũ mắt xuống rồi lẳng lặng đi theo. Đám nhân viên phục vụ bên trong nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm đến thì lập tức cử người đi thông báo cho giám đốc. Một lát sau giám đốc đến và chào đón anh một cách long trọng, sau đó còn đích thân đưa ăn tới phòng bao tốt nhất ở câu lạc bộ nữa. Trước đây có ông chủ của ‘Tửu Hương Cư’ làm ví dụ, Tuyết Chi không hề ngạc nhiên khi Tiêu Chí Khiêm được tận hưởng sự đối đãi như vậy, nhưng còn Dương Châu Kiệt thì khác, anh ta âm thầm kinh ngạc, cái Long Nghệ Hội này đâu phải cứ có tiền là vào được đâu! Nhưng cậu Tiêu không chỉ bước vào mà còn được giám đốc nơi này đích thân tiếp đón nữa chứ, thân phận của anh ta có thật chỉ đơn giản là cậu chủ nhà họ Tiêu không? Dương Châu Kiệt cũng là một người có đầu óc sáng suốt, mặc dù anh không biết cậu Tiêu còn có thân phận và bối cảnh như thế nào nữa, nhưng anh chỉ biết rằng anh đã theo đúng người rồi! Bước vào một căn phòng bao sang trọng, khiến người ta phải há hốc mồm kinh ngạc, Dương Châu Kiệt đảo mắt nhìn xung quanh một cái và không thể không buông lời cảm thán, hóa ra đây chính là thế giới của người giàu, không có xa xỉ, chỉ có xa xỉ hơn! Bối cảnh gia đình của Tuyết Chi rất tốt, ông nội cũng từng là Bí thư Đảng ủy của Thành phố A nên từ nhỏ cô cũng đã được nhìn thấy nhiều nơi sang trọng rồi, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Long Nghệ Hội không hổ là câu lạc bộ đẳng cấp hàng đầu ở thành phố A, phong cách bài trí theo nét Trung Hoa với sự duyên dáng và thanh lịch, ngồi ở đây cũng được xem như là một sự hưởng thụ tuyệt vời rồi. Tiêu Chí Khiêm hình như đã quá quen với điều này rồi thì phải, khuôn mặt anh lạnh lùng vô cùng, toàn thân đều phát ra một khí tức thần bí, anh yên lặng ngồi ở đó, ánh mắt anh như đang trôi dạt vào hư không vậy, đôi mắt sáng ngời ngưng tụ thành một tảng băng mỏng tràn đầy sương giá. Lúc này, người giám đốc lại đích thân dẫn thêm hai người vào: “Cậu Tiêu, Tổng giám đốc Vương đến rồi.” Đi phía trước là một người đàn ông trung niên mập mạp với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt, còn đằng sau ông ta là một người phụ nữ khiêu gợi trong chiếc váy bó sát màu đỏ, chiếc váy chỉ vừa che phủ qua mông, cô ta vừa bước vào thì liền dán mắt vào Tiêu Chí Khiêm, hệt như mèo nhìn thấy mỡ vậy. “Cậu Tiêu, cuối cùng chúng ta cũng được gặp nhau.” Tổng giám đốc Vương rất nhiệt tình đi tới muốn bắt tay với Tiêu Chí Khiêm. Tiêu Chí Khiêm chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái, ánh mắt anh vẫn lạnh băng, vẫn hờ hững, khi thấy ông ta đưa tay đến anh cũng nhắm mắt làm ngơ. Thấy Tổng giám đốc Vương đưa tay nhưng chưa nhận được hồi đáp, Dương Châu Kiệt lập tức tiến tới rồi mỉm cười nói: “Chào ông, Tổng giám đốc Vương, tôi là trợ lý đặc biệt của cậu Tiêu, tên là Dương Châu Kiệt. Thành tích tuyệt vời của ông trên thương trường vang danh dữ dội, hôm nay được diện kiến Tổng giám đốc Vương thật đúng là vinh dự của tôi.” Lời tâng bốc của anh đã kịp thời hóa giải sự xấu hổ của Tổng giám đốc Vương, khiến ông ta ha hả cười to: “Ai yo, tôi đây đã già rồi, bây giờ chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi như các cậu a.” Tuyết Chi hôm nay hoàn toàn phải nhìn Dương Châu Kiệt với một ánh mắt khác rồi, không ngờ anh ta không những chơi cổ phiếu đỉnh mà ngay cả tâng bốc nịnh nọt cũng xuất sắc như vậy a! có người giỏi như vậy ở bên cạnh, nhất định sẽ là một trợ thủ rất đắc lực cho Tiêu Chí Khiêm đây! Người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ phía sau Tổng giám đốc Vương bất ngờ tiến lên trước giới thiệu: “Tôi là thư ký của Tổng giám đốc Vương, gọi là Gia Nhi được rồi.” Lúc cô ta nói mà ánh mắt vẫn cứ lia qua chỗ của Tiêu Chí Khiêm, loại ánh mắt câu dẫn này không nói cũng biết a.